“Tiểu Đường Đậu, vì sao muội muốn mặc y phục của nam hài tử?” Thích Như Quy tò mò chạy đến trước mặt tiểu Đường Đậu nhìn nàng.

“Nam hài tử lợi hại a! Có thể bảo vệ mẫu thân!” Tiểu Đường Đậu mím môi, khuôn mặt liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhạt.

Thích Như Quy chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của tiểu Đường Đậu.

“Trên mặt muội có hố nhỏ!” Hắn tò mò vươn tay, dùng ngón tay sờ sờ lúm đồng tiền trên mặt tiểu Đường Đậu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lúm đồng tiền, thật là đẹp!

Tiểu Đường Đậu híp mắt cười rộ lên, “Như Quy ca ca, cái này gọi là lúm đồng tiền, mẫu thân nói cô nương thích cười mới có!”

“Vậy nếu mỗi ngày ta đều cười giống muội cũng có thể có lúm đồng tiền sao?” Thích Như Quy sờ sờ mặt mình, tò mò hỏi.

Tiểu Hồng Đậu che miệng cười, “Nhị ca ca, trên mặt huynh quá nhiều thịt, không thể có lúm đồng tiền được!”

“Muội nói bậy!” Thích Như Quy đỏ mặt, chẳng lẽ hắn thật sự rất béo sao?

Tiểu Đường Đậu nhịn cười, nhìn Thích Vô Biệt trước sau luôn đứng ở một bên không lên tiếng. Nàng có chút sợ Vô Biệt ca ca luôn không nói lời nào này, cảm thấy hắn có chút lạnh lùng.

“Vô Biệt ca ca, sao huynh lại không vui a?” Tiểu Đường Đậu lấy hết can đảm đi đến trước mặt Thích Vô Biệt kéo tay hắn.

Ngón tay của Thích Vô Biệt run lên một chút, có chút khó chịu quay đầu lại. Hắn đương nhiên không vui! Vì sao tiểu Đường Đậu của hắn vẫn có vẻ thích tiểu mập mạp Như Quy kia hơn một chút?

Tiểu Đường Đậu ngượng ngùng thả tay ra, chớp mắt nhìn hắn.

“Chúng ta đi chơi đi!” Tiểu Hồng Đậu thân thiết níu lấy cánh tay của tiểu Đường Đậu.

Như Quy cũng đến kéo tiểu Đường Đậu, “Đi đi, chúng ta đi! Không để ý đến ca ca đầu gỗ nữa!”

Nhìn tiểu Đường Đậu bị một đôi đệ muội kéo đi, trong lòng Thích Vô Biệt có chút buồn bực.

“Cho này.” Yên Lạc Thanh đứng ở phía sau Thích Vô Biệt, đưa một nắm mơ tới trước mắt hắn.

Thích Vô Biệt khẽ sửng sốt, mới đưa tay ra nhận lấy.

“Cảm ơn.”

Yên Lạc Thanh gật gật đầu, đuổi theo mấy người tiểu Hồng Đậu. Trong tay hai nha hoàn đi ở phía sau nàng đều bưng rất nhiều quả mơ còn tươi mới.

Thích Vô Biệt quay đầu, nhìn về phía lương đình. Thẩm Khước và Ngụy Giai Minh đang ngồi trong lương đình nói chuyện, Du Du nghiêm chỉnh ngồi trên ghế đá, giống như có thể nghe hiểu lời nói của hai người.

Thẩm Khước quay đầu, vẫy vẫy tay với hắn.

Thích Vô Biệt do dự một chút, liền đi vào lương đình.

“Bên ngoài có nắng không?” Thẩm Khước ôm Thích Vô Biệt đến ngồi trên ghế đá, nàng biết tiểu gia hỏa này không thích chơi cùng các tiểu hài tử khác.

Thích Vô Biệt lắc lắc đầu, đặt quả mơ Yên Lạc Thanh đưa cho hắn trước đó xuống cái mâm trên bàn đá.

Cũng chỉ vì ba hài tử, nếu không Thẩm Khước không có tâm tư ra khỏi Trầm Tiêu phủ.

“Tiểu Hồng Đậu ngoan, lần sau lại dẫn con tới chơi.” Thẩm Khước ngồi xổm xuống xoa xoa đầu tiểu Hồng Đậu, cái miệng nhỏ đang trề ra của tiểu Hồng Đậu lập tức cười rộ lên.

“Vậy chúng ta ngoéo tay!”

Nhìn ngón tay nhỏ duỗi đến trước mắt, Thẩm Khước sửng sốt một chút. Rất lâu trước kia, Thẩm Khước luôn quấn lấy Thích Giác đòi ngoéo tay như vậy. Mặt mày hết bất đắc dĩ lại sủng nịnh của Thích Giác giống như xuất hiện ở trước mắt.

“Được, ngoéo tay.” Thẩm Khước vươn ngón út móc ngoéo với ngón tay của tiểu Hồng Đậu.

Thẩm Khước rũ mặt, thu hồi ảm đạm trong mắt.

Sau khi chàng đi, nơi nơi đều là bóng dáng của chàng.

Thích Vô Biệt nhìn thấy biểu tình này của Thẩm Khước liền biết nàng lại nhớ Thích Giác. Thích Vô Biệt thở dài một tiếng, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt non nớt của hắn.

“Đi thôi.” Thẩm Khước đứng lên, thu hồi cảm xúc vào đáy lòng.

Ngụy Giai Minh dẫn theo ba nữ nhi đích thân tiễn Thẩm Khước rời đi.

Có lẽ đã nghịch ngợm một buổi trưa, tiểu Đường Đậu có chút mệt mỏi ngáp một cái, nàng nắm tay Ngụy Giai Minh, bước chân có chút nhũn ra, chung quy tuổi vẫn còn nhỏ.

“Ngụy tỷ tỷ không cần tiễn muội nữa, cửa viện đã ở phía trước. Có vẻ tiểu Đường Đậu đã mệt rồi.” Thẩm Khước đau lòng nhìn tiểu Đường Đậu.

Tiểu Đường Đậu lập tức tỉnh táo lại, nàng đột nhiên lắc lắc đầu, nói: “Tiểu Đường Đậu không mệt, muốn tiễn các ca ca tỷ tỷ!”

“Đã mệt thành cái dạng này, còn tiễn cái gì!” Ngữ khí của Thích Vô Biệt có chút lạnh lùng.

Tiểu Đường Đậu chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biêt bị nàng nhìn đến khó chịu trong lòng, trực tiếp xoay đầu đi.

Tiểu Hồng Đậu đứng ở sau lưng Thích Vô Biệt làm mặt quỷ với tiểu Đường Đậu, sau đó chỉ chỉ ca ca mình.

Tiểu Đường Đậu “Phụt” một tiếng bật cười, hai cái lúm đồng tiền sâu sâu. Thích Vô Biệt nhìn nàng, giống như rơi vào trong núm đồng tiền trên má nàng.

Ngụy Giai Minh kiên trì tiễn Thẩm Khước đến cửa viện, đứng ở cửa nhìn bọn họ lên xe ngựa.

Thẩm Khước dưới sự giúp đỡ của Niếp Tuyết, lần lượt bế ba tiểu gia hỏa lên xe ngựa, nàng vừa mới vịn vào tay Niếp Tuyết, liền nhìn thấy một con tuấn mã chạy như bay đến, Yên Đoạt mặc áo giáp màu đen ngồi ở phía trên.

“Hưu ——” Yên Đoạt cưỡi ngựa dừng ở cửa viện, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Khước.

Từ năm Thẩm Vân đại náo Trầm Tiêu phủ, Thẩm Khước và Yên Đoạt vô luận là tình huống công khai hay riêng tư đều chưa từng gặp lại, hai người rất ăn ý tránh đi cơ hội gặp nhau. Chiến sự nổi lên, Yên Đoạt và Thẩm Hưu đều rời khỏi Ngạc Nam lĩnh quân, lúc này Thẩm Khước mới bước vào cửa Yên gia tìm Ngụy Giai Minh.

Không nghĩ tới sẽ gặp nhau ở đây.

Ngụy Giai Minh vốn đang dẫn ba nữ nhi trở về, nghe tiếng vó ngựa liền xoay người lại. Nàng nhìn thần sắc của hai người, mở miệng trước: “Về rồi cũng không lên tiếng chào hỏi, trở lại là tốt, lần này phải chú ý nghỉ ngơi một chút.”

Lại phân phó nha hoàn đi theo bên người về thông báo cho hạ nhân trong tử viện của Yên Đoạt.

“Cảm ơn đại tẩu.” Thanh âm của Yên Đoạt có chút khàn khàn, mang theo tia mệt mỏi.

Thẩm Khước thả tay Niếp Tuyết ra, nhìn Yên Đoạt cười nhạt nói: “Yên nhị ca ca đã trở về, thật sự cực khổ rồi.”

Nghe thấy Thẩm Khước gọi mình “Yên nhị ca ca”, thanh âm quen thuộc lại xa lạ đập vào tai, lập tức khiến lòng Yên Đoạt nổi lên ngàn tầng sóng, trong nhất thời khó có thể bình phục. Nhưng nhìn đôi mắt bình tĩnh kia của Thẩm Khước, lòng của Yên Đoạt lại từng chút một yên tĩnh lại.

“Ừm, đã trở lại. Vài ngày nữa sẽ đi tiếp.” Yên Đoạt nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước gật gật đầu, chân thành nói: “Đao thương không có mắt, sa trường vô tình. Yên nhị ca ca phải cẩn thận một chút.”

“Ân.” Yên Đoạt mạnh mẽ đáp một tiếng.

Không còn lời nào khác.

Thẩm Khước đứng đó trong chốc lát, vịn tay Niếp Tuyết lên xe ngựa.

Cửa xe đóng lại, không thể nhìn thấy dung nhan của Thẩm Khước được nữa. Yên Đoạt dời mắt, dắt ngựa im lặng bước vào Yên gia.

Càng ngày càng nhiều nạn dân ùa vào Ngạc Nam thành, nơi nơi đều đóng chặt cửa, sợ những người đói đến hung ác kia vọt vào nhà mình. Lúc này, Thẩm Khước sai người dựng lều, bắt đầu phát lương thực.

“Mau! Trầm Tiêu phủ có cơm ăn! Cơm tẻ trắng!”

Đội ngũ lĩnh cơm rất dài, như không nhìn thấy đích.

Thẩm Khước dẫn Thích Vô Biệt và Thích Như Quy, đứng ở cuối phố. Hai đứa nhỏ không chớp mắt nhìn đội ngũ người quần áo tả tơi.

“Nương! Chúng ta đưa cho họ y phục không mặc đi!” Thích Như Quy ngơ ngẩn nói. Tiểu gia hỏa từ khi sinh ra đã được sống trong nhung lụa, vốn không gặp khó khăn. Hôm nay thấy một màn trước mắt này, suýt nữa đã bị dọa tới.

Thích Vô Biệt ở một bên trầm mặc nhìn một màn này, mím môi không lên tiếng.

Thẩm Khước ngồi xổm xuống, ôm lấy hai tiểu gia hỏa, ôn nhu nói: “Như Quy là đứa trẻ tốt, nhưng lấy tất cả y phục trong nhà ra cũng không đủ cho những nạn dân này mặc.”

“Vậy làm sao bây giờ a?” Thích Như Quy cau mày, có chút sốt ruột.

Thẩm Khước rút cây trâm giữa tóc ra, viết từng nét xuống mặt đất: Gia quốc thiên hạ.

“Cái gì quốc thiên hạ….” Thích Như Quy miễn cưỡng mới đọc được ba chữ sau, nét bút của chữ đầu tiên thật sự quá nhiều, hắn không nhìn ra.

“Gia quốc thiên hạ.” Thích Vô Biệt ở một bên nói cho đệ đệ nghe.

Thẩm Khước cầm cây trâm vẽ một căn phòng nhỏ ở một bên, “Đây là nhà của chúng ta.”

Nàng lại vẽ một cái vòng thật lớn, khoanh tròn căn phòng lại, “Nhà của chúng ta ở Đại Thích.”

Thẩm Khước đứng lên, nàng nhấc váy, nhẹ nhàng dẫm dẫm, căn phòng và vòng tròn trên đất đều không thấy nữa.

“Không thấy nhà của chúng ta nữa!” Thích Như Quy nôn nóng nói.

“Bởi vì Đại Thích của chúng ta là một vũng bùn.” Thẩm Khước chậm rãi thu hồi nụ cười, “Nếu Đại Thích chúng ta đủ cường đại, ngoại địch không vào. Quốc gia vững chắc, người tập hợp đông. Nhớ kỹ, thân phận của các con rất đặc biệt. Tương lai mặc kệ trở thành người như thế nào, nhất định phải đặt Đại Thích của chúng ta lên hàng đầu.”

Thích Như Quy chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Nương, con sẽ bảo vệ Đại Thích thật tốt!”

Thẩm Khước tán thưởng gật gật đầu.

Khi còn ở Túc Bắc, nơi đó gần biên cương thường xuyên có lưu dân. Năm đó nàng còn nhỏ, Thích Giác nắm tay nàng, nói với nàng những lời như nàng đã nói. Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, nàng mới hiểu được đạo lý này.

Thích Vô Biệt có chút khiếp sợ nhìn Thẩm Khước, hắn vẫn luôn cho rằng mẫu thân của mình bị phụ thân chiều hư, vĩnh viễn vô ưu. Lại không ngờ Thẩm Khước sẽ nói những lời như vậy. Mẫu hậu này so với trong trí nhớ của Thích Vô Biệt vốn không giống nhau.

Một giây trước bầu trời vẫn trong xanh, giây sau bỗng nhiên trở nên âm u. Nơi xa ẩn ẩn có tiếng sấm vang lên. Có lẽ sẽ có một trận mưa to.

Thẩm Khước kéo Thích Vô Biệt và Thích Như Quy vội vàng về nhà, chờ ba người vừa mới về đến Trầm Tiêu phủ, mưa to tầm tã trút xuống, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên.

“Nương….” Tiểu Hồng Đậu khóc nhào vào trong lòng Thẩm Khước, cả người khóc đến run lên.

“Làm sao vậy? Bị tiếng sấm dọa sao? Không sợ, không sợ, nương ôm con.” Thẩm Khước ôm tiểu Hồng Đậu lên, nhẹ nhàng vỗ vào lưng dỗ nàng.

“Con sợ! Con sợ!” Tiểu Hồng Đậu lắc đầu, khóc đến dữ dội, lời nói nhất thời không rõ ràng.

Lục Nghị vội vàng giải thích: “Hồng Đậu nằm mơ thấy ác mộng bị doạ tỉnh, nô tì dỗ thế nào cũng không được, lúc thì kêu nương, lúc thì kêu cha.”

Thẩm Khước gật gật đầu, ý bảo đã biết.

Nàng vỗ lưng tiểu Hồng Đậu, nhẹ giọng an ủi: “Hồng Đậu không khóc, nằm mơ thấy ác mộng gì mà bị dọa thành như vậy. Nói ra sẽ không sợ nữa.”

Tiểu Hồng Đậu hít hít mũi, khóc nói: “Hồng Đậu mơ thấy, mơ thấy cha.....cả người cha đều là máu!”

Động tác vỗ nhẹ tiểu Hồng Đậu của Thẩm Khước dừng lại, khăn trong tay liền rơi xuống đất.

Ban đêm, ngay cả Thẩm Khước cũng bắt đầu nằm mơ thấy ác mộng.

Nàng mơ thấy trước tiên là lửa lớn khiến người hít thở không thông, sau đó là tuyết lớn mênh mông vô bờ. Nàng xoay người trong mộng, cho rằng có thể nhìn thấy Thích Giác, nhưng phía sau trống không, chỉ có màn tuyết kéo dài vô tận.

“A ——”

Thẩm Khước bừng tỉnh từ trong mộng, há miệng thở hổn hển. Ngoài cửa sổ còn đang mưa, sấm sét đan xen.

Mu bàn tay chợt tê rần, nàng cúi đầu, nhìn thấy mu bàn tay phải của mình bị cào đến sưng đỏ một mảnh. Thẩm Khước ngẩn ra, đã bao lâu nàng không có thói quen cào mu bàn tay rồi?

Nàng giống như nhìn thấy Thích Giác lại đứng ở đầu giường, nhíu mày nhẹ mắng: “Tật xấu này khi nào mới có thể thay đổi?”