Thành Dương Mục Thu nhìn thấy Trần Hướng Vãn ngồi trước cái bàn mới tinh mình vừa tự tay lau sạch, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Không chỉ như vậy, tên này còn uống rượu hoa đào Ngân Nhung mua trên phố, ăn gà quay mà hắn chuẩn bị riêng cho Ngân Nhung.

Nhưng chuyện càng khiến người ta bực mình hơn cả đó là, vị sư phụ mê bài bạc thành thói của Ngân Nhung – lại vì Trần Hướng Vãn mà không đi sòng bạc – đang trò chuyện vui vẻ, vừa gặp mà đã như quen.
Trần Hướng Vãn rất giỏi việc giao thiệp, đang kể lại chuyện xảy ra trên đường đi.

Từ tốn cất lời: “Không chỉ trấn Tỳ Bà, mà đâu đâu cũng có yêu tộc làm loạn, có lời đồn rằng “Tương Mị xuất thế, thiên hạ nổi loạn”, lan truyền khắp nơi, hậu duệ của Yêu vương sẽ báo thù.

Đột nhiên bây giờ gây rối trên diện rộng như thế, hẳn là đang sẵn sàng ra trận.”
Ngân Nhung ngạc nhiên hỏi: “Yêu vương còn có hậu duệ sao? Không phải người ta nói Lộc Ngô Sơn đã bị diệt sạch rồi sao?”
Đông Liễu trầm ngâm nói: “Không sai.” Đó là chuyện mà ông tận mắt nhìn thấy.

Trên một vài phương diện khác Đông Liễu cũng có máu liều đặc trưng của dân cờ bạc, năm đó ông đã từng mạo hiểm đến Lộc Ngô Sơn nhặt nhạnh, gần như lục soát hết cả ngọn núi, không gặp được một người sống nào.
À, ngoại trừ Ngân Nhung, nhưng nó chỉ là một con hồ ly con bình thường không có gì đặc biệt.

Lúc đó nó yếu đến mức ngay cả yêu khí còn không có, tư chất cũng bình thường, nhờ mình dạy dỗ nhiều năm, mới có phẩm chất như bây giờ.
Thành Dương Mục Thu chỉ nhìn Trần Hướng Vãn, từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Hắn cảm thấy mấy câu đó của Trần Hướng Vãn càng giống như là mượn tình nghĩa giữa Vạn Kiếm Tông và Vô Lượng Tông, để thiện ý nhắc nhở mình.
Thành Dương Mục Thu nghi rằng trong đó rất có thể còn có phụ thân hắn bày mưu đặt kế.
Thật ra cũng chẳng cần Trần Hướng Vãn cố ý nhắc nhở, tuy Thành Dương Mục Thu đang ẩn mình trong trấn Tỳ Bà nhưng không có nghĩ là bị hạn chế tin tức.

Cái gì gọi là lời đồn, yêu tộc làm loạn, hắn đều nhận được thông qua mật báo mỗi ngày —— các đệ tử của Thái Vi Cảnh trải rộng khắp các nơi trong giới tu chân, gần nửa năm nay vẫn chưa từng nghỉ ngơi, định kỳ thu thập tình báo, đăng báo cho từng sư trưởng.

Sau đó được Hi Hạc tổng kết lại, lựa tình báo quan trọng gửi đến trước mặt Thành Dương Mục Thu.
Trần Hướng Vãn nói vắn tắt hết toàn bộ những tin tức quan trọng mà hắn tận mắt thấy được, rồi như hoàn thành nhiệm vụ kính chén rượu với Thành Dương Mục Thu.


Thành Dương Mục Thu uống một hơi cạn sạch, nhận ân tình của Vạn Kiếm Tông.
Nói xong việc chính rồi, Trần Hướng Vãn bèn chuyển chủ đề, cười nói với Ngân Nhung: “Trên đường đi tìm ngươi, ta gặp được rất nhiều chuyện thú vị.

Ví dụ như mấy ngày trước đó, ta nghe được một chuyện kỳ lạ ở Ngạc Quảng Thành, có một môn phái đang chiêu thu đệ tử ở đó, thì có một nhà viên ngoại, vì để cho con trai mình lên đường tu tiên, đã bắt tay với yêu tộc gian lận, biết trước được đề thi.

Thành công đưa vị công tử không có linh căn nhà mình vào danh sách đệ tử nội môn.”
Ngân Nhung cũng cười nói: “Bậy nào! Làm gì có Tiên môn nào ngu ngốc như thế, mắc lỗi lầm cấp thấp đó!”
Trần Hướng Vãn: “Chuyện đó là do chính miệng viên ngoại thừa nhận, bị ta nghe thấy được.

Có thể là hắn đang hoác lác, cũng có thể là thật sự đã lừa được mấy tu sĩ đó không chừng.

Cách thức đúng là có phần tinh vi.”
Quả nhiên Ngân Nhung bị thu hút, giục: “Cách thức ra sao? Nói cho ta nghe với!”
Thành Dương Mục Thu trước giờ không quen mở lời, nhìn thấy tiểu hồ ly cùa mình mắt lấp lánh như sao trời nhìn người khác, trong lòng càng khó chịu.

Bỏ tôm đã bóc vỏ vào miệng Ngân Nhung, đanh mặt nói: “Thực bất ngôn tẩm bất ngữ (ăn ngủ không nói chuyện).”
Đông Liễu lắc đầu uống một chén, cũng giục: “Trần thiếu tông chủ, đừng thừa nước đục thả câu.”
Trần Hướng Vãn cười nói: “Tên viên ngoại đó nói.

Chuyện đó bắt nguồn từ một kỳ ngộ, hắn ta gặp được một tiểu đồng tám tuổi, tiểu đồng xuất khẩu thành thơ, biết đọc biết viết.

Tiểu đồng tự xưng mình là yêu tộc, nói rằng mình nợ hắn ta một mối ân tình, có thể hoàn trả lại bất cứ yêu cầu nào.

Viên ngoại bèn thuận miệng nói, “Mấy ngày nữa có tuyển chọn của Tiên môn, ngươi có thể đưa con trai ta vào tiên đồ không?” thế mà tiểu đồng lại mở miệng đồng ý.”
“Ngày hôm sau, tiểu đồng mang đến một tấm địa đồ vẽ tay, cùng mấy dòng chữ, bảo viên ngoại để con mình học thuộc lòng.


Viên ngoại lấy làm lạ, song vẫn để con trai nghe theo, kết quả, lúc Tiên môn chọn đệ tử, đúng hết hoàn toàn đáp án thi văn, nhưng khảo nghiệm linh căn cuối cùng vẫn dựa vào khả năng nhận biết linh lực của bản thân.

Đến vị trí được chỉ định trong mê cung, con trai của viên ngoại không lệch một bước, đi thẳng vào nội môn.”
Ngân Nhung hỏi: “Oa, sao tên đồng tử đó lấy được đáp án đề thi nhỉ?”
Trần Hướng Vãn: “Cái đó thì không biết được, có lẽ là yêu tộc có bí pháp gì đó.”
Ngân Nhung chống cằm: “Bí pháp gì mà có thể lừa được tu sĩ? Không phải tu sĩ giỏi lắm sao?”
Thành Dương Mục Thu cũng đăm chiêu, “Không biết chừng đó có thể là phương pháp gì đó rất đơn giản, Tiên môn có lớn hơn nữa, cẩn thận đến mấy thì cũng có sơ sót.”
Bàn rượu bắt đầu từ một câu chuyện ngắn, dần dần thoải mái hơn.

Không biết đã hết bao nhiêu vò rượu hoa đào rồi, Trần Hướng Vãn lại ân ân cần cần rót đầy cho Đông Liễu, “Tiền bối, kỳ thực ta có một chuyện mãi không hiểu.

Rõ ràng Ngân Nhung là một con hồ ly lông đỏ, tại sao lại lấy tên đó? Là vì màu lông gần với màu đỏ bạc hả?”
Ha ha ha ha!” Đông Liễu đã uống đến mặt đỏ lừ lừ, giọng cũng lớn, đập một cái lên bả vai của đồ đệ nhà mình, mạnh đến mức tay Ngân Nhung run bắn lên, rượu trong chén suýt nữa trào ra, vội vàng dùng miệng đuổi theo giọt bắn ra.
Đông Liễu lớn tiếng nói: “Các ngươi không nghĩ tới đúng không, khi còn nhỏ nó lông trắng, ta còn tưởng nó là một con tuyết hồ, ai ngờ đâu thay lông mấy lần mới nhìn ra nó là con hồ ly lông đỏ!”
Trần Hướng Vãn nghi hoặc: “Hồ ly lông đỏ lúc còn nhỏ đâu phải màu trắng nhỉ?”
Đông Liễu lại không hứng thú tiếp tục chủ đề đó, kéo tay Trần Hướng Vãn, nhìn hắn như nhà vợ nhìn con rể, hết lời khen: “Thiếu tông chủ đùng là một nhân tài, tuổi nhỏ tài cao, gia đại nghiệp đại! Con người cũng dịu dàng tỉ mỉ, vừa kỹ tính vừa biết làm người lớn vui vẻ! Khó được nhất là một tấm chân tình, thế mà từ một nơi xa như vậy, đuổi theo đến cái hốc xó xỉnh như trấn Tỷ Bà này, tục ngữ có câu “bảo vật vô giá dễ xầu nhưng lòng người khó có”, Mộc Thu, ngươi nói có đúng hay không?”
Thành Dương Mục Thu chỉ nói tên chữ của mình mơ mơ hồ hồ, Đông Liễu cứ tưởng rằng hắn họ Mộc.
Thành Dương Mục Thu cười lạnh một tiếng, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Trần Hướng Vãn càng ngoan ngoãn như cô dâu nhỏ, cười khiêu khích với Thành Dương Mục Thu, sau đó nói với Đông Liễu: “Tiền bối quá khen rồi.”
Đông Liễu cũng cười hì hì, lại hỏi Ngân Nhung: “Ngân Nhung, con nói có đúng không?”
Ngân Nhung một ngụm rượu một miếng thịt, ăn không còn biết trời đâu đất đâu, tương đối chuyên tâm, hàm hồ hỏi: “Sao ạ?”
Đông Liễu cười ha ha đứng lên, khen Trần Hướng Vãn xong, lại bắt đầu khen Vạn Kiếm Tông khí thế huy hoàng cỡ nào.

Trong giới tu chân dù là ai nghe thấy tên “Vạn Kiếm Tông” cũng sẽ nể mặt ba phần, huống chi là thiếu tông chủ đường hoàng chứ?
Vị Đông Liễu Đạo quân này thiều điều viết bốn chữ “ngại bần yêu giàu” lên mặt.


Cuối cùng Thành Dương Mục Thu không thể nhịn được nữa, gần như quyết định phơi bày thân phận của mình ra, thì lại nghe Đông Liễu chuyển chủ đề, “Trần thiếu tông chủ, lão phu là rất ủng hộ ngươi.

Nhưng mà, chuyện của người trẻ các ngươi, lão phu cũng không tiện nhúng tay, chỉ là làm người từng trải, nói nhiều một câu.”
Trần Hướng Vãn: “Mời ngài nói.”
Sau đó, Thành Dương Mục Thu lập tức nghe được một đoạn thoại cực kỳ quen thuộc:
Đông Liễu: “Ngân Nhung nhà ta từ nhỏ đã theo ta học thuật thải bổ, cho nên cũng là một con mị yêu.

Hẳn là các ngươi cũng rõ ràng thân phận của nó rồi, vậy nên nó phải nhờ vào việc vào không ngừng thải bổ, tu vi mới có thể có tiến triển được.

Không cần biết thân phận của ngươi là gì, thì phải biết bao dung.”
Trần Hướng Vãn: “…”
Trần Hướng Vãn: “???”
Thành Dương Mục Thu đột nhiên cảm thấy “lời khuyên chân thành”, “biết bao dung” đó hình như không quá khó nghe, thậm chí còn nâng chén lên, Trần Hướng Vãn dùng đáy chén chạm vào mép chén của Trần Hướng Vãn, cầm chén rượu lên nhẹ nhàng cụng vào, chế nhạo nói: “Thiếu tông chủ coi trọng lễ nghi nhất, tất nhiên sẽ nghe lời khuyên của lão nhân gia, chén này mời ngươi.”
Đông Liễu cũng phụ họa theo: “Mộc công tử nói đúng lắm, thấy người nào yêu người đó, bạc tình là thiên tính của mị yêu, mong rằng thiếu tông chủ không lấy làm phiền lòng.

Nếu như sau này Ngân Nhung có chỗ nào đắc tội ngươi, lão phu chịu tội cho ngươi trước!”
Thì ra Đông Liễu cũng không phải chỉ đơn giản Vãn “vừa gặp mà đã như quen” với Trần Hướng Vãn, mà là nghe thấy “Trần thiếu tông chủ vì tìm Ngân Nhung nên đã đi hơn một nửa giới tu chân”.

Mất công nhiều như vậy, mà lại bắt gặp đồ đệ của mình ra ra vào vào với người khác, sợ Trần Hướng Vãn dưới cơn nóng giậnn làm gì Ngân Nhung, nên lúc này mới mặt dày mày dạn ở lại ăn ké một bữa.
Thực ra là lao tâm khổ trí vì đồ đệ của mình.
Không chờ Trần Hướng Vãn phản bác, Đông Liễu đã nổi giận cướp cướp đùi gà trong tay Ngân Nhung, “Đừng có ăn nữa! Chỉ có biết ăn thôi!”
Rượu hoa đào ngọt ngào, Ngân Nhung không kiềm được uống thêm mấy chén, tửu lượng lại không được tốt, ngay lúc này tai hồ ly và cái đuôi to sau lưng lộ ra hết, đôi mắt màu hổ phách to tròn vừa mê man vừa tủi thân nhìn Đông Liễu.
Đông Liễu vừa nháy mắt với y vừa quơ đùi gà, thấm thía nói: “Nhung Nhung Nhi này, con nghe sư phụ đi, Trần thiếu tông chủ cũng được, Mộc Thu cũng được, con phải mưa móc đầy đủ nhé.”
Trần Hướng Vãn: “!!!?”
Trần Hướng Vãn không bao giờ ngờ rằng vị Đông Liễu Đạo quân này vậy mà nói ra lời kinh người như thế, sững người ngay tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì.

Còn Thành Dương Mục Thu nhìn thấy vẻ ăn quả đắng đó của hắn, vẫn không vui được bao nhiêu, mặt đen như đáy nồi.
Tửu lượng của Ngân Nhung hình như là không được tốt, nhìn thẳng vào Đông Liễu một lúc, rồi mới nói: “Sư phụ, ngài hiểu lầm rồi, con và Trần thiếu tông chủ không phải loại quan hệ đó.”
“Huynh ấy nói đi hết nửa giới tu chân để tìm con, con cũng rất kinh ngạc,” Ngân Nhung ợ rượu, “Nhưng mà con, con thật sự, không định thải bổ huynh ấy! Bây giờ con có Mục Thu là đủ rồi.”
Vẻ mặt Đông Liễu như là chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nhưng lại không dám khăng khăng một mực nói rõ chuyện đồ đệ của mình bị một tên ẻo lả không có danh tiếng gì lừa ngay trước mặt Trần thiếu tông chủ.


Nhịn tức cả buổi cuối cùng chỉ cả giận nói: “Con sau rồi! Tửu lượng không tốt, sau này bớt uống đi!”
Ngân Nhung rất phối hợp lại ợ rượu.
Thành Dương Mục Thu bế tiểu hồ ly tinh của mình lên lúc này nụ cười trên mặt đã không giấu được, “Nhóc con nhà ta tửu lượng không tốt, không tiếp đãi hai vị lâu được.”
Trần Hướng Vãn đập bàn đứng dậy, Đông Liễu vội vã ngăn cản, lại thấy Thành Dương Mục Thu đưa tay ra, nhẹ nhàng linh hoạt bấm một cái pháp quyết, đã khiến cho người đường đường là thiếu tông chủ Vạn Kiếm Tông phải ngồi xuống lại.
“!” Đông Liễu bỗng nhiên tỉnh rượu hơn một nửa, sau đó cái đầu như phù dung chớm nở mới hơi tỉnh táo lại suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó mới nhớ ra vị Mộc công tử này cũng rất có năng lực, nếu như hắn có thể kiểm soát được thiếu tông chủ, vậy thì… mình còn mất công lo lắng làm gì nữa.

Hẳn là —— ít nhất là trong tối nay —— đồ đệ của mình cũng sẽ không lỗ.
Tối nay Ngân Nhung bị thiệt to, vừa mới bước vào cửa, đã bị đè xuống giường làm bậy một phen như này như này như này.

Y có phần ngà ngà chếnh choáng say, trong hơi thở mang theo mùi hương ngọt ngào của rượu hoa đào, mềm mại quấn lên người Thành Dương Mục Thu, rầm rì vừa chê chậm, vừa than đau, khiến cho Thành Dương Mục Thu tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng thực sự không kiềm được mình làm Ngân Nhung đến bật khóc.
Hắn hôn khô nước mắt của Ngân Nhung, khàn giọng dỗ dành: “Là bản tôn không tốt, ngươi lặp lại lời ngươi vừa nói được không?”
Ngân Nhung ngất ngất ngây ngây ngáp một cái, tai hồ ly trên đỉnh đầu run rẩy: “Ta nói cái gì?”
“Người ta nói rượu say nói lời thật lòng, ta muốn nghe “lời thật lòng” của ngươi, ngươi nói “có Mục Thu là đủ rồi”.”
Ngân Nhung tuy có chút men say, nhưng trong đêm đen khi nhìn vào Thành Dương Mục Thu, ánh mắt vẫn trong veo.

Lúc này, bên trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh —— để tránh bị Trần Hướng Vãn làm phiền, Thành Dương Mục Thu đã bố trí kết giới không để người ngoài làm phiền.
Trong không gian yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở của nhau, trong phòng ngủ đến nhịp tim cũng sợ gây ra tiếng ồn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thành Dương Mục Thu cho rằng Ngân Nhung có lẽ đang nghĩ gì đó, nhưng chờ đợi cả buổi, chỉ nghe Ngân Nhung nhẹ nhàng kêu một tiếng “Chưởng môn ca ca”.
“…”
“…”
Câu đó êm tai hơn bất cứ lời tình cảm nào.
Tưởng chừng là tiếng trời cũng không đủ khiến cho cảm xúc của người ta ngổn ngang như tiếng kêu đã lâu không được nghe đó, tất cả mọi tâm tình trong lòng Thành Dương Mục Thu cùng nhau bật ra, lại có cảm giác như muốn rơi lệ.
Tất nhiên là hắn nhịn được, khắc sau, hắn hết sức dịu dàng ôm Ngân Nhung vào lòng mình, “Ngân Nhung…”
Song ngay lập tức, Thành Dương Mục Thu lại có một cảm giác như trời đất quay cuồng vô cùng mãnh liệt, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày như vậy, “phản phệ” đến trước khi ngủ.
Thành Dương Mục Thu cố nén cảm giác không thoải mái, đợi đến khi Ngân Nhung ngủ say, mới cấp tốc gia cố kết giới..