“Ngày hôm qua còn khen nàng đã lớn, hôm nay lại thấy vẫn là tâm tính của hài tử.” Thích Giác nhặt từng tấm gỗ bị Thẩm Khước bẻ xuống lên, dính lại lần nữa.

Thẩm Khước có chút uể oải.

Nàng dịch người về phía sau, nâng chân lên trên cùng một bậc thang, ôm lấy đầu gối. Lại dán mặt vào trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Thích Giác.

Thích Giác dán xong miếng gỗ cuối cùng, chỉ còn chờ nhựa dán khô hoàn toàn.

“Lần này khi nào đi, khi nào trở về?” Khẩu khí của Thẩm Khước sâu kín.

“Xử lý xong chuyện của tả tướng thì đi.”

Ngày thứ hai, phủ tả tướng bị tra xét.

Bởi vì ba phụ nhân ám sát Thích Thanh Hạo trên lễ thôi nôi của ba tiểu gia hỏa thú tội là do tả tướng xúi giục.

“Bệ hạ! Lão thần oan uổng a! Thái Tử điện hạ đây là ngậm máu phun người! Bệ hạ! Bệ hạ!” Quan phục của tả tướng dơ bẩn, đầu tóc tán loạn. Bên trong ánh mắt nhìn Thích Giác của ông đều là hận ý thấu xương!

“Kéo xuống.” Thích Thanh Hạo trầm giọng nói.

Nghe thấy thanh âm trầm tĩnh của Thích Thanh Hạo, hô hoán của tả tướng bỗng nhiên ngừng lại. Ông ngẩng đầu, nhìn nam nhân trên cao, toàn thân giống như rơi vào hầm băng, cảm giác được một cỗ hàn ý thấu xương!

Xưa nay gần vua như gần cọp, người ở vị trí đó cũng có nhiều đa nghi nhất!

Năm đó khi tiên đế còn sống, tả tướng duy trì đảng tam vương. Cho nên cho dù sau khi Thích Thanh Hạo kế vị vẫn không đoạt quyền lợi của tả tướng, nhưng cũng không đại biểu ông buông tha tả tướng.

Ánh mắt tả tướng đảo qua chư vị đại thần trong triều, lúc này mới phát hiện chỉ ngắn ngủi hai ba năm, cũ thức đồng liêu đã sớm đầu phục hữu tướng.

“Ha ha ha ha ha ——” tả tướng che bụng cười to. Lúc này ông mới hiểu, vì sao Trầm Tiêu phủ được xưng là một con chim sẻ cũng không bay vào được lại có thể có thích khách, vì sao khi củng cố ngôi vị hoàng đế lại có người hành thích, vì sao Thích Thanh Hạo sẽ yên tâm giao thích khách cho Thích Giác.

Bởi vì lần hành thích đó căn bản là kế hoạch của Thích Thanh Hạo!

Đáng tiếc ông đã biết quá muộn!

“Bệ hạ, phụ thân oan uổng!” Sắc mặt Hoàng Hậu tái nhợt, bà vọt vào đại điện kêu oan cho cha mình.

Thích Thanh Hạo lạnh lùng nhìn bà, “Niệm phần ngươi dưỡng dục ba vị hoàng nhi nên ta miễn tội chết cho ngươi, phế truất hậu vị ngay trong ngày, biếm lãnh cung.”

Buổi sáng ngày Thích Giác đi, khi chàng tỉnh lại liền phát hiện trên cổ tay của mình được cột một sợi tơ hồng. Đầu kia của tơ hồng buộc trên cổ tay Thẩm Khước. Thẩm Khước vẫn đang ngủ, hô hấp đều đặn, khẽ cau mày. Bàn tay đặt ở trước mắt nắm chặt thành quyền.

Động tác Thích Giác mềm nhẹ tách nắm tay nhỏ của nàng ra, hoá ra tơ hồng cột trên cổ tay vẫn không yên tâm, còn muốn nắm chặt đầu sợi.

Lông mi Thẩm Khước run run, hé mắt ra, sau đó có chút mơ mơ màng màng khép lại. Một lát sau, Thẩm Khước lập tức mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Thích Giác, trong mắt còn có một tia hoảng loạn và bất an mãnh liệt.

Thích Giác lập tức thấy đau lòng.

Chàng cúi xuống hôn vào mắt Thẩm Khước, vốn muốn nói một vài lời an ủi nàng, nhưng nhất thời cái gì cũng không nói nên lời.

Thân thể của Thẩm Khước rụt lại, theo thói quen ôm eo Thích Giác. Thích Giác nghiêng người ôm nàng, nhìn dung nhan nàng ngủ say, đợi nàng tỉnh lại.

Mà đối với Thẩm Khước mà nói, mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là Thích Giác có thể khiến tâm tình của nàng tốt cả một ngày.

“Tiên sinh chàng tỉnh rồi?”Lông mi Thẩm Khước khẽ run, thoáng lười biếng ngáp một cái.

“Ân, vừa mới tỉnh.” Thích Giác ôn nhu đáp.

Giây lát sau, cả người Thẩm Khước căng chặt, lập tức tỉnh táo lại. Nàng nhìn thoáng qua tơ hồng cột trên tay, mím mím môi.

“Không được chê cười ta giống tiểu hài tử!” Thẩm Khước nói xong liền cởi tơ hồng trên cổ tay hai người ra, “Ta chỉ là sợ chàng nhân lúc ta ngủ rồi lén lút trốn đi.”

Cởi tơ hồng ra xong, Thẩm Khước ngồi dậy trên giường, nàng kéo giường màn ra một khe nhỏ, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài.

“Trời không sớm nữa, nên dậy thôi. Chàng cũng nên đi rồi.” Thẩm Khước cúi đầu, có chút uể oải.

Thích Giác nhặt tơ hồng Thẩm Khước để ở trên giường lên, quấn từng vòng vào trên cổ tay mình. Thẩm Khước vẫn luôn nhìn chàng làm như vậy, đến khi Thích Giác sắp quấn xong, Thẩm Khước vươn tay thắt tơ hồng lại thành nút chết trên cổ tay chàng.

“Không cho chàng tự cởi ra, chỉ có thể đợi đến khi chàng trở về ta sẽ cởi cho chàng.” Thẩm Khước ngẩng mặt trịnh trọng nói.

Thích Giác lập tức nâng mặt Thẩm Khước lên, dùng sức hôn xuống.

Cả người Thẩm Khước run rẩy, rất nhanh dùng sức mà đáp lại.

“Chịu đựng chút.” Thích Giác nhắm mắt, ôm Thẩm Khước vào trong lòng, hận không thể khiến nàng nhập vào xương cốt mình. “Ta hứa với nàng, sẽ nhanh chóng giải quyết hết thảy mọi chuyện. Đích thân cho nàng danh phận và yên ổn.”

“Ân.” Thẩm Khước rầu rĩ gật đầu, “Đi nhìn ba đứa nhỏ đi, không chỉ ta nhớ chàng, bọn nhỏ cũng sẽ nhớ chàng.”

Nghĩ đến ba tiểu gia hỏa, Thích Giác lại cảm thấy có lỗi. Khi tụi nhỏ vừa mới ra đời, chàng đã rời khỏi bọn nhỏ, thậm chí còn khiến ba đứa xuất hiện trong nguy hiểm. Lần này lại phải rời khỏi lâu như vậy.

Ba tiểu gia hỏa vẫn chưa tỉnh ngủ, đều đang nằm trong giường nhỏ của mình ngủ rất ngon.

Thích Giác đứng ở bên giường nhìn bọn nhỏ rất lâu, chỉ có như vậy chàng mới nỡ rời đi.

“Cha.” Thích Giác vừa mới xoay người, tiểu Hồng Đậu liền xoa mắt ngồi dậy.

“Dậy rồi?” Thích Giác và Thẩm Khước cùng nhau nhìn qua.

“Cha ôm!” Tiểu Hồng Đậu leo lên cạnh giường, vươn tay về phía Thích Giác.

Thích Giác ôm nàng từ giường ra, sủng nịnh xoa xoa đầu nàng, “Dậy sớm như vậy, không buồn ngủ sao? Có phải tiểu Hồng Đậu đói bụng rồi không?”

“Vâng!” Tiểu Hồng Đậu gật gật đầu, “Bánh Tuyết Hà! Ăn! Ăn!”

Tiểu Vô Biệt và tiểu Như Quy ở bên cạnh cũng xoa mắt tỉnh ngủ, vừa nghe thấy bánh Tuyết Hà, mắt của hai tiểu huynh đệ đều sáng lấp lánh.

Thẩm Khước đứng ở một bên mỉm cười nhìn một màn này, nói: “Ta cũng đã lâu không ăn rồi.”

Thích Giác duỗi tay, nhéo nhéo mũi Thẩm Khước, cười nói: “Bốn gia hoả tham ăn.”

“Đợi đi.” Thích Giác đưa tiểu Hồng Đậu ở trong lòng cho Thẩm Khước.

Tiểu hài tử luôn thích ăn ngọt, Thích Giác đặc biệt làm bánh Tuyết Hà này cũng coi như cho tụi nhỏ đỡ buồn miệng, thứ này tốt hơn nhiều so với kẹo. Nhưng cho dù như vậy, Thích Giác cũng không cho mấy đứa ăn quá nhiều. Miễn cho bọn nhỏ giống Thẩm Khước quá thích ăn đồ ngọt khiến răng bị đau.

Biết cha thật sự đi làm bánh Tuyết Hà cho tụi nó, ba tiểu gia hỏa liền cực kỳ cao hứng!

Bánh Tuyết Hà là một loại điểm tâm do Thích Giác tự phát minh ra, trắng như tuyết, ngọt như mật, mềm như lụa, lại bởi vì dùng lá sen cắt thành từng miếng nhỏ gói lại rồi nấu, cho nên cũng mang theo mùi thơm thoang thoảng của hoa sen.

Các đầu bếp cũng đã thử làm vài lần, nhưng đều không làm ra được hương vị giống như Thích Giác.

Ba tiểu gia hỏa chỉ thích ăn bánh Thích Giác tự tay làm.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, đặt tiểu Hồng Đậu xuống giường, nói với ba tiểu gia hỏa: “Nghe lời bà vú, cẩn thận chải chuốt, mới có bánh Tuyết Hà ăn.”

Ba tiểu gia hỏa không ngừng gật đầu, hận không thể khiến động tác của bà vú mau lên một chút.

Thẩm Khước dặn dò bà vú chú ý chăm sóc ba tiểu gia hỏa, còn mình đi đến phòng bếp.

Nếu lúc này Thích Giác rời đi quá lâu, ba tiểu gia hỏa lại muốn ăn bánh Tuyết Hà thì làm sao bây giờ? Nàng quyết định đi theo Thích Giác học cách làm bánh.

Trực giác là một thứ rất đáng sợ.

Lần rời đi này của Thích Giác kéo dài suốt hai năm.

“Nương, hôm nay có bánh Tuyết Hà ăn không?” Tiểu Hồng Đậu giống như cơn gió chạy vào, nằm trên đầu gối Thẩm Khước. Tóc của nàng được thắt thành hai bím tóc hình đuôi ngựa, trong đó một bím đã rớt ra, nửa đầu tóc xoã xuống, trông giống một người điên.

“Cứ không quy củ chạy loạn như vậy, còn đòi ăn.” Thẩm Khước cau mày, thật là càng ngày càng khiến nàng không có biện pháp.

Lục Nghị vất vả đuổi theo, trong tay còn cầm dây buộc tóc tiểu Hồng Đậu làm rớt.

“Đầu tóc đã xoã thành như vậy, còn chỉ lo chạy!” Lục Nghị vừa tức vừa cười nói.

“Đưa cho ta.” Thẩm Khước đón lấy dây buộc tóc màu lam từ trong tay Lục Nghị, buộc lại chỗ tóc bị xoã tung cho tiểu Hồng Đậu.

Tiểu Hồng Đậu nằm trong lòng Thẩm Khước rầm rì hai tiếng làm nũng, “Nương, khi nào cha mới trở về, tiểu Hồng Đậu rất nhớ người!”

Ánh mắt của Thẩm Khước khẽ cứng lại, nàng có chút trầm mặc.

Tiểu Hồng Đậu thè lưỡi, biết bản thân đã nói sai, ca ca đã nói với nàng không được nhắc đến cha trước mặt nương. Nhưng nàng thật sự rất nhớ cha! Tiểu Hồng Đậu có chút chán nản cúi đầu xuống.

“Tiểu Hồng Đậu! Đi! Chúng ta đi hái mơ!” Thích Như Quy chạy vào, trên trán còn phủ một tầng mồ hôi.

Thích Vô Biệt theo sau tiến vào.

Thẩm Khước nhíu mày, có chút trách cứ cầm khăn lau mồ hôi cho Thích Như Quy.

Thích Vô Biệt liếc mắt nhìn sắc mặt Thẩm Khước, đi đến bên người tiểu Hồng Đậu, thấp giọng chất vấn: “Có phải lại nhắc đến phụ thân rồi không?”

Tiểu Hồng Đậu có chút chột dạ.

Bên kia, Thích Như Quy cao giọng hỏi: “Nương, khi nào cha mới trở về a? Ngựa gỗ người làm trước kia đều nhỏ hết rồi!”

Thích Vô Biệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng Thích Như Quy hiển nhiên không nhìn thấy ánh mắt của ca ca.

“Muốn chơi ngựa gỗ sao? Vậy lát nữa nương làm cho các con một cái.” Thẩm Khước ôn nhu nói.

“Người biết làm sao?” Thích Như Quy kinh ngạc nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Thích Như Quy, “Mấy đứa này, đều là tiểu tử không có lương tâm, cha các con biết, ta cũng biết!”

Tiểu Hồng Đậu vỗ tay, cao hứng nói: “Muốn! Hiện tại càng tốt!”

Tiểu Hồng Đậu và Thích Như Quy một trái một phải kéo tay Thẩm Khước đi ra ngoài.

Thích Vô Biệt thở dài, thật là hai tiểu tử thối!

Thẩm Khước ngồi trên bậc thang trước nhà gỗ ở sâu trong rừng trúc, nhớ lại động tác lúc trước của Thích Giác, cẩn thận đo kích cỡ trên tấm gỗ. Tiểu Hồng Đậu và tiểu Như Quy ngồi xổm ở bên cạnh nhìn nàng, trong chờ mong còn mang theo chút hoài nghi.

Thật sự làm ngựa gỗ rồi, mới biết đây là một chuyện phức tạp cỡ nào, cũng không phải một lát là có thể làm xong. Hai tiểu gia hỏa ngồi xổm bên cạnh nhìn trong chốc lát, liền có chút nhàm chán.

“Đi! Ca ca dẫn muội đi chơi xích đu!”

Tròng mắt của Thích Như Quy đảo quanh, lập tức nhìn thấy một chiếc xích đu nhỏ cách đó không xa giữa rừng trúc. Đó là thứ do nửa năm trước, Thẩm Khước tự tay làm cho tiểu Hồng Đậu.

“Niếp Tuyết, chú ý bọn nhỏ.” Thẩm Khước dặn dò.

Nàng nhìn nhìn ngón tay có chút đỏ lên của mình, đặt đồ xuống, đứng dậy đẩy cửa nhà gỗ ra.

Đập vào mắt, chính là tranh vẽ được treo đầy cả phòng, trên mỗi một bức tranh đều là chính mình. Thẩm Khước đi qua, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt người trong bức hoạ. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta khi đó thật sự rất trẻ.”

“Hiện tại nương cũng rất trẻ.” Trong góc bỗng nhiên vang lên một thanh âm non nớt.

Thẩm Khước sửng sốt, xoay người liền thấy Thích Vô Biệt không biết đã đứng ở cửa từ khi nào.

Thẩm Khước ngồi xổm xuống trước mặt Thích Vô Biệt, xoa xoa đầu hắn, “Sao Vô Biệt không đi chơi cùng hai đứa? Không thích sao?”

Thích Vô Biệt kéo tay Thẩm Khước, hai tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, đặt ở bên miệng thổi thổi, thoáng oán trách nói: “Phụ thân nhìn thấy sẽ đau lòng, con cũng sẽ đau lòng.”

Thẩm Khước ngẩn ra, nửa ngày không phản ứng lại.

Thích Vô Biệt thở dài, tiến tới phía trước một bước, ôm lấy Thẩm Khước. Bàn tay nho nhỏ của hắn vỗ nhẹ vào sau lưng nàng.

Thẩm Khước lập tức nhớ tới rất nhiều năm trước, mỗi lần Thích Giác an ủi nàng chính là vỗ nhẹ sống lưng của nàng như vậy.

Nước mắt trào ra trong nháy mắt.

Nàng đã đợi ở đây quá lâu.

Một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, hai năm.…

Ẩn vệ bên kia thỉnh thoảng truyền đến tin tức của Thích Giác, đi Ô Hòa, bị bắt giữ, lại trốn thoát, khởi binh đoạt thành, đoạt được tòa thành nào, lại mất tòa thành nào, trúng mai phục, hoặc là bị thương.

Cách xa như vậy, hết thảy chuyện liên quan đến Thích Giác, nàng cũng chỉ có thể thông qua ẩn vệ để biết.

Dần dần, tin tức truyền về cũng có thật có giả. Có lần tin tức truyền về nói Thích Giác trọng thương, khiến Thẩm Khước sợ đến chết khiếp, nhưng ngày thứ hai tin tức truyền đến lại nói Thích Giác đang ở một thành khác.

Thật thật giả giả, Thẩm Khước đều đã không phân biệt rõ. Mà nàng đã ở Trầm Tiêu phủ trải qua hai năm sống trong lo lắng đề phòng như vậy.

Đã từng cho rằng Trầm Tiêu phủ là nơi an tâm nhất thiên hạ, nhưng chàng không ở đây, cho dù là Trầm Tiêu phủ cũng giống một cái nhà giam. Nếu như không phải vì ba hài tử, Thẩm Khước cũng không biết bản thân có thể chống đỡ đến ngày hôm nay được hay không.

“Nương, đừng khóc! Đừng khóc!”

Tiểu Hồng Đậu và Thích Như Quy kéo tay nhau chạy tới, tiểu Hồng Đậu vươn tay lau nước mắt cho Thẩm Khước.

Thẩm Khước quay mặt đi, cố gắng hít hít mũi. Hai năm nay nàng rơi quá nhiều nước mắt, nhưng mỗi lần đều là trong đêm, trước giờ nàng chưa từng rơi giọt nước mắt nào trước mặt ba hài tử.

“Không khóc a, mắt có chút đau mà thôi.” Thẩm Khước lau nước mắt, nàng ra sức chớp chớp mắt, muốn kìm nước mắt lại.

“Ô ô ô……” Tiểu Hồng Đậu bắt đầu khóc, khóc đến cả người nấc lên, “Nhất định là tiểu Hồng Đậu lại khiến nương không vui! Con không chạy loạn nữa, cũng không ăn nhiều kẹo như vậy nữa….Ô ô, không khóc, không khóc!”

Rõ ràng chính mình khóc giống tiểu lệ nhân, tiểu Hồng Đậu còn cứ muốn kéo tay Thẩm Khước, muốn an ủi nàng.

Tính tình thích khóc của nàng quả thực cực kỳ giống Thẩm Khước.

“Ai nha! Muội đừng khóc a! Muội khóc mẫu thân sẽ càng thương tâm!” Thích Như Quy dậm dậm chân, dùng mu bàn tay bụ bẫm lau nước mắt cho tiểu Hồng Đậu.

Hắn lại oán trách trừng mắt nhìn ca ca, giống như đang chất vấn: Có phải huynh lại chọc mẫu thân tức giận không?

Thích Vô Biệt lười để ý đến hắn, trực tiếp quay đầu đi.

“Được rồi, được rồi. Mẫu thân rất tốt, các con ngoan như vậy, ta cao hứng còn không kịp.” Thẩm Khước ôm ba hài tử vào trong ngực, “ Cả một đầu mồ hôi, còn không mau trở về tắm rửa.”

Thẩm Khước dùng đầu ngón tay chọc chọc vào gáy Thích Như Quy.

Khi Thích Như Quy và Thích Vô Biệt đứng ở một chỗ, Thích Như Quy béo hơn một chút so với Thích Vô Biệt, vừa mới đẩy xích đu cho tiểu Hồng Đậu, lại chạy một đường, khiến mồ hôi ra đầy đầu.

Tiểu Hồng Đậu nhìn kỹ sắc mặt Thẩm Khước, mẫu thân giống như thật sự không khóc nữa. Lúc này, nàng mới yên lòng, nàng nắm lấy ngón tay Thẩm Khước, làm nũng nói: “Mẫu thân, đã lâu người không mang chúng con đi tìm Du Du tỷ tỷ chơi rồi! Tiểu Hồng Đậu muốn đi tìm Du Du tỷ tỷ, Lạc Thanh tỷ tỷ, còn có tiểu Đường Đậu!”

Con ngươi Thích Vô Biệt nháy mắt sáng lên, mong đợi nhìn Thẩm Khước.

Nếu nói có chuyện gì khiến hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú, đại khái chính là đi Yên gia nhìn tiểu Đường Đậu!

Thẩm Khước có chút do dự.

Hiện giờ đâu đâu cũng đang đánh giặc, ngay cả Ngạc Nam cũng không yên ổn, sở dĩ đã lâu nàng không mang ba tiểu gia hỏa ra cửa, chính là bởi vì không an toàn. Thẩm Khước ngẩng đầu, nhìn thời tiết có chút âm u, chỉ hi vọng lần đánh trận này kết thúc sớm một chút.

Trước bữa tối, Thẩm Khước để bà vú hầu hạ ba tiểu gia hỏa tắm rửa, thay y phục. Còn mình đến tiền sảnh gặp Vương Xích. Nàng vừa xem sổ sách Vương Xích giao cho nàng, vừa nghe Vương Xích nói.

“Cho nên chúng ta rốt cuộc còn có thể lấy ra bao nhiêu lương thảo?” Thẩm Khước trực tiếp hỏi.

Vương Xích bất đắc dĩ nói: “Vốn không phải Trầm Tiêu phủ không đủ tài lực, chỉ là năm nay và năm trước liên tục là hai năm đại hạn, hoa màu không có để thu hoạch, hiện giờ cho dù dùng hết tài lực của Trầm Tiêu phủ, cũng không mua được lương thảo.”

Thẩm Khước cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Theo ta được biết, nơi đại hạn tuy rằng nhiều, nhưng không phải toàn bộ Đại Thích đều như thế. Thôn Hà Vân, trấn Hải Kinh, quận Trung Hắc còn có thôn Bi Thiên đều là nơi giàu có. Lương thảo ở những nơi đó còn không đủ để bổ sung vào chỗ trống của những nơi mất mùa sao? Còn có, phủ nha và thương hộ ở các nơi không phải vẫn luôn có lương thảo tích trữ sao?”

Vương Xích thở dài, nói: “Phu nhân có điều không biết, lần xuất binh đánh giặc này vốn hao người hao lực, những tráng đinh ở nông thôn giàu có bị trưng binh* không ít, rất nhiều nơi đều có lương thảo trong ruộng nhưng không ai thu. Mà phủ nha và lương thương tự nhiên có lương thảo tích trữ, nhưng tất cả lương thảo tích trữ trong phủ nha có không ít là vào trong túi tham quan, mà những lương thương kia càng vào lúc này càng thu mua lương thảo, chỉ hi vọng giá lương thảo tăng gấp mấy lần.”

(*: Nhập ngũ.)

“Quốc gia sắp diệt vong, còn muốn ép giá!” Thẩm Khước trực tiếp ném sổ sách, “Lấy giá gấp năm lần giá thị trường thu mua lương thảo! Cho dù có khuynh tẫn tài lực của Trầm Tiêu phủ!”

Vương Xích rùng mình, có chút khiếp sợ nhìn Thẩm Khước. Đồng thời hắn còn có chút do dự, không biết có phải chỉ là suy nghĩ nhất thời của Thẩm Khước hay không.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Phu nhân, hiện tại có hai con đường để đi. Nếu như nhân cơ hội tích trữ lương thảo, những lương thương đó tự nhiên không phải đối thủ của Trầm Tiêu phủ, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này đem của cải vốn có của Trầm Tiêu phủ tăng lên gấp đôi. Mà nếu dùng giá cao thu mua lương thảo chỉ để cứu tế, thì đây là một cái động không đáy, e rằng cho dù dựa vào gia tài của Trầm Tiêu phủ cũng phải mất đi toàn bộ.”

Thẩm Khước trầm mặc, nàng đang nghĩ nếu hiện giờ Thích Giác vẫn ở đây, hôm nay nếu Thích Giác gặp phải chủ ý này, chàng sẽ làm thế nào.

Không, Trầm Tiêu phủ đã sớm là của nàng.

Thẩm Khước quyết định dựa theo ý tưởng trong lòng mình để làm, không cần nghĩ đến thái độ của Thích Giác.

“Trừ trạch tử này của Trầm Tiêu phủ ra, hết thảy mọi thứ đều có thể mất đi.” Thẩm Khước nhắm mắt, nàng rất muốn trận đánh này mau chút kết thúc. Mà nữ nhân của cả Đại Thích hi vọng chiến tranh mau chút kết thúc không chỉ có mình nàng.

Còn chưa đủ.

Ánh mắt của Thẩm Khước dần dần kiên định, nàng phải tìm biện pháp khiến những tham quan và gian thương kia nôn ra lương thảo đã nuốt vào.