Tiếp đến phải đối mặt với kì thi tuyển vào đại học, Bạch Nhược xin nghĩ ở nhà tự ôn.

Giáo viên chủ nhiệm hay nói đúng hơn là tất cả các giáo viên trong trường, đều đồng loạt chấp thuận.

Kể từ ngày gặp Cố phu nhân, giáo viên ở trường gặp Bạch Nhược không rét mà run.

Còn về phần học sinh vẫn chưa biết được cuộc gặp gỡ bí mật kia, nên vẫn còn kinh thường cô.

Bạch Nhược không tinh tế đến mấy cũng nhận ra sự thay đổi khác thường mày.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô đến lớp, may thay đụng mặt Lý Thanh Diệp.

"Mày nghe nói gì chưa, con nhỏ lầm lầm lì lì trong lớp mình.

Nó xin nghỉ để tự ôn thi tuyển, đúng là nhìn trời bằng vung mà."
Trong đám đông cũng có người cười đùa, đáp lại: "Là Bạch Nhược đúng không? Con nhỏ đó gây ra lắm chuyện, tao nghe đồn nó sắp bị ba mẹ của Lý Thanh Diệp kiện cáo gì đó."
"Xin nghĩ cũng đúng thôi, bị kỉ luật rồi còn có tư cách đi thi sao?" Lý Thanh Diệp đầu còn dán băng gạt mà lên giọng.

Cô ta đi đến gần cạnh Bạch Nhược, hất tay làm rơi cái điện thoại mới mà Dương Tư tặng.

Ngay sau khi biết được Bạch Nhược muốn mua cái điện thoại mới, hắn liền mặt nặng mày nhẹ đến khi Bạch Nhược đồng ý đi mua với hắn mới thôi.

Lúc thanh toán còn dùng lời nói chọc cho cô phát hoả, nhận luôn cho đỡ tức.

"A, xin lỗi nha! Đầu choáng quá nên lỡ tay." Lý Thanh Diệp yếu đuối đưa tay đặt lên vết thương.


Rớt xuống mà điện thoại vẫn còn nguyên, cô ta không hài lòng liền lấy đế giày cao gót giẫm lên.

Không nức cũng phải nức.

"Trời ơi, điện thoại mới sao? Vỡ màn hình rồi, tớ tớ không cố ý, tại đầu tự nhiên đau."
Bạch Nhược nhìn qua Bạch Sang Sang trước khi lo cho cái điện thoại kia, trừng một cái.

Đúng như Bạch Nhược nghĩ người chị của cô có phản ứng rất kì lạ, gân máu ở mắt đều nổi lên hết.

Tay siết chặt thành nắm đấm, hình như móng đâm vào da thịt ở bàn tay.

Điều này Bạch Nhược không nhìn ra được, chỉ có chàng trai ngồi cạnh đó mới e dè mình nhìn sang.

Mình đã rời khỏi Bạch gia chị ta còn muốn gì nữa chứ? Muốn mình biến mất mới chịu sao? Bạch Nhược cuối xuống nhặt cái điện thoại.

"Đau thì ngồi yên một chỗ đi, chạy lung tung làm gì?" Bạch Nhược hờ hẫng mà nói.

Từ khi rời khỏi Bạch Gia cô nói nói chuyện ánh mắt chưa bao giờ phải nhìn xuống.

"Mày!" Lý Thanh Diệp tức đến run người.

Dù sao cô ta cũng phải về chỗ ngồi, tiếng chuông đã hối thúc.

Bạch Nhược nằm trên bàn nhìn chăm chú cái điện thoại vỡ nát.

Đợi đến lúc tan học, chỗ kế tiếp mà Bạch Nhược dừng chân không phải là cửa hàng tiện lợi mà là chỗ sửa chữa điện thoại.

Nhân viên hoà nhã hỏi: "Chị muốn đổi điện thoại mới không ạ? Thay màn hình so với mức giá mua cũng đã ngang ngửa nhau."
Bạch Nhược bây giờ không giàu nhưng cũng không đến nổi phải nhăn mặt vì mức giá này, cô lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Đây là món quà đầu tiên tôi nhận được, hãy thay màn hình giúp tôi."
Cô chờ để lấy điện thoại, vô tình nhìn sang đối diện một bóng dáng khả nghi cứ lượn lờ.

Trước đây Bạch Nhược không có tiền nên không biết cảm giác đề phòng gì, nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi.

Điện thoại sửa xong Bạch Nhược đưa thẻ cho nhân viên để thanh toán.

Người nhân viên tròn hai mắt xong lại nhìn Bạch Nhược run rẩy mà nhận lấy chiếc thẻ đó.

Người nhân viên phải thừa nhận rằng Bạch Nhược không phải là không xinh, nhìn cách ăn mặc cũng vô cùng giản dị.

Cùng lắm là học sinh cấp ba sao có thể cầm trong tay chiếc thẻ này? Đại tiểu thư của các gia tộc cũng không đến nỗi như này, người sở hữu chiếc thẻ giống như vậy người nhân viên chỉ nghĩ được cái tên Cố Lam Tinh, đại thiếu gia nhà họ Cố.

"Cho tôi hỏi còn vấn đề gì sao? Thẻ của tôi dùng không được." Bạch Nhược khó hiểu nhìn người nhân viên.

Vội hoàn hồn, người nhân viên luống cuống giải: "Không có không có tại vì thẻ American Express Centurion là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy, có hơi bất ngờ."
Cô hiểu ra vấn đề liền nói: "Không sao!"
Miệng thì nói không sao nhưng Bạch Nhược lại có hơi không hiểu nữa rồi, thẻ American Express Centurion thì sao đâu chứ? Đi làm thẻ Bạch Nhược chỉ qua loa ậm ừ giao cho người nhân viên, nhân viên ngân hàng lúc đó hình như cũng sốc như bây giờ.


Người nhân viên đó hỏi cô về khoảng thu nhập, Bạch Nhược liền thành thật đáp về số tài sản mình đang có và thu nhập về những tháng gần đây.

Bước ra khỏi chỗ sửa chữa, Bạch Nhược nhận được cuộc điện thoại là một số lạ.

"Có phải là Bạch Nhược tiểu thư không?" Người kia hỏi hỏi.

Hai chữ tiểu thư sau cái tên, Bạch Nhược rất không thích, cô đáp: "Không phải, tôi chỉ là một Bạch Nhược không phải tiểu thư nào hết.

Cô cần gì ở tôi?"
Giọng nói vừa rồi là của một người phụ nữa trung niên, Bạch Nhược mơ hồ gọi là cô.

"Đối với con ta là một người lạ, trước lạ sau quen thôi.

Không ngại cho ta một cuộc gặp mặt chứ? À ta quen với Dương Tư, đừng lo ta là kẻ lừa đảo."
Giọng của Bạch Nhược mang chút khó xử: "Không thể nói qua điện thoại sao?"
"Chắc là không rồi!"
Cuộc gặp được định đoạt vào lúc bảy giờ tối.

Cô ghé qua phòng trọ để thay bộ đồng phục ra, rồi tiện thể nói với Dương Tư vấn đề đó.

"Cô đúng là ngốc chết đi được, nói như vậy liền đồng ý?" Dương Tư tay vừa nhập cái gì đó vào máy tính, còn miệng thì tức giận gào lên với Bạch Nhược.

"Anh bận thì về phòng của mình xử lí đi, anh mắng tôi?" Bạch Nhược bước ra từ nhà vệ sinh với bộ trang phục chỉnh tề.

Đây là bộ tốt nhất cô có rồi, vẫn chưa có thời gian để sắm thêm quần áo.

"Tôi mắng cô không thì còn là cái gì chứ? Ngu thì để người ta mắng cho khôn ra." Dương Tư lên giọng.

"Ờ, cảm ơn!" Bạch Nhược hờ hững tiếp nhận.

"Mẹ nó, nói đến vậy còn đi cho được." Dương Tư tức giận gập mạnh màn hình máy tính, đứng phắt dậy.

"Định động thủ hay gì? Tôi đánh không lại." Bạch Nhược sợ hãi lùi lại mấy bước, cái kí đầu của Dương Tư vẫn còn để lại một cục u ở trên đầu cô.


"Tôi khi nào lại đánh cô? Tôi đi cùng, có chết còn có người lấy xác." Hắn chạy về phòng lấy chìa khoá xe, sẵn tiện thay cái quần có in hình gấu trắng ra.1
Ngồi trên xe Bạch Nhược có hơi vui vẻ, Dương Tư cuồng gấu trắng đến như vậy sao lại không dán lên xe của hắn.

Đây là điều Bạch Nhược khó lý giải nhất.

Địa điểm hai người dừng chân là một nhà hàng kiểu pháp, vẻ mặt Dương Tư tắt nắng nhanh chống.

Đây không phải là một trong những nhà hàng mẹ hắn quản lý hay sao?
"Người kia có nói tên cho cô biết không?" Dương Tư nhìn Bạch Nhược hỏi.

"Không!" Câu trả lời vô tội vạ của Bạch Nhược làm cho Dương Tư bất lực đến thầm mắng cô hai chữ ngu ngốc.

Bạch Nhược nhìn vào điện thoại, làm theo hướng dẫn của người đã gọi cho cô vào chiều nay.

Đi vào cửa đã có nhân viên đứng trước bắt chuyện, thực chất là đứng chờ sẵn.

"Bạch Nhược! mời cô theo tôi."
Cô gật đầu đáp lại.

Người nhân viên không phải là không biết sự hiện diện thiếu gia của mình.

Nhưng nhận được lệnh phải phớt lờ, nên cũng không thèm đến đếm xỉa đến Dương thiếu gia.

Dương Tư ban đầu còn định ra dấu cho người kia, ai ngờ lại bị bơ đẹp..