Phòng ăn ở tầng cao nhất, chỗ ngồi thuận lợi có thể thông qua cửa làm bằng kính nhìn ra ngoài.

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng rất tao nhã ngồi ở đó.

Bạch Nhược đi đến cuối chào ngồi ở phía đối diện, Dương Tư cũng kéo ghế ngồi xuống còn rất tự nhiên là đằng khác.

Lan Hi cũng đoán được rằng thằng con của mình như cái đuôi lẽo đẽo theo sau người ta mà đến đây, bà cười nhẹ khí chất ngút trời.

“Cảm ơn vì đã tin tưởng cho ta có cơ hội gặp mặt.”
Bạch Nhược biết được người phụ nữ này có quan hệ gì đó với Dương Tư nhưng vẫn là im lặng.

“Cô tại sao lại muốn gặp cháu?” Bạch Nhược hỏi thẳng.

Dương Tư ngồi một bên rất yên tĩnh, không có ngỗ nghịch chọc ai.

Lan Hi thấy cảnh tượng này quá đổi bình thường nhưng sau cảm giác ấm lòng lại dâng trào.

Đối diện với cô gái nhỏ nhắn này như đang đứng giữ cánh đồng hoa dại, rất dễ chịu rất dễ thở.

Lan Hi thầm mừng ở trong lòng, bà nói: “Con muốn ăn gì? Ta không rành sở thích của con, cứ chọn món mình thích.”
Đây là lảng tránh câu hỏi vừa rồi.

Nhân viên vục vụ đưa menu cho Bạch Nhược, nhìn vào những hình ảnh minh học cũng biết nó là loại giành cho tầng lớp ở trên.

Nhìn thêm chút nữa những con số xếp hàng dày càng làm cho Bạch Nhược căng thẳng hơn.


Thực lực bây giờ của cô để biến những món ăn này thành bữa ăn hàng ngày là điều có thể, trọng điểm là cô không quen với việc vung tiền như này.

Bạch Nhược lướt qua những món ăn đơn giản, người phục vụ chú tâm ghi lại.

Dương Tư ở một bên chú ý thấy, hắn đã dặn lòng không được nhưng chịu hết nổi rồi.

Chỉ có thể nói cô gái này ngốc, được ăn miễn phí mà toàn chọn những món tầm trung, hắn dứt khoát xin lại cái menu từ tay Bạch Nhược, gọi thỏa thích.

Dương Tư tay di chuyển liên tục miệng nói từ món này sang món khác, trông rất thuận miệng.

Người phục vụ tay cũng không dám nghỉ, ghi ghi chép chép liên tục dù sao người nhân viên cũng tính là chuyên nghiệp đều ghi kịp hết.

Lan Hi ngồi yên nhìn một màn này, đến lượt bà gọi món chỉ cần vẫy tay nhẹ một cái người nhân viên phục vụ liền hiểu ý.

Bạch Nhược muốn hỏi lại nhưng có chút do dự, cô cũng hiểu người này cố ý lãng tránh.

“Còn một người nữa, cũng sắp đến rồi.” Lan Hi nói.

Dương Tư chỉ trừ việc gọi món, hết thảy lại giữ im lặng ai biết được hắn nghĩ gì, chắc hắn đang ngại.

Buổi gặp mặt này quá đường đột rồi.

Không chừa một giây phút e ngại hay khó xử nào, bên ngoài tiếp một người phục khác lớn giọng: “Không được đâu ạ, phòng này đã có người được đặt rồi.”
Giọng nói kia tức giận: “Tôi muốn gặp người trong đó một lát.”
“Không được, không được cậu làm vậy là đang làm khó chúng tôi chủ tịch quản lý chuỗi nhà hàng đang ở trong đó.

Chúng tôi không muốn mất việc.”

Bạch Nhược cảm thấy chất giọng này rất đổi quen thuộc.

Bên ngoài cuộc cãi vã vẫn không dừng lại, rồi bỗng một giọng đàn ông trung niên vang lên.

“Tiểu Mặc, cháu làm gì ở đây?” Dương Chí Minh hỏi.

“Chú Dương, một người bạn của cháu đang ở đây cháu muốn gặp một lát.” Cố Mặc mừng rỡ nói.

Hắn với Dương Chí Minh trước đây có vài cuộc làm ăn, lợi nhuận mà Cố Mặc đem về khiến Dương Chí Minh xem trọng.

“Vào đi.” Dương Chí Minh đi trước, cho nhân viên quay về vị trí, ông nói tiếp “Vợ ta cũng đang dùng bữa ở đây.”
Tâm trạng của Dương Chí Minh không tệ, phải nói là cực kì phấn khích nữa kìa.

Hôm nay là bữa cơm gia đình của nhà họ Dương, còn có người mà Dương Tư để tâm đ ến xem như niềm vui nhân đôi.

Đi đến đứng trước bàn ăn vẻ mặt thất thần của Cố Mặc ngày càng hiện rõ, hắn đang trên đường đến xem cơ sở mới, cùng với việc bàn giao.

Đối với Cố Mặc việc tạo dựng lại một công ty rất quan trọng, nó là bằng chứng chứng minh thực lực với gia tộc, còn có thể đường đường chính chính cầu hôn Bạch Nhược.

Đến cơ sở mới, chân vừa bước được vài bước thì Thẩm An Huyền đã gửi cho Cố Mặc một tấm ảnh chụp Bạch Nhược cùng với Dương Tư đi vào nhà hàng.

Việc đó cũng không có gì để nói, Bạch Nhược là gì của hắn chứ? Một bữa ăn thôi mà, chuyện đó có gì phải bàn đến khi Thẩm An Huyền gọi đến, lời ít ý nhiều khi khơi gợi đường chỉ lối cho Cố Mặc, hướng hai người đi vào là nhà hàng sang trọng.

Điều đó chưa là đỉnh điểm đến khi ả Thẩm An Huyền nói thêm một câu “Tên tiểu tốt kia tích góp cả năm trời, mời người anh thích vào nhà hàng đó.


Hình như là ra mắt ra gia đình, cô ta không để anh vào mắt.”
Khi nói câu đó, Thẩm An Huyền chỉ muốn chia rẽ Cố Mặc với Bạch Nhược cô ta không biết Dương Tư là con trai một của Dương Gia, phải nói cô ta ngu ngơ đến nỗi không biết nhà hàng đó của Lan Hi, chỉ có Cố Mặc biết rõ.

Gấp gáp chạy đến âu phục còn có chút lộn xộn nhưng phong độ vẫn còn, hình ảnh vẫn soái.

“Đến rồi thì ngồi đi.” Dương Chí Minh vỗ vai Cố Mặc.

Anh ta đến đây làm gì vậy? Thẩm An Huyền cũng ở đây sao? Bạch Nhược khó hiểu, dù sao cũng để nó ở trong lòng không có nói ra.

Cô vội chào hỏi Dương Chí Minh.

Một bàn bốn người, gia đình người ta vui vẻ hạnh phúc như vậy, muốn ngồi cũng khó.

Mặt mũi ở đâu? Đối mặt làm sao? Nói cái gì? Những lời vừa rồi không phải để nói Cố Mặc, hắn khi yêu da mặt dày gấp bội.

Kéo ghế ngồi ở giữa, giữa hai cặp.

Lấy lại phong thái, Cố Mặc mở lời: “Lâu lắm rồi mới được gặp Chú Dương và Cô Lan Hi, hai người về chuyện làm ăn vẫn ổn chứ ạ?”
Lan Hi đối với vị khách không mời này cũng không có khó chịu gì mấy, đối với bà Cố Mặc là đứa hiểu chuyện.

“Tiểu Mặc, dạo này không về Cố gia nữa định tạo phản rồi sao?” Lan Hi cười đùa.

“Cháu định mở công ty mới, mong rằng cô chú lưu tâm một chút.” Cố Mặc trưng ra điệu cười thương hiệu “Đừng diệt luôn cháu là được rồi.”
Dương Tư trầm mặc nãy giờ, là hắn đang nhẫn nhịn kẻ quấy rối, không có mắt nhìn hoàn cảnh.

Nhếch mép một cái Dương Tư tham gia vào cuộc trò chuyện: “Bọn họ thương anh còn không hết sao nỡ cản đường phát tài, có diệt phải là tôi đây!”
Dương Chí Minh nghe thấy lời này thì mừng ra mặt, con trai ông rốt cuộc cũng tính đến chuyện làm ăn.

Cho dù có tán gia bại sản vì Dương Tư bất tài, ông cũng không hối hận, nửa cuộc đời trước ông nếm trải đủ rồi.

Bạch Nhược kẹt giữa dàn thú ăn thịt, nói cô là con thỏ thì hơi quá rồi cô không nhút nhát đến vậy chỉ có thể nói là một cây hoa dại, ngồi xem cuộc tranh đấu.


Lan Hi chuyển chủ đề: “Phải học hỏi Tiểu Mặc nhiều lắm, con trai!”
Từ câu nói của Dương Tư, Bạch Nhược đã cảm thấy kì lạ rồi, nghe đến đoạn này thì cái cảm giác không đúng được làm rõ rồi.

Cô từ tốn hỏi: “Dương Tư, anh là con của người quản lý chuỗi cửa hàng sao?”
Dương Tư mới nhận ra cái miệng mình nói điều không nên nói rồi, lời của Lan Hi cũng như xem như là xác nhận rồi.

Người nhếch mép cười đểu phải đổi người rồi, Cố Mặc ngồi một bên xem kịch hay.

“Cái đó, hình như có hiểu lầm gì rồi thì phải.

Vợ ta làm chủ của chuỗi cửa hàng nào sao? Ta còn không biết đấy.” Dương Chí Minh bối rối hỏi, đương nhiên là biểu cẩm giả dối che mắt người rồi.

Lan Hi cũng ngạc nhiên lắm: “Ta khi nào làm được, tầng này hình như còn vài phòng nữa.

Chắc là người nhân viên nhầm lẫn thì phải.”
Bạch Nhược lắc đầu, cô không ngốc đến vậy.

Dương Tư có tài nấu ăn như vậy là do di truyền từ mẹ anh ta, chẳng trách.

Dương Chí Minh nhìn Cố Mặc mà hỏi: “Tiểu Mặc, bạn mà con nói?”
Cố Mặc tức Bạch Nhược một điều đơn giản như vậy cũng không suy luận ra được, hắn cố nhìn mà nói: “A, là Tiểu Nhược đó chú Dương.”
Cố Mặc đổi cách xưng hô là muốn chọc tức Dương Tư, ai ngờ lại được Bạch Nhược để lại một ánh nhìn.

Bỏ chữ Bạch ra nó là cô nhẹ nhàng hẳn, người vô ý lời nói lại có trọng lượng.

“Bạn, nghe mà nực cười.

Cố Mặc anh năm nay hai mươi hai tuổi lớn hơn tôi một tuổi nói đến làm bạn? Hay là nói anh có ý đồ khác thì đúng hơn.” Dương Tư mới đi dạo hầm băng trở về, người lập tức nóng như nhung nam, Cố Mặc thành công chọc cho hắn điên tiết rồi..