Bạch Nhược vùng ra, muốn thoát khỏi cái ôm của Cố Mặc nhưng sức lực của hắn không đùa được.

Cố Mặc dùng sức như vậy sợ mình chạy trốn sao? Bạch Nhược bất lực: "Chỉ là quay lại thôi mà, anh đừng làm quá như vậy chứ? Sẽ không có chuyện gì đâu."
Tạ Tiễn Như rất căng thẳng chờ đợi khoảng khắc nhìn rõ đôi mắt của Bạch Nhược.

Vòng tay của Cố Mặc giảm bớt đi chút sức lực, biểu cảm của hắn còn khó chịu hơn lúc ngồi đối chất với mẹ của mình.

Bạch Nhược chầm chậm xoay người lại, ngây ngô nhìn Tạ Tiễn Như.

Xác nhận đôi mắt xanh lam đó không phải là do bà hoa mắt mà ngộ nhận.

Đôi mắt ấy làm bà nhớ đến người bạn thân năm xưa, người bạn học từ tiểu học trung cấp rồi đến đại học, bỗng một ngày một dấu tích của người đó còn lại chỉ là con số không.

Tạ Tiễn Như không trách người bạn thân của mình, lấy đâu ra tư cách trong khi bà là người thất hứa trước, đi lấy chồng sống cuộc sống của một vị phu nhân.

Hôn lễ của Tạ Tiễn Như cũng vắng bóng người bạn thân, trong hôn lễ bà chẳng thể nở một nụ cười trọn vẹn.

Đôi mắt xanh lam đâu phải là chỉ một hai người có, điều làm bà chắc chắn bởi vì đôi mắt đấy không lẫn vào đâu được.


Tạ Tiễn Như hít thở thật sâu, ai biết được bà phải khổ sở kiềm nén những giọng nước mắt.

Cho dù có mạnh mẽ đến đâu chất giọt vẫn nghe ra được sự mong đợi, pha lẫn là sự run rẫy.

"Mẹ cháu tên là gì?" Tạ Tiễn Như hỏi.

Câu hỏi này là đang làm khó Bạch Nhược, cô đến di ảnh còn chưa từng xem đến cái tên cũng chưa được nghe qua.

Điều mà Bạch Nhược biết chỉ là cái chết của mẹ, cả ngày giỗ cũng chẳng rõ.

Đôi mắt xanh lam phản chiếu sự buồn tủi, mi mắt hạ thấp giọng cũng trầm mấy phần, Bạch Nhược đáp: "Cháu không biết!"
Bà không cố ý động chạm đến vết thương của người khác: "Vậy cháu cho phép ta điều tra một chút có được không?" Bà giải thích "Không phải ta có ý xấu với cháu nhưng nhìn cháu rất giống một người mà ta xem trọng."
Cho dù không muốn Bạch Nhược vẫn phải nói thẳng: "Không cần phiền thế đâu ạ, mẹ cháu mất lâu rồi, chính miệng Bạch Tùng Anh đã xác nhận."
Thân thể không còn chút sức lực, Tạ Tiễn Như với ánh mắt vô hồn nước mắt đã lưng tròng: "Không phải có sai sót ở đâu đó chứ? Sao lại dính dáng đến Bạch gia?"
"Người mau quay về đi, cái vị kia cũng chưa chắc có liên quan đến em ấy, là do người ngộ nhận." Cố Mặc chán ghét lên tiếng.

Bà lắc đầu, chắc chắn mà nói: "Đôi mắt! Không thể nào sai được, hoàn toàn rất giống."
"Em quay vào phòng đi, chuyện gia đình tôi không có phần cho em."
Lời nói quan tâm từ Cố Mặc phát ra sao mà làm người ta cảm thấy sợ hãi đến e ngại thế này.

Bạch Nhược bỏ qua lời hắn nói, bước đến quỳ xuống đối diện Tạ Tiễn Như.

Cố Mặc nhìn ra được sự đau khổ của mẹ mình sao lại không có chút cảm thông, còn nhất quyết đuổi người ta đi.

Cô lấy đôi tay nhỏ bé của mình áp lên hai bên má của Tạ Tiễn Như, gạt đi hàng lệ đang lăn dài trên má: "Dì rất nhớ người đó sao? Cháu đồng ý với lời nói của anh ấy, người giống người cũng đâu phải là chuyện hiếm.

Với cả..."
Lời Bạch Nhược còn chưa nói hết, Tạ Tiễn Như đã vội cắt ngang: "Thật sự không có sai lệch!" Cái hành động an ủi rất giống người kia, nhất định bọn họ có quan hệ.

Chỉ vì Bạch Nhược còn chưa rõ danh tính của người phụ nữ ngồi trước mặt mình.


Nếu đã biết thân phận có cho mười lá gan cũng không dám.

Bà chưa từng khóc dữ dội đến thế, Cố Mặc chưa chứng kiến cảnh tượng này bao giờ.

Hắn đuổi bà đi chỉ vì không muốn nhìn cảnh bà khóc lóc như thế này.

Cố Mặc đi vào phòng tìm kiếm chiếc điện thoại, vẻ mặt rất tức giận.

Cuộc gọi vừa kết nối hắn đã lập tức nói rõ: "Cố Lam Tinh nhanh mà đến rước bà ta về, tôi sắp phát điên rồi đây."
Chẳng cho người kia đáp lại, Cố Mặc đã ngắt máy.

Ba mươi phút sau, tiếng chuông cửa của nhà Cố Mặc lại vang lên một lần nữa.

Cố Mặc nhanh chóng mở cửa, không nhìn người kia lấy một cái.

Cố Lam Tinh đã quá quen với việc thằng em trai đối xử với mình như một người xa lạ, anh ta cũng tốt tính không để tâm đ ến.

Cái vị Cố Lam Tinh này tính khí khác một trời một vực với Cố Mặc.

Đứa em trai tài giỏi nhưng lại nắng mưa thất thường, có khi lại nổi cơn thinh nộ đoạ thằng anh ôn nhu của mình một trận.

So về nhan sắc Cố Lam Tinh không kém cạnh cạch gì Cố Mặc, chỉ là cái đầu óc kinh doanh không bằng.


"Đem bà ấy rời ngay đi!" Cố Mặc tức giận mà nói.

Cố Lam Tinh điềm tĩnh đáp: "Cứ để mẹ bình tĩnh lại một chút, nói về chuyện của em đi.

Sao lại tự ý rời đi như vậy? Muốn mở công ty có thể bàn bạc với anh mà?"
Thở dài, Cố Mặc ngán ngẫm: "Các người sao muốn xen vào chuyện của tôi? Là do không tin tôi có thể làm được sao? Còn nữa đã trễ lắm rồi, các người không nhận ra là đang làm phiền đến tôi?"
"Được rồi, anh sẽ đưa mẹ về! Cần gì thì cứ nói với anh."
Cố Lam Tinh đi đến nói với Tạ Tiễn Như: "Đã trễ lắm rồi, khi khác chúng ta lại đến."
Tạ Tiễn Như gật nhẹ quay sang phía Bạch Nhược: "Cháu không phiền chứ? Có thể đến nhà ta dùng một bữa cơm không? Ta muốn biết thêm nhiều về cháu."
"Rất phiền! Sắp thi học kì đến nơi rồi."
Câu trả lời vừa rồi là của Cố Mặc, hắn sao lại đồng ý để cho mẹ mình đem Bạch Nhược đi chứ? Con người hắn về mặt tình cảm rất ích kỷ, huống chi hắn đã xác nhận được tình cảm của bản thân đối với Bạch Nhược.

"Không phiền đâu ạ!" Bạch Nhược không nỡ từ chối ý tốt của Tạ Tiễn Như, ở gần với bà cô cảm nhận được cái gì đó rất thân thuộc.

Cảm giác rất an tâm rất ấm áp, không áp lực như khi đến gần Cố Mặc.

Tạ Tiễn Như được Cố Lam Tinh đưa về..