Môn học tự chọn ở đại học của Cố Vân Tương là mỹ học và dương cầm.

Khi Bạch Tô Tô còn đang phát sầu vì kỳ thi dương cầm cấp sáu thì Cố Vân Tương đã thi dương cầm cấp tám từ lâu rồi.

Hơn nữa trên phương diện nhạc cụ, Cố Vân Tương rất có năng khiếu, chỉ cần hướng dẫn một chút là có thể học một biết mười.

Trong cốt truyện, Cố Vân Tương hoàn toàn lấn át sự tồn tại của Bạch Tô Tô, nhưng bởi vì Bạch Tô Tô là nữ chính, có hào quang quanh mình nên trong cuộc thi dương cầm Cố Vân Tương đã bị cô ta đánh bại thảm hại.

Đến cả Hoàng Gia Tường cũng nói, chắc chắn Cố Vân Tương là một thiên tài, nhưng Bạch Tô Tô cố gắng hết sức nên mới vượt được cô ấy.

Còn lâu Diệp Phong mới tin những gì tên tác giả bị tắc máu não kia viết, hack là hack, liên quan gì đến cố gắng?

"Anh Diệp Phong, làm vậy không hay lắm, đây là tiệc mừng thọ nhà người ta mà..."

Cố Vân Tương thấy không nên.


"Làm vậy thì sao?"

"Bây giờ em lập nghiệp, cần nhất là danh tiếng. Nếu em không chủ động thể hiện bản thân thì còn trông chờ gì vào việc những ông chủ không có mắt nhìn này chủ động đến tìm em?"

Nói đến chuyện lập nghiệp, Cố Vân Tương do dự, đây là chuyện mà cô ấy để ý nhất ngoài Diệp Phong.

Diệp Phong vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Trần Tử Huân, anh ta hiểu ngay tức khắc.

Anh ta đứng dậy, nói to: "Chư vị, vừa rồi có phải màn biểu diễn của cô Bạch vẫn chưa đã thèm không?"

"Bạn gái, cậu Diệp - cô Cố Vân Tương cũng học thêm dương cầm ở đại học, hơn nữa còn đã thi đậu kỳ thi dương cầm cấp tám."

"Chẳng bằng để cô ấy đàn một khúc, chúc thọ cho ông chủ Bạch, như vậy chẳng tốt quá hay sao?"

Trần Tử Huân vừa dứt lời, khắp hội trường chợt ồn ào.

"Bạn gái cậu Diệp còn có khả năng này ư? Tôi còn tưởng cô ấy chỉ là bình hoa di động."

"Quan tâm nhiều vậy làm gì, dù sao tôi cũng đến góp vui, càng vui càng tốt."

"Bạch Tô Tô người ta là học trò của bậc thầy Hoàng Gia Tường đấy, cô ấy làm vậy chẳng khác nào đến bêu xấu."

"Ai biết được, dù sao tôi cũng muốn nhìn xem, bạn gái của cậu Diệp như thế nào so với cô Bạch Tô Tô?"

Mọi người chưa kết luận được.

Nghe nói như thế, mặt Bạch Kiến Hào tái mét, đàn một khúc chúc thọ gì chứ, có mà tới phá thì có.


Nhưng mà cô chưa thấy rõ thực lực của con gái tôi hả? Cô sánh được sao?

"Vậy không còn gì tốt hơn, xin đàn chị Cố chỉ dạy nhiều hơn."

Bạch Tô Tô cười thầm trong lòng, mình vừa khiến tất cả mọi người thán phục, Cố Vân Tương muốn làm nền, đương nhiên cô ta không có ý kiến.

"Vậy tôi bêu xấu rồi."

Đã nói đến mức này, Cố Vân Tương cũng chỉ có thể bước lên.

Cô ấy nhấc váy đi đến bục dương cầm, vừa thong dong mà ưu nhã.

"Ôi cha, cách cô Cố này đi đường rất giống người mẫu."

"Mọi người thấy gì không, chiếc váy trắng cổ điển trên người cô Cố rất hợp với khí chất của cô ấy, nhìn rất giống một ngôi sao lớn."

"Rốt cuộc mấy người nhìn đi đâu vậy? Không thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô Cố sao? Nếu như tôi đoán không lầm, đó là chiếc nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao đến từ Nam Phi đã bị tên nhà giàu nào đó giành được!"

Trước đây chỉ lo nịnh Diệp Phong, bây giờ bọn họ mới để ý kỹ nhan sắc của Cố Vân Tương.


Khí chất, khuôn mặt, dáng người này thực sự đặc biệt, khiến hoa nhường nguyệt thẹn.

Không hề kém cạnh Bạch Tô Tô!

Bạch Tô Tô và bạn thân Lâm Phượng Kiều chợt thấy hơi khó chịu.

Chiếc váy trắng cổ điển này vốn thuộc về Lâm Phượng Kiều.

Nhẫn kim cương Trái Tim Của Những Vì Sao vốn được tặng cho Bạch Tô Tô.

Bây giờ hai món đồ cao cấp cũng là hai vinh dự đặc biệt này đều dành cho Cố Vân Tương.

Nếu như nói vừa nãy Bạch Tô Tô là sao trời, như vậy bây giờ Cố Vân Tương là ánh trăng rằm.

Sao trời sao có thể tỏa sáng hơn ánh trăng rằm!