"Ca khúc mà tôi sắp biểu diễn đến từ thủ đô lãng mạn Paris, cũng là tác phẩm của bậc thầy Clayderman - « Hôn lễ trong mơ »."

"Tôi đã luyện ca khúc này rất nhiều lần, luôn muốn đàn cho người nào đó nghe nhưng chưa có cơ hội."

"Bêu xấu rồi."

Cố Vân Tương ngồi trên ghế điều chỉnh cảm xúc xong, mười ngón chạm vào phím đàn, chuẩn bị biểu diễn.

"Oa, đây là bản đàn bày tỏ với cậu Diệp Phong sao, lãng mạn quá!"

"Thổ lộ trong tiệc sinh nhật của người khác, cô Cố không hổ là bạn gái của cậu cả Diệp."

"Cô Cố quá đẹp, tôi quyết định rồi, tôi muốn làm kẻ bám đuôi của cô ấy!"

"Nghĩ bậy bạ gì vậy, anh còn không theo đuổi được cô trợ lý Trương Thúy Hoa của mình mà còn đèo chạy theo cô Cố?"

Trước khi tiếng đàn vang lên, mọi người đã thảo luận rất sôi nổi.

"Cô Cố người ta là bạn từ nhỏ với cậu Diệp đấy."

"Tôi nghe nói bọn họ đã được phụ huynh hai bên đính hôn từ lúc chưa ra đời."


Trần Tử Huân bắt đầu nói liên thiên, thêu dệt đủ thứ.

"Thật hay giả vậy, tình cảm sâu sắc đến vậy hả?"

"Nhìn như vậy thôi chứ cậu Diệp với Bạch... với cô nào đó chỉ là chơi đùa thôi, người trong lòng anh vẫn luôn là Cố Vân Tương đó."

"Đó là đương nhiên rồi, dung mạo người ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn là chính cung, hoàn toàn có thể là phu nhân tương lai nhà họ Diệp."

Đám người ngu ngốc hùa theo.

"Hâm mộ cậu Diệp thật, sự nghiệp và tình yêu đều bội thu."

"Mấy người nói tôi nghe, cái gì mới gọi là đỉnh cao cuộc đời!"

Vì giúp Diệp Phong tạo khí thế cho Cố Vân Tương, Trần Tử Huân nói không ngớt miệng.

Nhưng ồn ào một hồi, tự dưng lưng anh ta thấy lành lạnh.

Anh ta quay đầu nhìn, phát hiện cha Trần Thiên Lỗi đang nhìn mình chằm chằm.

Trần Tử Huân lập tức ngậm miệng.

Hội trường cũng yên tĩnh trở lại.

Cố Vân Tương chạm vào khóa đàn, khúc dương cầm tuyệt diệu mà thâm tình chậm rãi vang lên.

Hôn lễ trong mơ là mong ước sâu thẳm nhất nơi đáy lòng Cố Vân Tương.

Mỗi một nốt nhạc cô ấy đàn đều rất chính xác, mỗi một nốt đàn lại tuôn trào tình yêu.

Trong sảnh chính của biệt thự, tất cả mọi người phiêu theo khúc dương cầm, như lạc vào một hôn lễ rất lớn, quên mất đây là tiệc mừng thọ của ai đó.

Khúc đàn đã xong, hội trường vẫn lặng ngắt như tờ, bởi mọi người đều đang chìm đắm trong bản nhạc chất chứa bao cảm xúc này.

Mà quên vỗ tay.


Bỗng nhiên, một người đứng lên.

Mọi người phát hiện, Hoàng Gia Tường luôn khiêm tốn lại chậm rãi bước về phía Cố Vân Tương, kích động nói ra:

"Tôi đã từng dạy rất nhiều học sinh, có những người rất nổi tiếng, tuy âm nhạc của bọn họ lay động người đời, nhưng không lay động được tôi."

"Vậy mà bản đàn Hôn lễ trong mơ này của cô Cố lại khiến cho tôi bùi ngùi mãi không thôi."

Năm nay Hoàng Gia Tường bốn mươi tám tuổi, đã sắp đến tuổi biết số trời.

Ông ta từng có một người bạn gái với cuộc tình dài mười bốn năm, hai người đã tan rồi lại hợp mấy chục lần, cuối cùng không có duyên cùng nhau đi đến bạc đầu.

Mấy năm nay, Hoàng Gia Tường luôn độc thân, không tìm kiếm tình yêu mới.

Trên mạng có người phân tích rằng, ông ta khốn khổ vì tình yêu, ông ta là một danh nhân âm nhạc nhưng lại là một tù nhân của tình yêu.

Trong những giấc mơ hằng đêm của ông ta, có lẽ cũng có một hôn lễ chờ đợi được tiến hành.

"Cô Cố Vân Tương, cô là người duy nhất dùng âm nhạc lay động được tôi trong suốt mấy năm nay, hơn nữa còn đàn tác phẩm tiêu biểu có độ khó cao nhất của Claymander."

"Tôi muốn nhận cô làm học trò, dẫn cô đến Paris đào tạo sâu, tôi cam đoan tôi có khả năng truyền dạy và bồi dưỡng cho cô."

"Tương lai chắc chắn cô sẽ trở thành nghệ sĩ âm nhạc chấn động thế giới!"

Hoàng Gia Tường càng ngày càng kích động, không chỉ là bởi vì khúc dương cầm của Cố Vân Tương lay động trái tim ông ta, mà còn vì ông ta đã phát hiện ra một thiên tài.


Chỉ cần Cố Vân Tương đồng ý, cô ấy chính là học sinh ưu tú nhất của ông ta trong tương lai.

"Ôi trời ơi, chẳng phải bậc thầy Hoàng Gia Tường có tiêu chuẩn rất khắt khe, không phải thiên tài thì không nhận sao?"

"Hoàng Gia Tường là nghệ sĩ âm nhạc cấp thế giới hiếm có của đất nước, có thể làm học trò của ông ta thì thật may mắn."

Cảm xúc của tất cả mọi người lúc này là rung động không sao tả nổi.

Cố Vân Tương ngồi trên ghế dương cầm, đương nhiên cô ấy cũng động lòng, nếu có thể trở thành học trò của Hoàng Gia Tường, tương lai sẽ là một con đường rất tươi sáng và rất rộng mở.

"Đó chỉ do tôi đã luyện bản đàn này rất nhiều lần mà thôi."

"Có lẽ tôi không có năng khiếu đến vậy, cũng chưa chắc đã đáng để thầy lau mắt mà nhìn."

"Cho nên, tôi không định tới đi Paris đào tạo sâu, cũng không muốn phát triển trên con đường âm nhạc."

"Xin lỗi thầy ạ."

Cố Vân Tương nói xong, cô ấy chậm rãi bước xuống sân khấu, sau đó toàn bộ hội trường đã dậy sóng!