Trên tivi là hình ảnh của Bạch Tùng Anh giữa dàn báo chí, thu hút sự chú ý của Bạch Nhược.

Nhìn người đàn ông giả tạo kia, lòng cô chỉ có sự khinh bỉ.

Ông đang trả lời những câu hỏi của phóng viên, giọng điệu vô cùng vững chắc, nội dung chủ yếu là sẽ để tập đoàn của mình lớn mạnh, phát triển trong tương lai.

Bạch Nhược lạnh lùng, vô thức nói thành lời: "Đến chết ông ta cũng không làm được điều đó."
Cố Mặc sao lại không biết quan hệ của hai người, hắn đã cho người đi điều tra thông tin nhưng nhận lại là lượng thông tin ít đến đáng thương.

Chỉ biết được rằng cô và Bạch Tùng Anh là cha con, hẳn đã bị Bạch gia dấu đi một lượng lớn.

Cố Mặc thành thật đáp lời Bạch Nhược: "Gia sản của Bạch gia rất lớn, đây là lợi thế của Bạch Tùng Anh.

Nhưng lâu dần chỉ còn lại cái vỏ bọc hào nhoáng, bên trong không tồn tại cái gì cả."
Lời nói không phải vô căn cứ, Cố Mặc đã để mắt đến tập đoàn của Bạch gia từ rất lâu rồi.

Những cuộc làm ăn, đối tác quen thuộc Cố Mặc đều nắm rõ.

Bạch Nhược chán nản đứng dậy!
"Em vào phòng sao? Còn ly sữa?" Cố Mặc khó hiểu mà hỏi.

"Không có tâm trạng, anh uống giúp tôi." Bạch Nhược đi vài bước mà nói.

"Quay lại đây uống nó!" Giọng điệu của hắn vô cùng đáng sợ, đây là cảnh cáo chứ còn gì nữa.


Bạch Nhược giả điếc, vờ như không nghe thấy những lời nói kia.

Bước chân không dừng lại, nói cô không sợ hắn là nói láo, cô rất sợ hắn sẽ nổi khùng.

Gần đây cô còn hay lầm tưởng hắn là ảnh đế, cảm xúc của Cố Mặc nói thay đổi là thay đổi.

Tiếng trước làm cho người ta như đứng dưới ánh nắng mặt trời sưởi ấm, tiếng sau như kéo mây đen đi kèm với tiếng sấm chớp.

May mắn cho Bạch Nhược khi Cố Mặc không nói thêm một lời nào nữa.

Bước vội vào phòng Bạch Nhược không chú ý đã dùng quá nhiều sức, làm cho cánh cửa va đập.

Rầm!
Bạch Nhược bị tiếng động làm cho giật mình, cô thở dài tự nói với mình: "Vô ý quá, chắc là tên Cố Mặc kia đã nghe thấy cả rồi."
Đi đến giường, Bạch Nhược cẩn thận nằm xuống mắt chăm chú nhìn lên trần nhà.

Căn phòng này dành cho khách, kiếp trước cô đã từng dọn dẹp qua nhưng chưa từng ngủ lại.

Kiếp này thì đã dần làm quen với nói.

Bây giờ cô không thể nhắm mắt ngủ được nữa, đã ngủ cả một ngày còn ngủ nữa chắc chắn là có bệnh.

Bên ngoài chỉ còn lại Cố Mặc.

Đúng là cứng đầu! hắn thầm nghĩ.

Qua một vài tiếng, hắn vẫn chưa chạm vào ly sữa định rằng sẽ hâm nóng lại.

Tiếng chuông cửa vang lên, Cố Mặc còn chưa nhắc thân người đứng dậy, người khách đó đã hiên ngang đi vào.

Đi đến ngồi xuống trước mắt Cố Mặc, vô cùng tự nhiên.

Tạ Tiễn Như buông lời: "Tại sao lại rời khỏi vị trí giám đốc? Còn làm lớn chuyện như vậy báo chí đã đưa con lên trang đầu rồi, có biết hay không?"
Người mà Cố Mặc không muốn gặp nhất đã đích thân đến gặp, cũng không cho hắn thời gian từ chối gặp mặt.

Không nhìn lấy một cái Cố Mặc nói: "Người đây là muốn lấy số cổ phần ít ỏi kia sao? Chỉ cần một tin nhắn là được, sao lại nhọc lòng đi đến đây? Làm lớn chuyện? Người đang sợ rằng bên ngoài xuất hiện loại tin đồn ác ý, ảnh hưởng đến Cố Lam Tinh sao?"
Tạ Tiễn Như, bà ta là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Cố thị.

Mang theo ý tốt đến gặp đứa con trai của mình, nhưng lại bị chọc cho tức muốn chết.

Bà ta lớn tiếng: "Số cổ phần có cho ta cũng không thèm đếm xỉa đến, còn về phần Cố Lam Tinh không có liên quan đến.


Cái ta đang hỏi là lý do con làm ra loại chuyện đó."
Cố Mặc buông xấp tài liệu trên tay, chẳng ngại cho mẹ mình biết lý do đằng sau: "Là vì một người con gái, câu trả lời làm người hài lòng chứ?"
Tạ Tiễn Như siết chặt tay tự hỏi sao đứa con trai của lại hư đốn đến thế? Chỉ vì một đứa con gái mà rời bỏ cơ nghiệp của gia đình.

Tại sao nó lại không giống người anh trai ngoan ngoãn của mình một chút nào.

Nó luôn làm bà phải thất vọng.

Bà lớn tiếng quát: "Làm càng! Mau về nhận lỗi với ba, xem như chuyện này chưa từng xảy ra."
Cố Mặc không dám lớn tiếng, hắn không phải sợ mẹ của mình là vì sợ người kia phát hiện ra cuộc cãi vã này.

"Con tự có quyết định của mình, người không cần phải nhúng ta vào.

Chỉ cần để tâm đ ến Cố Lam Tinh là được rồi, dù sao trong mắt người cũng đâu có con."
Đúng thật Cố gia chỉ tồn tại cái tên Cố Lam Tinh, người này so về tài lực thì thua xa Cố Mặc.

Trớ trêu thay Cố Mặc chỉ như một cái bóng, ai lại đi để ý đến một cái bóng chứ?
Tạ Tiễn Như không hạ giọng, bà nói: "Dẹp ngay cái lối suy nghĩ đấy cho ta, không tự nguyện đây là muốn ta cưỡng chế đúng không?"
Cố Mặc khẳng định lại một lần nữa: "Con đã lớn rồi!"
Nhìn sang ly sữa, bà nhấc tay thẳng thừng hất về phía đối diện.

Cố Mặc không né tránh, nhắm mắt lại.

Qua một lúc lâu cảm giác bị tạt sữa vào người, hắn không cảm nhận được.

Làm sao cảm nhận được khi có người giúp hắn chắn đi rồi chứ? Người thứ ba trong căn nhà này chỉ có thể là Bạch Nhược.

Cô quay ra ngoài để mượn hắn cái laptop lại bắt gặp được cảnh cãi nhau, trong vô thức đã chắn trước mặt Cố Mặc.


Đến khi Cố Mặc nhận ra được thì đã quá trễ, sữa đã làm ướt một mảng áo trước ngực Bạch Nhược.

Hắn gấp gáp xoay người Bạch Nhược lại hỏi: "Có bị bỏng không? Em bị ngốc sao?"
Người ngốc chính là Cố Mặc mới đúng, đến một người làm mẹ như Tạ Tiễn Như cũng biết ly sữa đó đã nguội, phải nói là lạnh mới đúng.

Tạ Tiễn Như như bị đóng băng, tay của bà không còn chút sức lực nào cả.

Cái ly đang cầm trên tay, nó rơi tự do xuống nền nhà lăn đến một góc.

Bà cố gắng để lời nói của mình phát ra thành tiếng: "Quay lại nhìn ta!"
Cố Mặc vội ôm đầu Bạch Nhược vùi vào lòng ngực của mình mà nói: "Người rời đi được rồi, đừng đụng đến giới hạn của con!"
"Là ta không đúng, để con bé quay lại nhìn ta một cái." Bà mới nhìn thấy cái gì đó, muốn xác nhận lại.

Trong lòng bà chỉ cầu mong đều mà mình nhìn thấy không phải là hoa mắt.

Bạch Nhược bị Cố Mặc ôm đến cứng đờ, quá bất ngờ trong lúc vô thức cô chỉ biết chắn trước người Cố Mặc.

Ai ngờ hắn lại có phản ứng lớn như vậy?
Bạch Nhược nghe không rõ cuộc đối thoại của hai người bọn họ.

Cũng không rõ người phụ nữa kia là ai, hôn lễ ở kiếp trước không có mặt của bà ta.

Cố Mặc trừng mẹ mình, lớn tiếng quát: "Nơi đây không chào đón bà.".