Dịch: Niệm Di

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Nghe vậy, Yến Phi lập tức rùng mình, trong lòng tự nhiên chợt nghĩ đến hai chữ “Quỷ thành.” Y vô thức nhìn Kế Duyên, lại thấy hắn có vẻ như đang ngẫm nghĩ một điều gì đó.

Từ góc nhìn của cả ba hướng về phía xa xa, mọi người có thể thấy một tòa thành trì với tường cao bao quanh, từ cổng vào đến bên trong đều được thắp sáng bởi đèn đuốc rực rỡ từ những chiếc đèn lồng to lớn.

Cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong các lễ hội quy mô lớn như lễ hội đèn lồng ở các thành thị phổ thông. Cũng dễ hiểu khi ban đầu Yến Phi nhầm nó với lửa trại của những kẻ lữ khách khi trông thấy từ đằng xa.

“Kế tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?”

Ngưu Phách Thiên hỏi ý Kế Duyên. Trong ba người, kẻ thật sự có tiếng nói ở đây cũng chỉ có mỗi Kế Duyên. Điều này đã được định hình trong vô thức qua hơn hai mươi ngày gần đây.

Kế Duyên không nói ngay. Hắn nhìn về tòa thành trì xa xa, sau đó lại quan sát khu vực không trung của tòa thành. Nơi đó có một tầng mây đen mỏng đang hội tụ, chặn ánh sáng của trăng sao trên bầu trời trong khi các nơi có khí tượng khá quang đãng trong đêm nay.

“Âm khí thành mây, nhưng luồng khí ấy lại không quá ảnh hưởng đến khu vực xung quanh cho lắm. Xem ra, đây không phải là âm khí ngút trời tự xuất hiện, mà do có người dẫn dắt nó hội tụ đến đây. Xem ra, có lẽ trong thành có Quỷ tu lợi hại.”

Đến đây, Kế Duyên lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp:

“Bên kia đèn đuốc sáng trưng ắt hẳn nơi này đang chuẩn bị tổ chức một sự kiện đặc biệt nào đó. Chúng ta nên chờ xem. Nếu không cần thiết, đừng nên xen vào chuyện náo nhiệt này.”

“Ừm!”

Yến Phi đáp. Dù là một cao thủ võ lâm nhưng rốt cuộc chỉ là một người bình thường, từ tận đáy lòng, y không hề muốn đến tòa thành kia, địa điểm mà vạn quỷ đang tụ tập.

Tuy nhiên, Ngưu Phách Thiên rất tò mò. Nghe thấy Kế Duyên nói không được, gã ngứa ngáy hết cả người.

“Này này, Kế tiên sinh! Ngài xem, lão Ngưu ta chưa bao giờ đến các nơi như Quỷ thành hay Âm ty Địa phủ chính thống. Trông có vẻ bên kia khá náo nhiệt đấy. Sao chúng ta không đến dạo chơi một lần? Ắt hẳn Yến huynh đệ cũng muốn đến mở rộng tầm mắt mà, đúng không?”

Yến Phi nhanh chóng lắc đầu, phớt lờ ánh mắt ám chỉ của Ngưu Phách Thiên.

“Ngưu huynh, ta là phàm nhân đấy, chui đầu vào tòa thành của quỷ để làm gì? Yến mỗ khẳng định không hề có ham muốn đó!”

Kế Duyên lắc đầu, lập tức khoanh chân ngồi xuống ngọn đồi.

“Cứ chờ đến sáng đã. Đến lúc đó, chẳng biết có thể nhìn ra vì sao tòa thành ấy lại náo nhiệt đến thế hay không? Hiện tại, nếu tùy tiện xông vào, có lẽ chúng ta sẽ mạo phạm người khác.”

Kế Duyên đã nói như vậy rồi, Ngưu Phách Thiên cũng khó mà ý kiến ý cò gì thêm nữa, chỉ có thể thở dài tiếc nuối.

Trong bóng đêm, Kế Duyên khoanh chân ngồi nghỉ ngơi, trong khi Ngưu Phách Thiên và Yến Phi vẫn nhìn chằm chằm vào tòa thành xa xa. Từ đầu đến giờ, họ hầu như không thấy ai ra vào tòa thành ấy cả. Có lẽ chuyện Yến Phi từng thấy một chiếc xe ngựa chạy vào tòa thành chỉ là trường hợp đặc biệt.

“Này này này, Yến huynh đệ! Có người, à không, có quỷ vừa đi qua kìa!”

Ngưu Phách Thiên đột nhiên thét nhỏ lên đầy phấn khích. Gã quá hưng phấn vì đây là lần đầu tiên gặp quỷ kể từ sau khi tu thành Yêu thân.

“A? Ở đâu?”

Yến Phi trợn to hai mắt lên nhưng cũng không nhìn thấy. Hiển nhiên, lần này y không đủ khả năng nhìn thấy Quỷ mị vô hình. Thấy thế, lão Ngưu vội vàng ngồi sát vào y.

“Đến đây nào, để vi huynh giúp ngươi một tay!”

Sau đó, Ngưu Phách Thiên vươn ngón trỏ búng vào trán Yến Phi.

“Cốc...”

Yến Phi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Ngay thời điểm bị bắn vào đầu, y nhận ra có một luồng sáng nào đó hiển hiện ra trước khi ánh mắt tối sầm lại.

Chờ cơn chóng mặt qua đi, y nhìn xuống lần nữa, chợt trông thấy hình ảnh một tốp binh sĩ cưỡi ngựa nơi ngoại thành xa xa. Phía sau đoàn ngựa ấy có buộc theo một sợi dây thừng. Sợi thừng ấy lại trói chặt một nhóm bóng người, có kẻ bay, có kẻ chạy, lại có kẻ với chiếc cổ bị kéo dài hoặc thiếu mất tay, chân...

“Hít hà... Đây là... Đây là...”

“Ha ha, đó đều là cô hồn dã quỷ mà thôi. Có nhiều người chết vô cớ ở bên ngoài, lại không có thân nhân bạn bè mang về lo hậu sự. Bên cạnh đó, Thần đạo ở nhiều nơi tha hóa dần, thế nên dẫn đến chuyện người chết rồi lập tức biến thành cô hồn dã quỷ. Tình huống thế này xảy ra ở khắp mọi nơi trong Tổ Việt quốc đấy.”

Đây là lần đầu tiên Yến Phi nghe thấy khái niệm này, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

“Vậy những hồn quỷ ấy sẽ không hại người chứ?”

Lúc này, Kế Duyên cũng đã mở mắt ra, nhìn về phía ngoại thành xa xa.

“Người ta hay bảo, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần. Cũng có câu nói, nếu không làm chuyện trái lương tâm thì sợ gì quỷ gõ cửa lúc đêm về? Kỳ thực, tất cả những lời đồn đãi ấy đều có ý nghĩa của nó. Đa phần những lập luận ấy xuất phát từ những con cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa này. Trừ khi người chết còn mang theo oán khí sâu nặng, không thì hồn phách sẽ tiêu tan chóng vánh thôi. Nếu một người bình thường không bị bệnh hay thể trạng suy yếu lâu ngày, kẻ đó chẳng cần phải sợ ma quỷ gì cả.”

Kế Duyên vừa nói vừa nhìn về hướng tòa thành, dần hiểu rõ cơ cấu “Quỷ cư” bên trong tòa Quỷ thành này rồi. Ít ra, có rất nhiều nơi xuất hiện cô hồn dã quỷ từ lúc bước chân vào Tổ Việt quốc.

“Chỉ là, chẳng biết đây là điềm tốt hay điềm xấu mà thôi!”

Ngoại trừ việc cả một đoàn quỷ tiến vào tòa thành, cho đến tận rạng đông, chẳng còn hiện tượng nào bất ngờ xuất hiện ở nơi đó. Dần dà, Yến Phi cũng ngủ gật luôn. Tòa Quỷ thành kia cũng từ từ phai nhạt dần, để rồi biến mất hẳn.

Sau đó, Yến Phi bỗng giật bắn người.

“Kế tiên sinh, Ngưu huynh, tòa thành ấy đâu rồi?”

“Vẫn còn đó! Người xem, mảng mây đen kia vẫn còn. Chỉ vì ánh sáng ban ngày chiếu xuống, pha tạp với Dương khí nên tòa Quỷ thành ấy đã dùng một loại Quỷ pháp nào đó, xây dựng nên một nơi ẩn thân tại địa phương xen lẫn giữa Âm và Dương.”

Giải thích xong, Kế Duyên đứng dậy, xuống đồi, đi về phía đằng xa. Ngưu Phách Thiên và Yến Phi cũng vội vàng đuổi theo.

Không mất thời gian quá lâu, ba người bọn họ đã đến vị trí tòa thành. Khu vực xung quanh nơi này có vẻ vắng vẻ hơn những nơi khác, cũng không có các loại cây cối cao lớn. Riêng đối với Yến Phi, y cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt khi dạo bước ở đây.

“Kế tiên sinh, nhìn bên đó xem!”

Ngưu Phách Thiên chỉ tay về hướng xa xa, sau đó nhanh chóng chạy tới đó. Kế Duyên và Yến Phi bám sát theo sau. Tại một bãi đá cách vị trí vừa rồi khoảng một dặm, ba người phát hiện ra một chiếc xe ngựa.

Loại xe có hai đầu ngựa kéo này không chỉ có hình dáng tinh xảo, hơn nữa còn rất rộng rãi, ít nhất phải có hơn hai con ngựa trở lên mới kéo nổi. Tuy nhiên lúc này, trong xe không có một bóng người, trước xe cũng không có bất cứ một con ngựa nào.

Ngưu Phách Thiên chạm tay vào cỗ xe, sau đó vén rèm lên xem xét, cuối cùng quay sang nói với Kế Duyên:

“Kế tiên sinh, bên trong khá sạch sẽ, không giống như đồ vật bị bỏ hoang...”

Nói đến đây, Ngưu Phách Thiên chợt quay sang hỏi chuyện Yến Phi khi đột ngột trông thấy ánh mắt của y có gì đó là lạ.

“Yến huynh đệ, ngươi bị sao vậy?”

Yến Phi nhìn Ngưu Phách Thiên rồi quay sang Kế Duyên, sau đó lại cẩn thận quan sát chiếc xe ngựa một lần nữa. Cuối cùng, y trả lời bằng dáng vẻ không dám chắc chắn cho lắm.

“Chiếc xe ngựa này... trông giống như chiếc xe mà ta nhìn thấy đêm qua!”

“Ngươi thấy được à?”

Ngưu Phách Thiên cũng sửng sốt một lúc, rốt cuộc chợt nghĩ ra một chuyện.

“Chẳng trách ngươi lại có thể trông thấy cỗ xe chạy vào bên trong thành. Bởi vì, cỗ xe này hoàn toàn không phải là xe ngựa âm hồn, nó chỉ là xe ngựa kéo của người phàm mà thôi!”

“Vậy người trong xe đâu?”

Yến Phi hỏi trong vô thức khi nhìn Ngưu Phách Thiên và Kế Duyên.

Kế Duyên cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào thùng xe trống rỗng, sau đó lại nhìn hai đoạn đầu gỗ mà đáng lẽ nên có hai con ngựa được buộc vào đấy.

“E rằng, người đã ở bên trong Quỷ thành rồi...”

Dường như Ngưu Phách Thiên nảy sinh ý tưởng gì đó, gã khẳng định một cách dõng dạc.

“Kế tiên sinh, có khả năng những người này đã tiến vào bên trong Quỷ thành mà bản thân không hề hay biết. Chỉ e là bọn họ không thể thoát ra ngoài. Hơn nữa, nếu bị phát hiện là người sống, chắc chắn sẽ rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm dưới tay bọn quỷ hồn. Chúng ta nên giúp họ thoát ra khỏi Quỷ thành. Nếu trên đường có chạm mặt với bọn ác quỷ thì tiện tay tiêu diệt luôn!”

Kế Duyên vốn đang suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này, giờ lại nghe Ngưu Phách Thiên nói thế, bèn cười nhẹ rồi nhìn sang nó.

“Dường như ngươi quá nhiệt tình rồi nhỉ?”

“Đây là do ta học hỏi khí phách nghĩa hiệp của Yến huynh đệ. Tuy lão Ngưu ta là yêu tinh nhưng vẫn có chút ít nhân tính đấy thôi! Kế tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?

“À... vậy Yến đại hiệp nghĩ sao?”

Kế Duyên nhìn qua Yến Phi. Y đang ôm kiếm, chuyển ánh mắt từ xe ngựa sang bên Kế Duyên, cuối cùng gật đầu.

“Nếu chỉ đơn giản là tình cờ gặp cỗ xe ngựa này ở đây, có lẽ Yến mỗ sẽ không để ý đến. Nhưng đêm qua, ta đã trông thấy cỗ xe ngựa này chạy thẳng về hướng tòa thành này. Hiện tại, khi đã biết rõ bản chất của tòa thành, ta nghĩ mình nên có một phần trách nhiệm. Nếu Kế tiên sinh và Ngưu huynh không chê, xin dẫn Yến mỗ theo cùng!”

“Này này, không chê đâu, không chê đâu! Yến huynh đệ có võ công cao cường, bọn Quỷ hồn thông thường không thể nào là đối thủ của ngươi. Về phần bọn ác quỷ lợi hại hơn, đã có lão Ngưu ta và Kế tiên sinh rồi!”

Ngưu Phách Thiên mừng thầm; trong tình huống này, chắc chắn tám phần mười là Kế tiên sinh sẽ đồng ý đi vào Quỷ thành.

Quả nhiên, Kế Duyên lập tức nói rõ lập trường của mình.

“Nếu như thế, chúng ta nên vào thành tìm người. Ta cũng từng có giao thiệp với các vị quỷ thần nơi Âm ty vài lần. Dưới tình huống thông thường, ma quỷ trong Quỷ thành sẽ không hề có bất cứ giao tiếp nào với người thường cả. Khi người sống vào thành, Dương hỏa của họ sẽ bị Âm khí nơi đây trấn áp. Nếu họ không đến quá gần bọn quỷ hồn, có lẽ sẽ không bị chú ý. Tuy nhiên, có khả năng là tận đến lúc này, bọn họ vẫn chưa biết là bản thân đã lạc chân vào Quỷ thành.”

“Vậy thì... chẳng lẽ chúng ta phải chờ đợi đến khi tòa thành tự hiện thân khi đêm đến ư?”

Ngưu Phách Thiên cố ý hỏi rõ điều này. Mặc dù hiện tại vẫn không nghĩ ra được cách thích hợp để vào thành, nhưng gã tin Kế tiên sinh sẽ có biện pháp. Tất nhiên, gã có thể phớt lờ hậu quả, thử dùng Yêu pháp đánh mạnh vào tòa thành này, nhưng đây không phải là một phương pháp khôn ngoan.

“Càng chờ lâu, ta sợ bọn họ càng nguy hiểm. Cần tìm cách tiến vào nhanh chóng.”

Hiện tại, Kế Duyên có hai phương pháp đủ khả năng thử nghiệm ngay lập tức. Một là, hắn sẽ dùng tiên kiếm cắt đứt cấm pháp Âm Dương của Quỷ vực. Dù gì đi nữa, nơi này không phải là Âm ty Địa phủ thực sự. Với Thanh Đằng kiếm, không khó để làm điều này, nhưng nếu vậy sẽ gây kinh động đến một số Quỷ vật lợi hại.

Cách còn lại chính là thử mô phỏng cảnh đêm, trực tiếp hòa nhập vào Quỷ thành. Nguyên nhân mà hắn suy nghĩ như thế là do tin tưởng rằng, cấm pháp nơi đây kém xa mấy loại được dùng ở các khu vực Tiên phủ đắc địa. Nơi này chịu ảnh hưởng rất lớn từ thế giới bên ngoài. Nói trắng ra, hắn dự định “lừa gạt” tòa Quỷ thành này một lần.

Nghĩ đến đây, Kế Duyên không chần chừ nữa. Hắn lập tức vận dụng tâm niệm, thi triển Thiên Địa Hóa Sinh. Dưới sự điều khiển của tâm thần, ý cảnh Sơn hà vô tận dần dần hiển hiện ra.

Trong giác quan của Ngưu Phách Thiên và Yến Phi, dường như thế giới xung quanh đột nhiên thay đổi. Cả hai có ảo giác như cơ thể mình đang bị kéo giãn ra xa vô tận, cả người bị mang đến dị vực, có thể trông thấy hình ảnh núi sông ở các chân trời xa xăm.

Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, lại khiến lòng người khát khao. Trong lúc hai người còn đang chìm trong cơn hoảng hốt, Kế Duyên lại vận dụng tâm niệm lần nữa, điều khiến ý cảnh hướng lên bầu trời.

Trong tích tắc, hàng loạt các quân cờ hư hư thực thực lóe lên trông như những vì sao sáng trên không trung. Không những thế, sắc trời và đất cũng biến đổi từ đó, chuyển từ màu trắng sang màu đen hoàn toàn...

Giờ khắc này, cảnh vật xung quanh từ từ hiện ra, có phố xá, nhà cửa, người đi đường... dần dà ngưng thực từ trạng thái hư ảo.

Yến Phi chỉ cảm thấy khó mà tin được khi trông thấy hình ảnh này, trong khi Ngưu Phách Thiên ngẩn người nhìn chằm chằm, sửng sốt đến mức không thở nổi.

“Đấu chuyển tinh di, cải thiên hoán địa...”