Ngồi trong xe bóc vỏ hạt dẻ, Vương Chiêu Mưu vừa nhìn sang tiểu khu bên cạnh, vừa cho hạt dẻ vào miệng.

Việc mua lại công ty bất động sản diễn ra rất suôn sẻ, Lão Tề đã tìm được một số công ty bất động sản, ngẫu nhiên còn có một công ty còn có một mảnh đất đối diện Dạ Thú.

Ông chủ công ty bất động sản này vốn thấy phố đêm sầm uất nên mới mua khu đất đối diện, muốn chuyển đất thổ cư thành đất thương mại, xây cửa hàng buôn bán, từ đó kiếm bộn tiền.

Trước đó mọi việc diễn ra tương đối suôn sẻ, ông chủ đó đã thông qua mối quan hệ với Sở kế hoạch của Tô Thành, ngay khi sắp hoàn thành thì Phó Thị trưởng mới lên chức của Tô Thành chú ý đến vụ này, ông ta kiên quyết không đồng ý chuyển đổi mục đích sử dụng đất.

Vì thế chuyện này đành phải gác lại, công ty bất động sản đó đã chi không ít tiền với mua được mảnh đất này, giờ đến mục đích sử dụng cũng không chuyển đổi được chứ đừng nói đến công trình về sau.

Lúc lão Tề tìm tới, công ty này đã nợ nần chồng chất, còn nợ tận ba tháng tiền lương của nhân viên khiến mọi người ai cũng lo lắng vô cùng.

Sau khi Vương Chiêu Mưu quyết định mua, cậu lập tức tổ chức họp nhân viên để thanh toán khoản nợ lương trước đó của công ty và ổn định tinh thần cho họ. Trong vòng một tuần, cậu cho thành lập căng tin, cung cấp cơm trưa miễn phí cho nhân viên, định ra chế độ nghỉ phép, còn trợ cấp phí đi lại.

Hành động này khiến không khí công ty lập tức ổn định lại, vài nhân viên ban đầu định lấy lương xong rời đi cũng ở lại.

Sau khi trấn an họ, Vương Chiêu Mưu lập tức định hướng mới cho công ty, đồng thời nói rõ khu đất đang sở hữu sẽ không được chuyển đổi thành đất thương mại, mà sẽ được sử dụng để xây dựng các khu nhà ở cao tầng nhỏ, tuy không ít người nghi ngờ sẽ không thu hồi vốn được, nhưng thấy ông chủ mới đã hạ quyết tâm, chỉ có thể nuốt nghi ngờ vào bụng.

“À, hai hôm nay Vương Chiêu Vân làm việc ở Vương thị thế nào rồi?” Vương Chiêu Mưu vừa bóc hạt dẻ vừa hỏi lão Tề.

“Chơi chung với đám đồng nghiệp chuyên nịnh hót trong công ty.” Lão Tề thở dài, “Gần đây đêm cũng không về nhà ngủ, đi muộn về sớm, ngồi họp còn ngủ gật rồi ngáy to, chủ quản ngại thân phận cậu ấy nên không dám nói gì, còn…..”

“Còn gì?” Giọng Vương Chiêu Mưu rất bình thản.

“Hôm qua Chiêu Vân thiếu gia làm ầm lên ở văn phòng chủ quản, nói chủ quản bắt cậu ấy làm những việc chỉ có chó mới làm, còn hỏi có phải cậu đã dặn chủ quản cố ý chèn ép cậu ấy, không cho cậu ấy phát huy năng lực không.”

Vương Chiêu Mưu cười cười, thực sự không ngoài dự kiến chút nào.

“Thăng chức cho nó đi.” Vương Chiêu Mưu bóc hạt dẻ, con ngươi sau mắt kính đầy ý cười, “Để nó quản lý nhà máy sản xuất nhựa.”

Nhà máy sản xuất nhựa đó là sản nghiệp đầu tiên của Vương thị, dù hiện tại hiệu quả và lợi nhuận đã không bằng trước kia nhưng ba Vương vẫn rất coi trọng nó.

“Ông chủ, như vậy……có ổn không?” Lão Tề hơi khó xử, một nhà máy đang yên lành mà vào tay Vương Chiêu Vân chẳng hiểu sẽ thành cái dạng gì nữa.

“Gánh nặng của tôi nặng như vậy, nó gánh giùm một chút cũng là chuyện nên làm.” Vương Chiêu Mưu rũ mắt, tiếp tục bóc hạt dẻ, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt thương tích của thiếu niên kia.

“Huống hồ tôi vẫn còn chuyện khác phải làm.”

×××

Chiều hôm sau, điều Quý Đại Bảo vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Quý Liên Hoắc vỗ nhẹ vào chiếc hộp nhựa màu xám, cố múc chút cháo bột cuối cùng, còn tráng qua nước sôi, gần như đã không còn ngửi thấy mùi cháo bột nữa rồi.

Quý Đại Bảo uống từng muỗng canh suông mùi cháo bột, trong lòng khổ không nói nổi.

Thấy Quý Đại Bảo ngoan ngoãn uống hết nước, lòng Quý Liên Hoắc rất khó chịu, đếm lại số tiền đã kiếm được hai ngày nay, đếm đi đếm lại rồi cắn răng lấy sáu đồng tiền ra.

Quý Đại Bảo tò mò nhìn, hình như bây giờ một hộp cháo bột còn chưa đến sáu đồng mà.

“Lần trước đến phòng khám, bác sĩ nói con bị suy dinh dưỡng, cần phải uống chút sữa bột.” Quý Liên Hoắc lấy một quyển vở ra, bỏ qua mấy trang ghi từ vựng tiếng Anh đằng trước, lật thẳng đến mặt sau ghi số tiền vào sổ.

“Chờ lát nữa dọn hàng, hai ta sẽ đi mua sữa bột.”

Sữa bột?

Mắt Quý Đại Bảo sáng lên, mình còn có thể uống sữa bột sao?!

Nghĩ đến vị sữa bột, Quý Đại Bảo không tiền đồ xoa xoa khoé miệng, nó nằm trên lưng Quý Liên Hoắc, không nhịn được múa may tay nhỏ.

Sữa bột nha!

Ăn cháo bột lâu thế rồi, giờ nó rất muốn xem xem sữa bột có vị gì!

Thấy bé con vui vẻ, Quý Liên Hoắc cũng không nhịn được nhếch khoé miệng, cất nửa cây bút chì còn lại vào túi, sau đó cất sổ rồi tiếp tục nhìn quầy hàng.

Người đàn ông cường tráng đang tuần tra cách đó không xa biết ông chủ lớn từng ghé quầy hàng này nên vẫn thường qua xem xem thiếu niên cùng ông lão bán hạt dẻ có cần giúp gì không.

Gần tới tối, khó có được lúc an bình, Quý Đại Bảo vẫn luôn nhớ tới sữa bột, nằm mơ cũng nghĩ tới sữa bột, vừa tỉnh lại thấy trời đã tối, nó lại càng vui vẻ.

Người đi lại trên đường càng lúc càng ít, Quý Liên Hoắc phà hơi vào tay, bắt đầu chuẩn bị dọn hàng, người đàn ông tuần tra bên cạnh thấy thế thì lại gần hỗ trợ đóng trái cây vào thùng rồi chất lên xe đẩy.

Quý Liên Hoắc cảm ơn anh ta, đẩy xe đẩy định rời đi, thì nghe thấy một tiếng hét vội vàng đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Tên bán trái cây kia, đứng lại!”

Quý Liên Hoắc quay đầu, thấy một bà cô đang xách túi quýt chạy chậm tới chỗ mình.

“Trả lại tiền đây, tôi không lấy quýt này nữa!” Bà cô thở phì phò, ném túi quýt lên xe đẩy của Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc mở túi ra nhìn nhìn, quýt bên trong đều rất tươi, không có quả nào hỏng.

Nhìn túi là biết hàng mình bán, nếu là trước kia, chắc chắn Quý Liên Hoắc sẽ không rên một tiếng mà trả lại tiền, nhưng hôm nay, nhớ tới sáu đồng đã quyết tâm lấy ra kia, Quý Liên Hoắc không nhịn được nói, “Có thể hỏi chút……”

“Còn không biết xấu hổ mà hỏi à!” Bà cô trợn mắt mắng mỏ, “Cháu tôi ăn quýt của cậu rồi người nổi đầy mẩn đỏ! Ban đầu tôi còn không hiểu tại sao, mãi đến khi có người hỏi tôi mua ở đâu, tôi mới biết cậu chính là đồ tai tinh của Quý gia kia!”

Quý Liên Hoắc im lặng một lát, sau đó lấy cân ra cân lại túi quýt kia rồi trả lại bà cô kia hai đồng.

Bà cô kia cầm tiền rồi còn phẩy phẩy hai cái như thể sợ không sạch sẽ, sau đó mới rời đi.

Người đàn ông đang hỗ trợ nhìn thấy thế cũng vô thức lùi lại một bước.

Quý Liên Hoắc cũng không nói gì, kéo xe đẩy rời đi.

Dù Quý Liên Hoắc không nói nhưng Quý Đại Bảo cũng biết hôm nay mình không có sữa bột rồi.

Cảm giác vô cùng tủi thân, Quý Đại Bảo mím miệng, cố gắng nhịn xuống.

Tuy cũng đã từng có người trả lại trái cây, nhưng không hiểu sao lần này lại thấy vô cùng khổ sở.

Đã không có sữa bột, Quý Liên Hoắc vốn định mua một hộp cháo bột khác cho Quý Đại Bảo, nhưng họ về quá muộn, mấy quầy hàng gần đây đã đóng cửa hết, sáng sớm hôm sau, lúc ông cậu còn đang ngáy rung trời, Quý Liên Hoắc đã đẩy xe ra khỏi nhà, nhưng quầy hàng lại chưa mở.

Như thường lệ, Quý Liên Hoắc vẩy nước vào trái cây rồi kéo xe đi bán hàng, Quý Đại Bảo có thể cảm giác rất rõ ràng, hôm nay bước chân của chú nhỏ khá chậm.

Trời đã hửng sáng, Quý Liên Hoắc để xe kéo ở cửa siêu thị rồi cõng Quý Đại Bảo bước vào.

Đứng trước quầy hàng, Quý Đại Bảo bám trên vai Quý Liên Hoắc, nhìn thấy giá sữa bột.

Siêu thị không giống như những quầy hàng đầu hẻm, nơi này có bán những loại sữa phù hợp với nó hơn, nhưng loại rẻ nhất cũng đã mười hai đồng một túi.

Quý Liên Hoắc ngồi xổm xuống, trông thấy một hộp cháo bột phía dưới giá bày hàng.

Sáu đồng một hộp, trông còn ít đến đáng thương.

Một lớn một nhỏ ra khỏi siêu thị, Quý Đại Bảo bĩu môi, lại một lần nữa cố nén tủi thân xuống.

“Tiểu Quý, tới rồi đó à?” Ông Vu xoa xoa tay chào hỏi như thường lệ, nhưng lại thấy Quý Liên Hoắc hôm nay cứ rũ mắt, tâm trạng cũng có vẻ rất tệ.

“Tiểu Quý, sao vậy?” Ông Vu thành thạo lấy chiếc bát mẻ trong xe của anh ra đổ chút nước sôi vào.

Quý Liên Hoắc nói cảm ơn rồi nhận bát, nhìn thoáng qua người đàn ông tuần tra bên cạnh rồi rũ mắt không nói gì.

Hôm nay Quý Đại Bảo chỉ có nước ấm để uống, đã ăn hai quả quýt nhưng không ăn thua gì, còn chưa tới giữa trưa, bụng đã kêu vang, đói tới mức hốt hoảng.

Để tiết kiệm tiền mua sữa bột cho Quý Đại Bảo, hôm nay Quý Liên Hoắc còn không mua màn thầu cho mình, sáng nay anh gặm nửa quả táo hỏng người khác bỏ đi ở chợ sỉ, vẫn luôn cố chịu tới bây giờ.

Mặt trời chậm rãi lên cao, một lớn một nhỏ có hơi hoa mắt, nhưng không hiểu sao, Quý Liên Hoắc cảm thấy mình gặp ảo giác, người tối hôm qua xuất hiện trong giấc mơ của anh giờ đang đứng ngay đối diện.

Vương Chiêu Mưu cũng hơi nghi hoặc.

Mình đứng trước sạp đã hai ba phút rồi sao thiếu niên vẫn chưa nói gì, Quý Đại Bảo cũng không linh động như ngày thường, không hề ló ra khỏi bả vai anh ta.

“Quý Liên Hoắc?” Vương Chiêu Mưu quơ quơ tay trước mắt thiếu niên, dường như bây giờ Quý Liên Hoắc mới hồi thần, anh mím môi, cố giữ bản thân tỉnh táo.

“Anh……Chiêu Mưu.”

Nghe thấy giọng chú nhỏ, Quý Đại Bảo cố gắng thò đầu ra, nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi trước mắt, không hiểu sao toàn bộ cảm giác tủi thân trước đó đột nhiên bùng nổ, nó oà khóc lên.

“Đại Bảo.” Nghe thấy thằng bé khóc, Quý Liên Hoắc vội vàng ôm nó dỗ dành, Quý Đại Bảo khóc càng to hơn, những hạt đậu vàng không ngừng rớt ra, cứ liên tục giơ tay về phía Vương Chiêu Mưu.

Thấy thân mình thiếu niên có vẻ không ổn, Vương Chiêu Mưu dùng một tay khẽ đỡ lấy anh, suy nghĩ một lát lại cẩn thận bế Quý Đại Bảo trong tay anh lên.

Được mùi hương mát lạnh dễ chịu vờn quanh, Quý Đại Bảo sụt sịt ra một chiếc bong bóng mũi, tay bám chặt lấy quần áo Vương Chiêu Mưu.

Nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, Vương Chiêu Mưu mơ hồ đoán được nguyên nhân, cậu xoay người gọi lão Tề.

“Anh để trái cây và xe đẩy của anh ta vào cốp xe đi.”

Lão Tề nhanh chóng làm theo, Vương Chiêu Mưu ôm Quý Đại Bảo lên xe, ngồi vào bên trong rồi vẫy vẫy tay với Quý Liên Hoắc vẫn đang ngơ ngác đứng bên ngoài.

“Lên nào.”

Quý Liên Hoắc như si như ngốc, toàn bộ cảnh giác đều ném hết ra sau đầu, ngoan ngoãn lên xe ngồi bên cạnh Vương Chiêu Mưu, hai tay đặt trên đùi nắm chặt vải quần.

“Đến trung tâm thương mại.” Vương Chiêu Mưu rút một tờ giấy, cẩn thận thấm nước rồi tinh tế lau mặt cho Quý Đại Bảo.

Quý Đại Bảo vừa lên xe đã nín khóc, nhưng đôi mắt đen bóng vẫn hàm chứa ánh nước, một bàn tay nhỏ còn nắm chặt quần áo Vương Chiêu Mưu, nói sao cũng không chịu buông.