"Hai trăm triệu gì, mẹ nghe đồn ở đâu đấy?"

Diệp Phong không hề cảm thấy chột dạ, anh nói tiếp: Mẹ, không phải bác sĩ nói tim mẹ không tốt, không thể tức giận hay sao?"

"Nếu như mẹ cứ hở ra lại tức giận như thế này thì sớm muộn gì cũng bị bệnh tim, mẹ hiểu không?"

Trong nguyên tác, mẹ Chu Tuyết Hoa đang bình thường thì bị đồ táng gia bại sản "Diệp Phong" này chọc tức đến mức mắc bệnh tim.

"Mẹ tức giận?"

Chu Tuyết Hoa giận run lên, khi nào mới làm cha mẹ yên lòng được đây hả? Bà chất vấn: "Diệp Phong, mẹ hỏi con, con có đưa hai trăm triệu của công ty cho Bạch Tô Tô hay không?"

"Không hề."

Diệp Phong trả lời đơn giản mà quả quyết.

Chu Tuyết Hoa: “Thật sự không đưa?"

Chu Tuyết Hoa nửa tin nửa ngờ, bà rất hiểu thằng con trai của mình, phá phách là phá phách nhưng phá xong vẫn dám nhận.

Trong giới truyền tai nhau với tốc độ chóng mặt, Diệp Phong đang rất sỉ mê Bạch Tô Tô. Bà cũng từng khuyên nhủ Diệp Phong đừng nên treo cổ trên

một cành cây.

Nhưng Diệp Phong hoàn toàn không nghe khuyên bảo, ngược lại còn làm dữ hơn, càng điên cuồng lấy lòng Bạch Tô Tô.

Chu Tuyết Hoa chỉ hận lúc trước không sinh hai đứa, nếu không sao giờ phải tốn nhiều nước mắt như thế này.

Nhưng bây giờ Diệp Phong lại bác bỏ thẳng thừng, chẳng lẽ nó đổi tính rồi?

"Có hay không thì hai ngày nữa mẹ gọi cho tài vụ hỏi là biết ngay mà?" Diệp Phong bất đắc dĩ. "Mẹ sẽ hỏi."


Chu Tuyết Hoa chuyển chủ đề, bà nói tiếp: "Nhưng hôm nay kêu con đến dây là có chuyện khác."

"Chuyện gì?"

"Xem mắt!"

Mong muốn của Chu Tuyết Hoa là nhanh chóng tìm cho Diệp Phong một cô vợ trẻ, cắt đứt con đường yêu đương mù quáng không lối về của anh.

"Dì Chu, anh Diệp Phong, ngại quá, công ty hơi bận nên bây giờ con mới tan tầm."

Không bao lâu, một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, giữa đôi mày có một nốt rưồi chu sa rảo bước vào phòng bao.

Dung mạo của cô ấy rất sắc sảo, đường nét đoan trang thanh tú, hiển nhiên là đã được sửa soạn cẩn thận.

Nhưng do đi vội nên nhịp thở của cô ấy hơi rối loạn, lồ,ng ngực phập phồng liên tục.

"Vân Tương tới rồi, mau đến đây ngồi."

"Gần đây công ty thế nào hả?"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Chu Tuyết Hoa thay đổi hình tượng người mẹ nghiêm khắc vừa rồi, kéo. tay Cố Vân Tương ngồi bên cạnh bà một cách đầy thân thiết.

Đây là con gái của bạn thân bà, cũng là nửa thanh mai trúc mã với Diệp Phong và là đối tượng hẹn hò lần này.

Nhưng từ sau khi khi Cố Vân Tương đi học đại học ở Bắc Kinh, hai người đã nhiều năm không gặp nhau.


Lần này trở lại Kim Lăng, Cố Vân Tương mở một công ty thiết kế, trước. mắt đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp.

"Vẫn tốt ạ, tất cả đều thuận lợi, chỉ có điều là khá bận rộn nên cháu cũng không có nhiều thời gian."

Cố Vân Tương vừa cười vừa nói, nhìn cô ấy có vẻ căng thẳng và ngại ngùng.

"Có gì khó khăn là nhớ phải nói với dì Chu, chúng ta đâu phải người ngoài."

Chu Tuyết Hoa nói với vẻ rất hiền hoà, từ khi Cố Vân Tương còn nhỏ, bà đã đối xử với cô ấy như con gái ruột của mình. Bây giờ bà lại được đằng chân lân đằng đầu, muốn mang cô ấy về nhà làm con dâu của mình.

So với đứa trà xanh Bạch Tô Tô luôn trêu đùa con trai mình kia, bà hiểu rõ cô nhóc Cố Vân Tương này hơn, lại có tình cảm thân thiết, khiến bà càng nhìn càng thích.

"Con biết rồi, thưa dì Chu."

Cố Vân Tương lễ phép nói.

"Vậy được rồi, mấy đứa thanh niên các con nói chuyện đi, mẹ ra ngoài pha trà cho hai đứa."

Chu Tuyết Hoa cười ha ha đứng dậy, để lại không gian riêng tư cho Diệp. Phong và Cố Vân Tương.

“Anh, anh Diệp Phong, đã lâu không gặp."

Tự dưng ở riêng với nhau, Cố Vân Tương không biết nên làm gì.

"Đã lâu không gặp."

Diệp Phong cười trả lời, đồng thời không nhịn được mà mắng chửi bản thân ở trong sách: "Cô gái tốt như vậy mà tên Diệp Phong ngu ngốc này lại không biết trân trọng."


Trong nguyên tác, Cố Vân Tương là nhân vật bi thảm nhất, cô ấy và Bạch Tô Tô đều là nhân vật cấp nữ thần, nhưng số phận hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Sau khi Cố Vân Tương tốt nghiệp đại học đã bắt đầu lập nghiệp, sau hành trình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua gian khổ, cuối cùng đạt được thành công trong sự nghiệp.

Vì Chu Tuyết Hoa luôn muốn nhận cô ấy làm con dâu nên từng đề nghị giúp đỡ nhiều lần, tuy nhiên Cố Vân Tương không nhận.

Cô ấy thích Diệp Phong, nhưng cô ấy muốn dựa vào thực lực của mình để trở thành con dâu nhà họ Diệp, chứ không phải là một bình hoa chỉ biết nhận quà.

Cố Vân Tương thích Diệp Phong đến mức si mê, cho dù Diệp Phong không thích cô ấy, cũng nhiều lần tỏ ra chán ghét nhưng không thể khiến Cố Vân Tương chùn bước.

Thậm chí sau khi nhà họ Diệp phá sản, cô ấy đã lấy tất cả những gì mình tích góp được giúp Diệp Phong làm lại từ đầu.

Dường như chỉ cần là thứ mà Diệp Phong cần thì Cố Vân Tương sẽ cố gắng hết sức.

Tiếc rằng, Diệp Phong trong sách không hề biết trọng cô gái tốt như vậy, chẳng những xem cô ấy như vật thay thế của Bạch Tô Tô và công cụ phát tiết dụ.c vọng mà còn lợi dụng trí thông minh của cô ấy để đối đầu với Lâm Dịch.

Nhưng c ùng, Cố Vân Tương phá sản, thứ duy nhất còn lại là giọt máu của cô ấy và Diệp Phong ở trong bụng.

Nhưng tên khốn Diệp Phong trong nguyên tác lại thờ ơ với điều đó, sau khi đá Cố Vân Tương lại tiếp tục đeo bám Bạch Tô Tô, còn làm tay sai cho

đối thủ Lâm Dịch.

Cuối cùng, Cố Vân Tương mất hết ý chí, buông mình rơi xuống từ trên nhà cao tầng, một xác hai mạng.

"Móa, cái kịch bản này mới tưởng tượng thôi đã thấy tức."

Diệp Phong cảm giác mình bắt đầu tức giận rồi đó, cô gái tốt như vậy, có điểm nào kém hơn ả trà xanh Bạch Tô Tô kia chứ?

Phàm là người bình thường thì đều biết Cố Vân Tương mới là cô gái tốt! Suy nghĩ trở lại hiện tại, bởi vì Cố Vân Tương đang ở trước mặt Diệp Phong, tính cách cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng. Vì đây là lần đầu tiên hai người

gặp lại sau nhiều năm nên bầu không khí khá ngột ngạt. "Chắc em chưa ăn cơm tối nhỉ, để anh gọt hoa quả cho em." Nói đoạn, Diệp Phong gọt quả táo đưa cho cô ấy. "Cảm ơn anh Diệp Phong." Cố Vân Tương nhận lấy quả táo rất lễ phép. Đây là lần đầu tiên Diệp Phong chủ động từ trước tới nay. Quả táo rất ngọt, nhưng lòng Cố Vân Tương còn ngọt ngào hơn.

"Ấy... bắt chuyện nhanh vậy sao, có lẽ mẹ đến không đúng lúc rồi."

Chu Tuyết Hoa bưng ấm trà đi vào phòng bao, thấy cảnh này thì mừng thầm trong lòng.


Bà còn lo Diệp Phong không thích Cố Vân Tương, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ mình cả nghĩ quá rồi.

"Dì Chu, con..."

Mặt Cố Vân Tương đỏ hơn cả trái táo.

"Được rồi, mấy đứa thanh niên các con tự chơi với nhau đi, mẹ làm việc tiếp đây."

"Diệp Phong, con dẫn Vân Tương ra ngoài dạo chơi, tiện thì đi xem phim các kiểu."

Chu Tuyết Hoa lại ám chỉ, sao không nhân lúc này để hâm nóng tình cảm?

"Được, vậy thì đi xem phim."

Khóe miệng Diệp Phong mỉm cười, anh vẫn nhớ rõ, tối hôm nay Bạch Tô Tô sẽ có hẹn đi xem phim với Lâm Dịch ở phố kinh doanh.

Đây chính là cơ hội tuyệt vời để "phản công". Chỉ có cố gắng vượt lên nghịch cảnh, thay đổi cốt truyện vốn có trong sách, cướp lấy vận may của nhân vật chính Lâm Dịch thì mới có thể thay đổi số phận của mình và Cố Vân Tương.

Sau khi rời khỏi Tử Trúc Hiên, Diệp Phong dẫn Cố Vân Tương tới cửa hàng.

Theo như nội dung trong sách viết, buổi tối hôm nay, Bạch Tô Tô đi hẹn hò, xem phim với Lâm Dịch ở đây.

Vừa thay đổi vận mệnh, vừa tán gái, Diệp Phong cũng đã mua xong vé xem phim.

Anh nhìn lại Cố Vân Tương, người ấy trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy trăng, đẹp không sao tả xiết.

Nhất là nốt ruồi chu sa giữa đôi lông mày kia, tạo thêm nét kiên cường cho khuôn mặt dịu dàng của cô ấy.

"Vân Tương, nếu anh nhớ không lầm, chắc. cái váy này của em là phong cách của năm ngoái nhỉ."

Cuối cùng, ánh mắt Diệp Phong dừng lại trên váy Cố Vân Tương, nói xong tim người phía sau bỗng đập mạnh.

Cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi.