Nạn dân nhiều, liền dễ dàng sinh nạn trộm cướp. Cho dù là hoàng thành Ngạc Nam, cũng không tránh được một đợt lại một đợt cướp bóc tàn sát. Cho dù là một vài quan gia nhưng cũng lần lượt gặp tặc, Ngạc Nam hiện giờ nơi nào còn có phồn vinh tú lệ đã từng.

Thẩm gia đã gặp phải trộm cướp.

Đầu tiên là phòng bếp, sau đó là khố phòng. Đến khi kẻ cắp tìm đến các tử viện, cuối cùng đã làm kinh động đến gia đinh. Nhưng gia đinh của Thẩm gia nào phải đối thủ của những tên bất chấp tính mạng như vậy, mấy gi phó giáp mặt với kẻ cắp liền thương vong vài người, trong hoảng loạn còn khiến kẻ cắp bị thương. Những kẻ cắp đó vốn vì tiền tài mà đến, thấy vậy, liền chạy.

Đúng lúc Thẩm Hưu vốn không ở trong nhà, cả Thẩm gia đều rối loạn. Lúc nào cũng lo lắng những kẻ cắp đó lại đến trả thù gây chuyện. Cuối cùng Thẩm Nhân cắn răng, viết thư cho Thẩm Khước, hỏi có thể ở tạm mấy ngày hay không.

Chung quy Ngạc Nam hiện giờ nơi được xem là an toàn nhất, trừ bỏ hoàng cung chính là Trầm Tiêu phủ.

Thẩm Khước rất nhanh hồi âm hỏi ngày nào sẽ đến, nàng sẽ phái người đi đón.

“Ta biết đứa nhỏ này sẽ không cự tuyệt chúng ta.” Thẩm Nhân nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng vậy, đứa nhỏ Thẩm Khước này luôn là đứa có lòng lương thiện.” Hà thị cười cười, chỉ là nụ cười trên mặt có chút xấu hổ. “Ta đi nhìn bọn họ thu thập đồ, thu thập xong sẽ đi.”

“Ân,” Thẩm Nhân gật gật đầu, “Đừng mang quá nhiều thứ, dù sao cũng là ở nhờ. Hơn nữa nhanh một chút, càng nhanh càng tốt. Những tên cướp không cần mạng đó không biết khi nào lại đến.”

“Aiz!” Hà thị cũng không biết nghe vào được bao nhiêu, mơ màng hồ đồ đáp ứng, liền đi xuống phân phó.

Ban đêm gặp tặc, sáng sớm hôm sau Thẩm Nhân liền gửi thư cho Thẩm Khước. Sáng đó Thẩm Khước trả lời thư, đợi Thẩm gia thu thập mọi thứ xong đã gần lúc chạng vạng. Người Thẩm gia đều sợ ban đêm kẻ cắp lại đến, mắt nhìn trời sắp tối, trong lòng càng thêm sốt ruột, rất nhiều đồ vật đều không quan tâm nữa, vội vội vàng vàng lên xe ngựa.

Người Thẩm gia cũng không tính là ít, thêm nô bộc mang theo hành lý, liền có tận mấy xe ngựa to.

“Minh Thứ ca ca!” Thẩm Thư Hương ghé vào trên cửa sổ xe bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Thừa dịp dư quang của mặt trời lặn, Tô Lăng Hạm và Thẩm Ninh nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thư Hương, lập tức thấy góc đường cách đó không xa một đám cướp đang cướp đoạt một chiếc xe ngựa. Trên đất có vài thi thể, vũng máu có ở khắp nơi. Thân thể nhỏ bé của Lưu Minh Thứ nằm trong vũng máu, thập phần rõ ràng.

Kẻ cắp đoạt đồ nghênh ngang mà đi, chỉ còn lại thảm trạng đầy máu trên đất.

“Trời ạ! Là Lưu gia gặp phải kẻ cướp!” Sắc mặt Hà thị trắng bệch, liên tưởng đến tình cảnh đêm qua, trong lòng bà có chút nghĩ mà sợ.

“Dừng xe!” Thẩm Ninh bỗng nhiên hô to.

“Con muốn làm gì! Hiện tại bên ngoài tất cả đều là người xấu, hiện giờ phải mau chút đến Trầm Tiêu phủ bảo mệnh!” Hà thị giữ chặt Thẩm Ninh, lạnh giọng chỉ trích.

Thẩm Ninh nhìn Hà thị, nghiêm túc hỏi: “Lưu Minh Thứ là cháu ngoại của người, ngay cả đi nhìn sống chết của hắn người cũng không muốn sao!”

Tô Lăng Hạm giúp đỡ khuyên: “Mẫu thân, chúng ta qua đó nhìn một chút, hoặc để gia đinh qua nhìn một chút cũng.…”

“Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Hà thị cao giọng chỉ trích Tô Lăng Hạm.

Tô Lăng Hạm cúi đầu, ôm chặt Thẩm Thư Hương.

“Mẫu thân, con hỏi lại người một lần nữa có nguyện ý dừng xe đi nhìn một chút không!” Thẩm Ninh trầm giọng nói.

Hà thị phất phất tay, có chút không kiên nhẫn nói: “A Ninh, đừng náo loạn, hiện giờ bảo mệnh mới quan trọng. Con vẫn nên….”

Hà thị còn chưa nói xong, Thẩm Ninh đã dứt khoát đẩy cửa xe ngựa ra, từ một bên nhảy xuống.

“A Ninh!” Tô Lăng Hạm vịn cửa xe kêu nàng.

Hà thị sửng sốt, tức muốn hộc máu nói: “Thật là đứa chỉ biết gây hoạ!”

Nhưng chung quy bà cưng chiều Thẩm Ninh, vội vàng để phu xe ngừng xe ngựa lại.

Sau khi Thẩm Ninh nhảy xuống xe ngựa lảo đảo suýt nữa té ngã, nàng ổn định thân thể, vội vàng chạy về phía Lưu Minh Thứ. Nàng chưa từng có lúc nào sợ hãi giống giờ khắc hiện tại này như vậy. Nàng sợ Lưu Minh Thứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nàng thậm chí nháy mắt trong đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện, nếu như đôi mắt của Lưu Minh Thứ không bị mù, vậy hắn có phải sẽ không gặp phải nạn cướp này không?

“Lưu Minh Thứ!”

Thẩm Ninh đẩy thi thể đè trên người Lưu Minh Thứ ra, ôm hắn lên.

Lưu Minh Thứ nghe thấy thanh âm quen thuộc, lông mi run rẩy, hắn mở mắt ra, nhưng ánh mắt trống rỗng.

“Là…là ngũ di* sao?” Lưu Minh Thứ nhỏ giọng hỏi, trong thanh âm của hắn có một tia run rẩy.

(*: Dì năm.)

Thấy Lưu Minh Thứ còn sống, thậm chí thần trí vẫn rõ ràng, Thẩm Ninh nhẹ nhàng thở ra. Nàng lập tức kiểm tra thân thể Lưu Minh Thứ, phát hiện chân trái của hắn rõ ràng đã bị thương, chỉ sợ không thể bước đi được.

Ánh mắt của Thẩm Ninh lại đảo qua, phát hiện người chết đi của Lưu gia đều là vài gia phó, Lưu Nguyên Chí và Thẩm Phi vốn không ở trong đó.

“Nào, ta cõng con.” Thẩm Ninh ngồi xổm xuống trước người Lưu Minh Thứ.

Lưu Minh Thứ mò mẫm bò lên trên lưng Thẩm Ninh, sau đó nằm sấp cả người lên lưng nàng, hắn nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngũ di.”

Thẩm Ninh không lên tiếng, nàng cõng Lưu Minh Thứ đi về phía xe ngựa của Thẩm gia.

Vừa vặn lúc này, một đám bất lương hơn mười người từ một đầu khác của con phố xông tới. Mục tiêu đầu tiên của bọn họ vốn không phải là Thẩm Ninh cõng tiểu hài tử, mà là xe ngựa đang dừng lại của Thẩm gia, chung quy chỉ là nhìn kiểu dáng, tài chất của xe ngựa, liền biết nhất định là người có tiền!

“Ngăn bọn họ lại!” Tên cầm đầu cao giọng hô lên.

Hơn mười tên bất lương liền chạy về phía xe ngựa của Thẩm gia.

“Ai nha, làm sao bây giờ!” Sắc mặt của Hà thị nháy mắt trắng bệch.

“Mau! Phu xe đi mau!” Hà thị vội vàng phân phó phu xe đánh xe.

Tô Lăng Hạm sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, vội la lên: “Mẫu thân, A Ninh còn ở dưới!”

Sắc mặt Hà thị cứng đờ, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, bà khẽ cắn môi, coi như không nghe thấy lời nói của Tô Lăng Hạm.

Tô Lăng Hạm cho rằng Hà thị bị bọn người xấu dọa tới, vội vàng kéo tay áo Hà thị, lại lần nữa nói: “Mẫu thân, không thể đi bây giờ! A Ninh còn ở dưới, chúng ta phải đợi nàng!”

“Buông tay!” Hà thị đột nhiên đẩy tay Tô Lăng Hạm ra, “Nếu ngươi muốn đi xuống bồi nàng chịu chết, ta không ngăn cản ngươi!”

Hà thị quay đầu, không hề nhìn Tô Lăng Hạm, cũng không nhìn Thẩm Ninh dưới xe ngựa.

Lúc này Tô Lăng Hạm mới hiểu rõ Hà thị đây là mặc kệ sống chết của Thẩm Ninh, nàng khiếp sợ nhìn Hà thị, không tin trên đời này sẽ có nữ nhân tàn nhẫn như vậy.

Thẩm Thư Hương bị dọa tới, nàng rụt rụt người ôm lấy cổ Tô Lăng Hạm.

Lúc này Tô Lăng Hạm mới phục hồi tinh thần lại, nàng ôm Thẩm Thư Hương vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ nàng. Lại có chút lo lắng nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe.

Khi bọn người xấu vừa xuất hiện, Thẩm Ninh đã biết. Nàng cõng Lưu Minh Thứ nhanh chóng chạy về phía xe ngựa của Thẩm gia, nhưng khi nhìn xe ngựa Thẩm gia vứt nàng lại nghênh ngang mà đi, cả người nàng đều ngây ngốc.

Lưu Minh Thứ xưa nay rất nhạy cảm, thính giác càng nhạy bén. Tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng thông qua lỗ tai, đã nghe hết mọi chuyện đang xảy ra. Cánh tay nho nhỏ của hắn quấn lên cổ Thẩm Ninh, thân thể nhỏ bé cũng có chút bất an.

Thẩm Ninh mím môi, nàng túm chặt tay Lưu Minh Thứ xoay người liều mạng chạy tới một cái hẻm nhỏ. Nàng càng chạy càng nhanh, càng chạy càng tỉnh táo.

Đám bất lương kia mắt thấy không đuổi kịp xe ngựa, liền bắt đầu truy đuổi Thẩm Ninh. Không có tiền tài và lương thực, có nữ nhân cũng tốt.

Nghe tiếng bước chân đuổi theo sau lưng, Thẩm Ninh lạnh mặt, chưa khi nào tỉnh táo như hôm nay.

Lông mi dày rậm của Lưu Minh Thứ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Thả con xuống sẽ chạy nhanh hơn.”

Thẩm Ninh cõng hắn tiếp tục chạy, không hé răng.

Lưu Minh Thứ do dự trong chốc lát, lại nói: “Con là tiểu hài tử, trên người lại không có tiền, bọn họ sẽ không giết con.”

“Im miệng!”

Lưu Minh Thứ lập tức không nói gì nữa.

Thẩm Ninh cõng Lưu Minh Thứ chạy vào một hẻm nhỏ yên lặng, con hẻm này đã sớm không có người ở, khắp nơi bỏ hoang. Thẩm Ninh vọt vào một tiểu viện, ánh mắt đảo qua cả tử viện, trong lòng liền có quyết định.

Nàng mở nắp hầm ra, lập tức có một cỗ mùi khó ngửi vọt vào trong mũi.

“Cẩn thận một chút!” Thẩm Ninh đặt Lưu Minh Thứ trên cầu thang thông xuống hầm gỗ, Lưu Minh Thứ sờ sờ, thử thăm dò bò xuống.

Thẩm Ninh không trì hoãn lâu, cũng lập tức xuống hầm, lại che cái nắp lại.

Căn hầm này trước kia tựa hồ là ủ rượu, cỗ mùi rượu đậm đặc. Trong hầm vừa tối vừa hôi, còn tản ra một cỗ mùi mốc. Thẩm Ninh đặt mông ngồi dưới đất, lúc này mới phát hiện tim mình đập có bao nhiêu nhanh.

Bóng dáng đi xa của xe ngựa Thẩm gia không khỏi xuất hiện trong đầu, nàng vội vàng lắc lắc đầu không muốn tiếp tục nghĩ những chuyện đó.

“Chân đau không?” Thẩm Ninh nhấc ống quần của Lưu Minh Thứ lên, thấy chân trái của hắn có một vết đao rất dài rất sâu, may mắn không bị dính quá nhiều bùn bẩn. Vết thương hướng ra bên ngoài, đại khái là chảy quá nhiều máu, hiện tại đã không còn chảy nữa, chỉ là thịt ở vết thương đã trắng bệch.

Này phải đau biết bao nhiều a, đứa nhỏ này cư nhiên một đường đến đây không rên tiếng nào.

Không thể để vết thương lại dính bụi đất, Thẩm Ninh xé váy của mình, cẩn thận quấn lại cho hắn.

“Cảm ơn ngũ di.” Lưu Minh Thứ cúi đầu nói lời cảm tạ một lần nữa.

Thẩm Ninh không hé răng, trong lòng lại nghĩ nào có gánh nổi cảm tạ của hắn. Đối với đứa nhỏ này, đời này của nàng đều trả không xong.

Vài chiếc xe ngựa của Thẩm gia dừng lại trước cửa Trầm Tiêu phủ, Thẩm Khước nhận được tin tức liền tự mình ra cửa đón.

Nhìn người Thẩm gia lục tục từ trong mấy chiếc xe ngựa xuống, Thẩm Khước nhíu mày, hỏi: “A Ninh đâu?”

“Nó đi cùng mẫu thân con trên một chiếc xe ngựa.” Thẩm Nhân nhìn thoáng qua Hà thị, “Ỷ, A Ninh đâu rồi?”

Sắc mặt Hà thị tái nhợt, không nói một câu nào.

“A Khước! Mau đi tìm người cứu A Ninh!” Tô Lăng Hạm ôm Thẩm Thư Hương từ trên xe ngựa xuống, nàng đặt Thẩm Thư Hương xuống tại chỗ, liền vội vàng bước nhanh đến trước mặt Thẩm Khước, nôn nóng nói.

Sắc mặt của Thẩm Khước nháy mắt chìm xuống, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Ninh ở đâu?”

Thẩm Nhân cũng thập phần kinh ngạc, ông nhìn con dâu, lại nhìn sắc mặt của Hà thị, trong lòng mơ hồ có một dự cảm xấu.

“Tổ mẫu không chịu để ý đến cô cô!” Thẩm Thư Hương hít hít mũi, đôi mắt nàng hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc.

Thẩm Thư Hương nhào vào trong lòng Thẩm Khước, “Còn có Minh Thứ ca ca, cả người Minh Thứ đều là máu, cô cô đi cứu Minh Thứ ca ca!”

Tiểu hài tử nói chuyện luôn không có trước sau, Tô Lăng Hạm vội vàng nói rõ nguyên do mọi chuyện nói với Thẩm Khước. Đương nhiên, nàng thân là con dâu của Thẩm gia, tự nhiên không thể nói mẹ chồng không đúng, chỉ dùng dăm ba câu tường thuật lại sự tình, cũng không dám thêm vào cảm xúc của mình.

Sắc mặt Thẩm Khước càng ngày càng khó coi, nàng còn không hiểu Hà thị sao?

Vốn tưởng rằng Hà thị thập phần cưng chiều Thẩm Ninh, cưng chiều đến mức tính tình của Thẩm Ninh trở nên điêu ngoa tùy hứng. Cưng chiều như vậy là yêu thương sao? Nhưng không nghĩ tới sống chết trước mắt vẫn sẽ dễ dàng vứt bỏ như vậy.

Không, còn chưa đến sống chết trước mắt.

Thẩm Khước hít sâu một hơi, cũng không hề nhìn sắc mặt Hà thị, một bên phân phó Vương Xích an bài nơi ở cho người Thẩm gia, một bên để Nhẫn vội vàng dẫn ẩn vệ dọc theo con đường Thẩm gia đến đây tìm kiếm Thẩm Ninh.