“Anh Diệp Phong, em...”

Cố Vân Tường hoảng sợ, cô ấy giải thích: “Bình thường em chỉ biết đọc sách, không biết cách ăn diện.”

Không có cô gái nào không thích ăn diện, đặc biệt là người xinh đẹp như Cố Vân Tường.

Nhưng gia cảnh của cô ấy chỉ ở mức bình thường, việc gây dựng sự nghiệp đã dùng không ít tiền của gia đình nên bản nhân cô ấy càng cố gắng kiếm tiền hơn nữa.

Mặc dù là đồ trang điểm hằng ngày, nhưng thứ gì bớt được thì sẽ bớt. Thật ra kiểu váy trắng của năm ngoái khoác lên người cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng Cố Vân Tường lại rất lo lắng, cô ấy sợ Diệp Phong nhìn

gái xinh quen rồi sẽ vì vậy mà ghét mình.

Cho nên Cố Vân Tường càng muốn che giấu lại càng căng thẳng!

“Không ăn diện sao mà được, như thế khác gì bỏ phí nhan sắc xinh đẹp của em?”

Đương nhiên, Diệp Phong không muốn như vậy, anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của Cố Vân Tường, đi về phía cửa hàng đồ nữ Gucci ở bên cạnh: “Chúng †a vào đây chọn quần áo.”

“Anh Diệp Phong, chuyện này không hay lắm đâu.”

Cố Vân Tường lập tức dừng bước chân, hai chữ “Gucci” khiến cô ấy nhìn thôi đã thấy sợ.

Bản thân cô ấy là một nhà thiết kế, đã từng tiếp xúc với không ít đồ cao cấp, thương hiệu Gucci này nổi tiếng thế giới, một bộ quần áo rẻ nhất cũng phải vài vạn.

Mà bộ quần áo đắt nhất Cố Vân Tường từng mặc cũng chỉ hơn một ngàn tệ.

“Vì sao?”

Diệp Phong ngạc nhiên hỏi: “Người ta thường nói phụ nữ ăn diện vì người mình thích, chẳng lẽ em không muốn mặc đẹp cho anh xem?”

“Không phải như thết”


Cố Vân Tường vội vàng xua tay, đương nhiên cô ấy muốn ăn diện cho. Diệp Phong xem. Cô ấy đã thích Diệp Phong từ rất nhiều năm trước.

Nhưng quần áo trong cửa hàng Gucci thật sự quá đắt...

Mặc dù nhà họ Diệp rất giàu nhưng Cố Vân Tường cũng không muốn để Diệp Phong tiêu quá nhiều tiền vì mình.

“Nếu không thì đi vào với anh thôi.”

Không đợi Cố Vân Tường giải thích, Diệp Phong đã kéo cô ấy vào cửa hàng Gucci.

“Chào quý ngài, quý cô, hoan nghênh ghé thăm.”

Nhân viên nữ của cửa hàng Gucci tươi cười bước lên chào đón.

Khi nhìn đủ loại quần áo sặc sỡ muôn màu, Cố Vân Tường hơi ngây ra, Diệp Phong đặt mông ngồi trên sô pha, vắt chéo đôi chân dài, nói: “Giới thiệu cho quý cô đây mấy bộ đồ nữ, phải là đồ tốt nhất trong cửa hàng các cô.”

“Được, xin chờ một lát.”

Vài cô nhân viên nữ có đôi mắt tinh tường quan sát rồi thảo luận, sau đó gợi ý cho Cố Vân Tường mấy bộ váy trắng.

Quần áo rất đẹp, Cố Vân Tường có nước da trắng và khuôn mặt xinh đẹp, đương nhiên mặc vào rất tôn dáng, cô ấy cũng rất thích.

Nhưng Diệp Phong không hài lòng, giá của những chiếc váy trắng này cũng chỉ hai ba vạn, toàn là phân khúc thấp nhất.

Cái gì gọi là hàng hiệu?

Phải đẹp, phải là đồ đắt tiền.

Đây không phải ngầm khinh người sao!


“Quý ngài, xin hỏi có gì dặn dò?”

Nữ nhân viên xem mặt đoán ý, nhận ra Diệp Phong không vui. “Tôi hỏi các cô có ý gì, sợ chúng tôi không trả được tiền hả?” Diệp Phong đen mặt.

“À, chuyện này.....”

Nữ nhân viên ngẩn ra, phải biết rằng, váy trắng trên người Cố Vân Tường là kiểu dáng của năm ngoái, hơn nữa giá cả cũng chưa đến một ngàn tệ.

Chẳng lẽ quần áo hai ba vạn còn cảm thấy rẻ tiền?

Thật ra, chuyện này không thể trách nữ nhân viên, danh tiếng của cậu cả Diệp Phong nhà họ Diệp cũng chỉ vang dội như sấm trong giới cậu ấm ở Kim Lăng.

Hơn nữa, quần áo mấy vạn tệ là đã rất đắt rồi.

“Tôi nói, muốn quần áo tốt nhất trong cửa hàng các cô, ông đây trả được tất”

“Nếu các cô không muốn lấy số tiền này thì tôi có thể sang mấy cửa hàng bên cạnh xem, họ cũng bán hàng hiệu.”

Diệp Phong vẫn đen mặt.

“Xin quý ngài chờ một lát!”

Vừa nghe thấy vậy, đám nhân viên nữ đều sốt ruột, bọn họ làm trong cửa hàng đồ cao cấp, một là bọn họ không khai trương, hoặc đã khai trương là phải ăn đủ.

Dù khách hàng chỉ đến ngắm đồ cũng không thể lơ là.

Rất nhanh, mấy nhân viên nữ thay phiên nhau đưa bảo bối của cửa hàng lên cho Cố Vân Tường thử.

Dáng người Cố Vân Tường cao gầy, cô ấy có làn da trắng nõn kết hợp với khí chất đoan chính trang nhã, các kiểu váy và quần áo phối trên người cô ấy đều vô cùng hoàn hảo.


Tựa như một con ma nơ canh biết đi.

“Quý cô, cô thật sự quá xinh đẹp, nếu tôi có một nửa sự xinh đẹp của cô thôi thì đã không đến mức làm nhân viên cửa hàng.”

“Quý cô đây may mắn thật đó, bạn trai cô tốt với cô ghê.”

Mấy cô nhân viên khen ngợi thật lòng, sắc đẹp của Cố Vân Tường khiến bọn họ ngưỡng mộ.

Nhưng thứ khiến họ hâm mộ hơn cả là bạn trai cô không chỉ đẹp trai mà còn bằng lòng tiêu tiền vì cô.

Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ chứ không dám có bất kỳ sự ghen ghét nào.

“Quý ngài, anh thấy thế nào?”

Nhân viên nữ bước lên dò hỏi, nhưng Diệp Phong ngồi trên sô pha vẫn thờ ơ.

“Hay là cứ mua cái váy em đang mặc đi.”

Cố Vân Tường khuyên, giá của cái váy này là mười hai vạn, ở trong mắt cô, đây chính là giá trên trời.

Tuy rằng trong cửa hàng vẫn còn thứ đắt hơn, nhưng cô không muốn để Diệp Phong tiêu pha quá nhiều vì mình.

“Không vội, một lát nữa phim mới bắt đầu mà.”

Diệp Phong lắc đầu cười, nói: “Người đẹp tôn quý nhất, đương nhiên phải cần quần áo trang sức quý giá nhất mới có thể xứng đôi, gợi ý thứ khác đi.”

“Gợi ý thứ khác...” Mấy cô nhân viên hoa mắt váng đầu, mười hai vạn không hề rẻ đâu đó?

Cậu ấm bình thường thì đến mức độ này sẽ gần như không xem thêm mức giá cao hơn nữa.

Chẳng lẽ, anh chính là một trong bốn cậu ấm nhà Chu, Trần, Vương, Triệu ở Kim Lăng?

Bốn cậu ấm đứng đầu Kim Lăng tương ứng với bốn dòng họ thượng lưu ở Kim Lăng, nhưng cộng cả bốn dòng họ lại cũng không bằng một nhà họ Diệp.

Ngay sau đó, hành động của Diệp Phong khiến bọn họ lại há hốc mồm lần nữa.


Diệp Phong chỉ vào một bộ váy trắng cổ điển không đính kèm giá, nói: “Tôi muốn cái này.”

Anh vừa dứt lời, Cố Vân Tường cũng ngây ra. Tuy bộ váy trắng này không được niêm yết giá, nhưng trực giác của một nhà thiết kế nói với cô ấy răng chất liệu thủ công và cả kiểu dáng của bộ váy

này là cao cấp nhất.

Hơn nữa nơi làn váy có một hàng các ký tự chữ ký giống nhau, Cố Vân Tường nhận ra cái tên đó, là nhà thiết kế người Ý nổi danh - Capucci.

Capucci là nhà thiết kế thiên tài, tác phẩm của cô ấy nhận được vô số giải thưởng. Hơn nữa, cô ấy chỉ thiết kế quần áo cho các thiên kim danh giá giới thượng lưu.

Chiếc váy trắng cổ điển này được đặt ở đây, chứng tỏ nó đã có chủ.

Nhưng anh là cậu ấm đứng đầu Kim Lăng, thứ mà Diệp Phong coi trọng thì nhất định phải đến tay.

Hơn nữa trong lòng Diệp Phong, cũng chỉ có chiếc váy trắng cổ điển này mới có thể xứng đôi với Cố Vân Tường.

“Quý ngài, hay là đổi bộ khác đi.” Nữ nhân viên vội vàng khuyên nhủ. “Giá cả bao nhiêu, tôi mua lại từ chủ nhân của nó, có thể thêm tiền.”

Diệp Phong bình tĩnh nói, tuy là cậu ấm đứng trên đỉnh cao, nhưng anh không thích trọng nữ khinh nam.

“Quý ngài, thật sự không thể, chúng tôi không làm chủ được.” Cửa hàng trường tận tình khuyên bảo.

Nhưng Diệp Phong vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài cổ điển đó không rời mắt.

Một nhân viên nữ hết kiên nhẫn, muốn để Diệp Phong biết khó mà lui, nên bèn nói:

“Thưa anh, không nói đến chiếc váy này được người khác đặt may riêng, chúng tôi không thể tự ý bán.”

“Mà hơn nữa, anh biết bộ váy này do ai đặt không?”

“Tôi biết anh có rất nhiều tiền, nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh biết, bộ váy này được cậu cả Diệp Phong của nhà họ Diệp nhờ người may riêng.”

“Cứ cho là anh không quen cậu chủ Diệp Phong nhưng nhà họ Diệp ở Kim Lăng thì chắc anh biết."

“Là nhà họ Diệp được mệnh danh nhà giàu số một Kim Lăng!”