Đối với Thành Dương lão tổ mà nói, thì chuyện quan trọng nhất bây giờ là giành lại tiểu hồ ly tinh của mình.

Tiểu hồ ly tinh tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, Thành Dương Mục Thu chỉ sợ mình vừa đi khỏi sẽ lập tức có người nhân lúc vắng mà vào, cướp đi Ngân Nhung của hắn.
Nhưng với tình hình của hắn hiện tại, thì dường như lựa chọn tốt nhất là rời đi một lúc, ví dụ như bế quan —— dấu hiệu phản phệ của vô tình đạo hình như đang ngày một kịch liệt hơn, mỗi đêm hắn đều sẽ mơ thấy nhiều ký ức khi ở trấn Tỳ Bà trước đây, chi tiết những ngày chung đụng với Ngân Nhung.
Không giống với lúc đột phá trước đây, thay vì buồn bực khó chịu thì càng nhiều hơn là chua xót hổ thẹn.
“Phản phệ” lần này thực ra cũng không quá giống dấu hiệu đột phá, Thành Dương Mục Thu quyết định không nói chuyện này ra, chỉ yên lặng điều tức, chờ đợi, từ từ quan sát.
Một nguyên nhân khác là Ngân Nhung, từ sau khi Ngân Nhung biết được hắn khôi phục ký ức, thì không còn bài xích hắn, không còn nịnh nọt khách sáo như đối với ân khách nữa, không còn phân biệt rõ ràng không chịu dùng linh thạch của hắn, không còn… dùng cách thức khác nào cố tình châm chọc hắn.
Đối mặt với Ngân Nhung như thế, Thành Dương Mục Thu càng không nỡ rời đi.
Dù sao thì sau khi trời sáng rồi, tất cả những cơn ác mộng từng nhiều lần nhắc nhở hắn cô phụ tiểu hồ ly tinh lập tức biến mất không còn tăm hơi, cũng sẽ không kéo dài cảm xúc mất kiểm soát đó sang ngày hôm sau, dường như mọi thứ vẫn có thể khống chế được.
Ngân Nhung vẫn cứ năm lần bảy lượt đi ra ngoài, tìm các “cố nhân” ngày xưa để khoe mẽ, có đôi khi là khoe khoang “của cải” bây giờ, có đôi khi là cố ý bới lông tìm vết, rồi dùng vũ lực áp đảo.
Nhưng Thành Dương Mục Thu phát hiện, Ngân Nhung “báo thù” thì “báo thù”, nhưng không phải là thật sự cậy thế ép người, chỉ là chút trò trẻ con ấu trĩ mà thôi.
Đa số thời điểm, Ngân Nhung sẽ phe phẩy cái đuôi to xù lông, nằm nhoài trên bàn đá mới tinh vừa đắp xong trước sân, lấy dao điêu khắc đổi lấy từ chỗ Hải Trãi, cẩn thận từng li từng tí một khắc viên Niết Bàn Vũ Tuế của mình.

Viên đá tròn vo đó đã ra hình ra dạng, nếu như quan sát hết sức hết sức kỹ càng, cộng thêm một chút trí tưởng tượng, là có thể nhìn ra ngay, đã có hình thù —— giống như một con hồ ly nho nhỏ cuộn tròn thành một cục.
Thành Dương Mục Thu từng dạy, hình dạng thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là… “mài tâm”, lúc vừa điêu khắc, thôi thúc linh lực, mài giũa tâm tình, điêu khắc là tu hành.
Ngân Nhung không quá hiểu, cũng không thích chuyện khô khan thế này, nhưng chỉ cần nghiêm túc cẩn thận hết một canh giờ, thì sẽ được Thành Dương lão tổ mua cho một con gà nóng hổi —— Thành Dương Mục đã từng thử tự mình xuống bếp, nhưng sau đó Ngân Nhung đau lòng không chịu nổi, năn nỉ hắn đừng chà đạp lương thực nữa, lúc này mới coi như thôi.
Ngày tháng lâu, Thành Dương Mục Thu cũng phát hiện, lần “phản phệ” này thật sự rất khác với trước kia.

Không còn hết lần này đến lần khác hành hạ hắn đến phát điên, trước đây hắn không thể không đến một nơi hoặc là cực nóng hoặc là cực lạnh, dùng cách thức của thiên địa, thay đổi của bốn mùa xoa dịu, áp chế nữa.

Nhưng bây giờ thật sự như là có thể dùng ý chí của mình để chống lại, nhất là sau khi qua một giấc mộng mê man, ngày nào mở mắt ra là sẽ được nhìn thấy người thương, chỉ vừa vươn tay ra là có thể chạm vào.
Hai người chuyển vào nhà mới, nhà do hải ly tinh xây nổi tiếng chắc chắn, đến ngay cả gia cụ cũng được làm, tủ kệ, giường tán (giường có màn che), bồn rửa mặt, bàn ghế,… đầy đủ tất cả mọi thứ, còn có cả ô cửa sổ dán giấy sần màu trắng sữa và màn giường mềm mại, rất có hình ảnh của một “ngôi nhà”.
Chiếc giường mới to lớn đủ cho hai nam nhân trưởng thành nằm, nhưng mỗi khi thức dậy, hai người lúc nào cũng lăn vào một góc giường, chen chúc một chỗ với nhau, khi không để trống nửa cái giường.

Ngôi nhà lá cũ để làm phòng chứa đồ, chứa đủ thứ đồ linh tinh cũ kỹ mà Ngân Nhung không nỡ vứt.

Đông Liễu vẫn thường hay mặt dày đến xin linh thạch của “rể hờ”, có khi may mắn thắng một lần lương tâm trỗi dậy, hài khí đãi hai người họ ra quán ăn.

Thi thoảng cũng sẽ có đồng bọn chơi chung từ nhỏ đến lớn của Ngân Nhung đến chào hỏi, có qua có lại tặng chút trái cây đặc sản rừng núi.

Ngân Nung lên cơn lười nằm lì bất động trên giường, đa số đều là Thành Dương Mục Thu đi ra mở cửa, hai người lại như những đôi đạo lữ bình thường, trải qaua cuộc sống thôn quê điềm tĩnh thư thả.
Mãi đến khi có một vị khách không mời đến thăm.
Lúc Trần Hướng Vãn phong trần đi đến trấn Tỳ Bà thì Ngân Nhung đang ngủ trưa trong phòng, Thành Dương Mục Thu cũng đã quen với việc có làng xóm đến thăm nên không thả thần thức ra xem, đẩy cửa ra nhìn thấy Trần Hướng Vãn đến, cả hai cùng ngây ngẩn.
Không thể nói ra sắc mặt ai đen hơn ai nữa.
“Sao ngươi ở đây?”
“Sao ngươi đến đây?”
Thành Dương Mục Thu giơ tay định sập cửa ngay lập tức, Trần Hướng Vãn cất cao giọng, “Ngân Nhung! Ngân Nhung! Trần đại ca tới tìm ngươi!”

Lông mày Thành Dương Mục Thu giật một cái, không gọi Ngân Nhung ra, nhưng lại đưa một người khác đến, đó là Đông Liễu Đạo quân đến vòi tiền.
Đông Liễu lúc này là nam thân, một cái tát vỗ vào người Trần Hướng Vãn, “Ngươi là ai? Đứng ngay trước cửa nhà đồ đệ của ta kêu gào gì đấy?”
Trần Hướng Vãn bắt lấy từ mấu chốt một cách chính xác, ăn đòn cũng không tức giận: “Ngài là… sư phụ của Ngân Nhung?”
Một câu “đúng vậy” của Đông Liễu vừa ra khỏi miệng, Trần Hướng Vãn lập tức hành đại lễ với ông, “Tiền bối tại thượng, xin nhận một xá của vãn bối!”
Đông Liễu: “……”
Thành Dương Mục Thu: “……”
Dù Thành Dương Mục Thu cũng khách sáo với Đông Liễu, nhưng suy cho cùng thì là Tiên môn chưởng môn đệ nhất mấy trăm năm nay, ít nhiều gì cũng không khỏi mang theo chút cảm giác cao cao tại thượng của người bề trên.
Làm gì được khiêm tốn như Trần Hướng Vãn.
Đông Liễu bị hắn làm sững sờ: “Ngươi là…?”
Trần Hướng Vãn chạy đi tìm người cả ngày lẫn đêm mà, mặc dù hơi chật vật, nhưng khí chất quý công tử trên người vẫn không thể bỏ qua, hắn ôn văn nhĩ nhã tự giới thiệu: “Tại hạ họ Trần, bái sư theo Vạn Kiếm Tông, gia phụ là phong chủ Vạn Kiếm Phong.”
“Vạn Kiếm Phong? Vạn Kiếm Phong trong tứ đại tông môn đó sao?” Đông Liễu khiếp sợ hỏi, “Sao Ngân Nhung quen biết được ai lẫy lừng như thế?”
Trần Hướng Vãn: “Gần trấn Tỳ Bà cũng có đệ tử ngoại môn của Vạn Kiếm Tông đóng quân, đây là ấn tín thiếu tông chủ của ta, nếu tiền bối không tin thì tại hạ có thể lập tức gọi bọn họ đế để chứng minh thân phận.

Lần này đến đây, ta có mang theo ba trăm hộ vệ, đều đang ở gần trấn Tỳ Bà, còn Ngân Nhung…”

“Tại hạ,” Trần Hướng Vãn như là ngượng ngùng dừng một chút, “Tại hạ có qua lại thân thiết với Ngân Nhung.

Mấy tháng trước lại tách khỏi y, nhưng vì lo lắng y gặp nguy hiểm nên mới không tiếc công vượt qua hơn nửa giới tu chân, một đường tìm tới nơi này, bây giờ biết được y bình an, vãn bối cũng an tâm.”
Đông Liễu thấy hắn không giống làm bộ, thân phận có thể nghiệm chứng, kích động chắp tay: “Ôi chao, thì ra là thiếu tông chủ! Không tiếp đón từ xa!”
Thành Dương Mục Thu – vì sợ dọa Đông Liễu, nên vẫn một mực không để lộ thân phận: “…”
Trần Hướng Vãn lần thứ hai cúi đầu đến cùng, lưng khom thành góc vuông, khiêm tốn đến cực điểm, nói: “Không dám không dám! Ngài là sư phụ của Ngân Nhung, cũng là tiền bối của ta, sao dám nhận lễ của ngài?”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Đông Liễu cười đến thấy răng không thấy mắt: “Đúng là đứa trẻ ngoan!”
Thành Dương Mục Thu tức đến tái cả mặt, Trần Hướng Vãn, ngươi còn liêm sỉ không?
Đúng lúc này, cuối cùng Ngân Nhung cĩng bị động tĩnh bên ngoàiđánh thức, ngáp dài đi ra, “Ai vậy? Là ai đưa đồ ăn ngon đã đến sao? Ồ? Trần đại ca?”
Thành Dương Mục Thu giơ tay che mắt Ngân Nhung: “Không có ai cả!”
Xa cách lâu gặp lại, Trần Hướng Vãn chưa kịp bày tỏ kích động, đã thấy Đông Liễu nhiệt tình kéo mình lại, “Ây da, Trần thiếu tông chủ! Tới một lần không dễ dàng, gặp được là duyên, mời vào mời vào!”
Đông Liễu: “Ngân Nhung, Trần đại ca của con lo lắng cho an nguy của con, cho nên ngàn dặm tìm đến đấy, trong nhà có rượu không?”.