Giả vờ như không thấy thiếu niên đang bối rối, Vương Chiêu Mưu nhặt táo để vào túi, thấy sọt quýt bên cạnh chỉ còn lại mấy quả, cậu đơn giản bảo Quý Liên Hoắc cân hết cho mình.

“Tổng cộng…..18 đồng 3 hào.” Quý Liên Hoắc thầm tính nhẩm mấy lần, xác định không sai mới nói ra.

Vương Chiêu Mưu rút ví lấy ra tờ một trăm mới tinh, Quý Liên Hoắc đỏ tai lắc đầu.

“Lần trước anh đã đưa tiền rồi, rất nhiều rất nhiều.”

“Lần trước là lần trước.” Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười, tiếp tục đưa tiền cho anh.

“Tôi, tôi không có tiền lẻ.” Quý Liên Hoắc cúi đầu, hai tai đỏ lựng, không dám nhìn thẳng vào thanh niên trẻ tuổi trước mặt.

Vương Chiêu Mưu nhìn xung quanh rồi cầm tiền bước tới chỗ ông lão bán hạt dẻ.

“Cho tám gói hạt dẻ.”

“Ông chủ mua tám gói ạ!” Ông Vu cười, mắt nheo thành sợi chỉ, nhận tiền trong tay Vương Chiêu Mưu rồi tìm tiền trả lại, “Một gói là hai cân, giá năm đồng, tám gói là bốn mươi đồng.”

Thấy ông lão đóng gói hạt dẻ xong, Vương Chiêu Mưu đưa cho lão Tề, “Để lại hai gói, còn lại anh đưa cho cấp dưới của mình ăn đi.”

“Cảm ơn ông chủ.” Lão Tề tươi cười, nhận lấy hạt dẻ rồi đi phân phát cho mấy người đàn ông cao to đang đứng tuần tra trên đường.

Gần đây trời rất lạnh, bỗng có hạt dẻ nóng hổi ăn, mọi người đều cảm ơn, rồi sôi nổi hàm súc nhìn ông chủ trẻ tuổi đang đứng trước quán bán hạt dẻ.

Vương Chiêu Mưu bốc một hạt dẻ cho vào miệng, ông Vu thấy tình huống như vậy, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.

“Ông chủ Vương, mấy người đó là cấp dưới của cậu sao?”

“Ừm.” Vương Chiêu Mưu thưởng thức vị ngọt thanh trong miệng, nhận lại tiền rồi ưu nhã đáp lời.

Ông Vu đi theo Vương Chiêu Mưu đến xe trái cây, lòng tràn đầy thắc mắc.

“Cậu, cậu muốn…..”

“Gần đây công ty có việc.” Vương Chiêu Mưu rút tờ hai mươi đồng đưa cho thiếu niên đang đứng ngẩn người, khẽ hất cằm, “Chính là tiểu khu này.”

Ông Vu nhìn theo hướng Vương Chiêu Mưu chỉ, thấy một toà chung cư cũ.

Diện tích khu chung cư này không nhỏ, đều là nhà sáu tầng, đã xây được hơn mười năm, màu sơn bên ngoài hơi cũ, so với khu phố ăn chơi bên kia đường trông càng có vẻ cũ nát.

“Có phải sắp sửa sang lại không?” Ông Vu thử dò hỏi.

Vương Chiêu Mưu cười cười, chỉ liếc mắt đã hiểu suy nghĩ của ông cụ.

Đoạn đường đối diện tiểu khu này khá đẹp, nếu sửa lại, chắc chắn giá nhà sẽ tăng.

“Ông có tiền nhàn rỗi?” Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn về phía người thanh niên đối diện đang chuyên tâm tìm từng hào trả lại cho mình, còn chọn ra những tờ tiền tương đối mới.

“Ha ha.” Ông Vu cười ngượng ngùng, “Là con trai tôi, con dâu tôi đang có bầu, chúng muốn mua nhà.”

Vương Chiêu Mưu nghe vậy liền hiểu, “Vậy cứ bảo con trai ông mua chỗ này đi.”

Mắt ông Vu sáng lên, ánh mắt Vương Chiêu Mưu cũng mang chút ý cười, “Nói không chừng không lâu nữa là sẽ có nhà mới.”

Ông Vu nheo mắt, lập tức hiểu khu này có lẽ sắp được di dời.

Cố gắng kìm nén kích động, ông Vu trở lại sạp của mình, tay run rẩy gói một gói hạt dẻ lớn.

Nhìn thiếu niên cuối cùng cũng sắp xếp xong từng tờ tiền lẻ, lại cung kính dùng hai tay đưa qua, trong lòng Vương Chiêu Mưu khẽ dâng lên một tia áp lực, rồi cũng dùng cả hai tay nhận lấy.

“A oa!” Quý Đại Bảo kích động múa may tay nhỏ, Vương Chiêu Mưu nhìn qua khuôn mặt đỏ hồng của Quý Đại Bảo, nhịn xuống xúc động muốn bóp một cái, lại quay sang nhìn thiếu niên.

Tay chân thiếu niên luống cuống, ánh mắt cũng vô thức trốn tránh như cún con vậy, còn hơi mang ánh nước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mình rồi lập tức cúi xuống.

Nhưng chính vì vậy mà Vương Chiêu Mưu trông thấy vết bầm trên mặt thiếu niên.

“Có chuyện gì vậy?” Vương Chiêu Mưu đứng đối diện với Quý Liên Hoắc, nhìn vết thương trên mặt Quý Liên Hoắc, sau đó dùng ngón trỏ chạm lên vị trí tương ứng trên mặt mình.

Giống như vết thương của mình vừa được Vương Chiêu Mưu vuốt ve vậy, tai Quý Liên Hoắc đã đỏ đến mức lan hết cả xuống mặt, trái tim nhảy loạn, hồi lâu mới lắp bắp nói.

“Bị, va chạm.”

Đôi mắt thiếu niên vừa đen vừa sáng, đáng tiếc không hề biết nói dối, Vương Chiêu Mưu chỉ cười, không vạch trần.

Ngay hôm sau mình đã bảo lão Tề cho người tuần tra con phố này, mấy tên lưu manh kia nghe tiếng gió nên không hề dám xuất hiện, vì thế vết thương trên mặt Quý Liên Hoắc nhất định không phải kiệt tác của đám lưu manh kia, vậy thì là ai?

Người nhà ư, hay là khách hàng uống say?

Vương Chiêu Mưu rũ mắt đẩy đẩy gọng kính, giọng nói còn mang vài phần ý cười, “Có phải có người say rượu đến gây sự với anh giống tôi lần trước không……”

“Không phải, không phải!” Quý Liên Hoắc liên tục lắc đầu, vì sợ cậu sẽ nghĩ sang chuyện khác, “Là ở nhà bị va chạm!”

Vậy chính là do người nhà rồi.

“A oa!” Dường như Quý Đại Bảo khá bất mãn vì bị hai người bỏ qua, nó cố gắng vươn tay, hai mắt tròn xoe nhìn Vương Chiêu Mưu, đúng dáng vẻ cầu “bế một cái”.

Quý Liên Hoắc đỏ mặt ấn Quý Đại Bảo xuống, nhưng Quý Đại Bảo không chịu thuận theo, lại thò đầu ra vươn tay với Vương Chiêu Mưu.

Đại ca, anh nhìn tôi đi!

Rất dễ bế mà!

“Xin lỗi.” Quý Liên Hoắc cố ý phớt lờ gương mặt nóng bừng của mình, “Đại Bảo nó, có lẽ vẫn nhớ chuyện lần trước, nó rất thích anh.”

Vương Chiêu Mưu mìm cười nhìn Quý Đại Bảo, “Đứa bé này rất thông minh, có lẽ nó giống anh và mẹ nó.”

“Không, không phải!” Quý Liên Hoắc vừa nghe câu này, lập tức biết Vương Chiêu Mưu đã hiểu nhầm.

“Đại Bảo không phải con tôi, nó là cháu tôi!”

Vương Chiêu Mưu ngẩn ra, “Vậy ba mẹ nó đâu?”

“Anh trai và chị dâu tôi bị tai nạn giao thông.” Ánh mắt Quý Liên Hoắc tối lại, không dám ngẩng lên nhìn thanh nhiên trước mặt, càng sợ đối phương sẽ biết mình là tai tinh.

Rõ ràng khi bị người khác chửi mắng là tai tinh, mình cũng đâu để ý, vì sao giờ lại sợ người kia biết như vậy?

Vương Chiêu Mưu rũ mắt, im lặng sửa đổi lại nhận thức của mình, nói như vậy thì vị gia chủ Lãnh gia này thực ra là một người cô đơn, còn nuôi dưỡng con trai của người anh ruột đã qua đời như con trai của mình.

Vậy thì hẳn là năm đó Lãnh gia đã để lạc mất đến hai đứa con, bảo sao sau khi tìm được Quý Liên Hoắc, họ cũng không vui vẻ được bao nhiêu.

Nhưng tại sao khi ấy Lãnh gia lại bị mất hai đứa bé cùng một lúc được, rốt cuộc là có chuyện gì?

Thấy Vương Chiêu Mưu không nói gì, Quý Liên Hoắc cũng không mở miệng, càng không dám ngẩng đầu lên.

Nghe nói người kinh doanh đều khá mê tín, người ấy nghe xong, liệu có cảm thấy….. mình là kẻ chuyên mang vận rủi hay không?

Sau khi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, Vương Chiêu Mưu mới hồi thần, cậu thấy thiếu niên đang cúi gằm mặt xuống, như thể đã làm sai chuyện gì vô cùng lớn vậy.

Trong lòng Vương Chiêu Mưu thở dài một tiếng, Quý Liên Hoắc trước mặt chính là gia chủ Lãnh gia trong tương lai, hiện tại anh ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể nhận hết lỗi cho những thiên tai nhân hoạ này được.

Những chuyện đó đâu liên quan gì tới anh ta?

“Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Vương Chiêu Mưu chậm rãi nói, thanh âm rất nhu hoà, cố gắng không khiến đối phương khó xử.

“Tháng trước vừa tròn mười tám.” Quý Liên Hoắc cũng cố gắng giữ cho giọng mình như bình thường, nhưng âm cuối vẫn không nhịn được run rẩy.

“Tôi năm nay hai mươi tư, đúng năm tuổi.” Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười, cố gắng khiến bầu khong khí sinh động lên, rồi cậu thấy thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu.

“Tôi lớn hơn anh sáu tuổi, đúng không?” Vương Chiêu Mưu vẫn cười nhìn thiếu niên.

“Đúng vậy.” Không hiểu sao nghe giọng nói nhu hoà của đối phương, Quý Liên Hoắc lại cảm thấy hơi choáng váng.

“Sau này anh có thể gọi tôi là anh Chiêu Mưu.” Ánh mắt Vương Chiêu Mưu mang theo vài phần trấn an, còn khẽ vỗ nhẹ lên đầu thiếu niên.

“Rất xin lỗi, tôi đã hỏi đến chuyện buồn của anh.”

Không hiểu sao Quý Liên Hoắc bỗng nói không nên lời, trong lòng anh rầu rĩ như bị nhét một cục bông, vừa nặng vừa chua xót.

“Ông chủ.” Lão Tề tới nói chuyện với cấp dưới xong, lúc trở về nhìn giờ rồi nhẹ nhàng nhắc nhở Vương Chiêu Mưu.

Ông Vu thấy thế vội tiến lại, nhét một túi hạt dẻ rang đường thật to vào tay lão Tề.

“Tôi nhớ kỹ lời Vương thiếu gia nói, chẳng có gì để cảm tạ, chỉ có túi hạt dẻ này, xin cậu đừng ghét bỏ!”

Lão Tề không thể từ chối, lại thấy Vương Chiêu Mưu cũng không nói gì liền cầm lấy.

Vương Chiêu Mưu cũng thu tay lại khỏi đầu thiếu niên, một lần nữa đeo bao tay vào.

“Lần sau gặp.”

Chờ khi chiếc xe đỗ ở ven đường chạy đi, Quý Liên Hoắc mới hồi thần, vành mắt anh đỏ hồng, có thứ gì muốn trào ra khỏi khoé mắt.

Tất cả mọi người đều mắng mình là tai tinh, nhưng không một ai cần biết mình có đau lòng hay không.

Quý Liên Hoắc cố nén nước mắt, nhưng trên đỉnh đầu dường như vẫn còn cảm giác dịu dàng khi người ấy xoa nhẹ.

“Thật sự gặp được người tốt rồi.” Ông Vu vui vẻ nhìn theo chiếc xe rời đi, vừa quay đầu đã thấy Quý Liên Hoắc nhanh chóng dùng tay áo lau mặt, làm bộ như không có gì, cúi đầu bày trái cây.

Ông Vu ngồi xổm xuống nhìn gương mặt thiếu niên vẫn còn ướt, nước mắt dính trên lông mi.

“Đứa bé này, cháu khóc cái gì vậy hả?” Ông Vu muốn nói cho Quý Liên Hoắc vui lên, “Cháu xem đi, người ta vẫn nhớ cháu, còn tới mua trái cây cho cháu này.”

Nghe ông Vu nói, Quý Liên Hoắc vô thức cong khoé môi, nhưng khoé mắt lại đỏ.

Ông Vu run rẩy đứng dậy, cũng thở dài một tiếng.

“Ông cũng lần đầu thấy người như vậy.”

“Cháu nói xem, nơi đây sắp bị di dời rồi, nhà người khác có khi còn muốn có tên lưu manh mỗi ngày tới đây làm loạn đuổi người, vị Vương thiếu gia này không những không đuổi người mà còn cho người tới đây trông coi, không cho lưu manh làm loạn.”

Ông Vu gãi gãi mặt, suy đoán, “Hay cậu ấy thực sự không cần tiền.”

“Anh Chiêu Mưu…….” Quý Liên Hoắc xoa xoa mặt, quay sang nhìn ông Vu, ánh mắt không nén được rung động.

“Anh ấy cực tốt.”

Gió: tôi xin nói vài lời, không biết có bạn nào thắc mắc sao lại gọi nhân vật Quý Liên Hoắc là anh, còn Vương là cậu không. Lý do thứ nhất là vì tôi muốn phân rõ công thụ, còn lý do thứ hai, tôi thực sự không muốn gọi một vị gia chủ tương lai có thể hô mưa gọi gió bằng một danh xưng khác.

Hơn nữa, như chương này có đề cập, Vương lớn hơn Hoắc 6 tuổi, nhưng trước khi hai người thực sự thổ lộ tình cảm thì tôi sẽ chỉ để xưng hô là anh – tôi. Chương này lăn tăn vụ đấy lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy để thế ổn hơn. Bởi vì đối với Vương, Hoắc chính là ba của cái tên chỉ dùng có một câu nói đã khiến nửa đời sau của anh ta thê thảm, cuối cùng còn ốm chết dưới hầm, chắc chắn trong lòng anh ta vẫn có chút kính sợ, chi tiết cầm tiền trả lại bằng cả hai tay đã thể hiện rất rõ. Tôi mà là Vương khéo trong lòng tôi sẽ cùng đến hẳn cái danh xưng ông ta, chứ chẳng phải là anh ta nữa, cho dù hiện giờ anh ta mới chỉ là một thiếu niên bán trái cây dạo. Còn với Hoắc, tuy anh ta đúng là niên hạ trung khuyển thật, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta là bá tổng công, cụ thể là chỉ nhìn thoáng qua mấy người cao lớn dưới trướng lão Tề đi tuần ở con phố đó thôi, anh ta đã biết họ có tổ chức chứ không đơn thuần là lưu manh rồi. Thật sự rất không đơn giản.

Thế nhé, nếu không có gì thay đổi thì tôi vẫn sẽ giữ xưng hô đó xuyên suốt truyện này, anh em nào cấn quá có thể drop luôn đỡ mất công.