Gần như ngay khi vừa nhắm mắt lại, Thành Dương Mục Thu lại đột nhiên rơi vào ác mộng.
Ngân Nhung ngủ mà không yên, cứ có cảm giác như là có cái gì đó làm y sởn hết cả tóc gáy, quanh quẩn xung quanh, trong lúc đang ngủ rụt người vào ngực Thành Dương Mục Thu.
Đột nhiên có một cái vuốt sắc cắt ngang bầu trời đêm, Ngân Nhung bỗng mở mắt ra, chợt trông thấy một đôi mắt màu xanh lam lóe lên tia sáng mờ mờ hung hãn gần trong gang tấc, đang nhìn Ngân Nhung chăm chăm.
“A a a a a a a a a a!!!”
Ngân Nhung vừa gào thét vừa lay Thành Dương Mục Thu nằm bên cạnh mình.
“Đừng phí công sức, hắn chưa tỉnh lại đâu.” Kẻ mắt xanh nói, một bàn tay lớn thô ráp đậm mùi bùn đất, xoa mặt Ngân Nhung, chậc chậc mấy tiếng thở dài: “Ngươi lưu lạc đến mức này, thành món đồ chơi xinh đẹp để người ta nuôi dưỡng, gắp nguy hiệm chỉ biết la hét.”
Ngân Nhung cảm nhận được một cảm giác bức bách dữ dội, là sự ép bức của đại yêu mạnh mẽ, bản năng của loài vật khiến cậu muốn thần phục, muốn bỏ trốn.
“Yếu đến mức này, thật sự khiến người ta thất vọng.”
Bàn tay to từ gò má trượt dần xuống, mơ/n trớn viên lục lạc trên cổ Ngân Nhung, vang lên tiếng kêu leng keng giòn giã, sau đó nương thế bóp cổ y, bàn tay từ từ siết chặt.
“!”
Gần như là bản năng, Ngân Nhung dùng hết sức bình sinh của mình để phản kháng, một khắc sau, bầu không khí xung đột nhiên trở nên nóng rực, mà nam nhân đang bóp cổ y, bị đẩy thẳng vào góc phòng ngủ!
Toàn thân đều bị băng cứng bao phủ!
Ngân Nhung niệm một thần chú nhỏ, ngọn nến trên giá cắm đã tắt lại một lần nữa được nhen lửa —— đó là thuật pháp mà Thành Dương Mục Thu bắt y học thuộc lòng hồi còn ở trên Hành Cao Cư —— lúc này Ngân Nhung mới nhìn rõ khuôn mặt của người kia.

Đó là một nam nhân khôi ngô cao lớn, dung mạo tầm độ nhi lập chi niên (tuổi thành gia lập thất) của phàm nhân, mặc áo bào màu tro, cả người bị đông cứng trong tảng băng, đôi mắt màu xanh lam mờ mờ sương vẫn lóe ánh sáng hung ác khó lường.
Ngân Nhung thở hổn hển, vô thức bảo vệ Thành Dương Mục Thu đang ngủ mê man phía sau, “Rốt cuộc thì ngươi là ai, vào đây bằng cách nào?”
Một tiếng “đùng” vang lên, băng cứng vỡ vụn thành từng mảnh, rơi xuống đất, hóa thành mảnh vụn to nhỏ không đều, nam nhân đó một chân đạp lên, bóp nát tảng băng, trên hiện lên chút hưng phấn và… hân hoan.
“Thế này mới đúng.” Hắn thì thào.
Ngân Nhung nuốt ngụm nước miếng, đang định tiếp tục điều động linh lực, tiếc là vừa rồi một hơi dùng hết toàn lực, linh lực không còn thừa mấy, cần phải chờ một quãng thời gian nữa mới có thể bắt đầu lần công kích thứ hai.
Hơn nữa, băng tảng cũng đã hết rồi, bởi vì Ngân Nhung sợ nóng, cho nên lúc nào cũng trữ một ít băng đá tự nhiên ở Tuyết Quật Cốc trong lục lạc chứa đồ.
Đó lại là tảng băng cuối cùng.
“Không cần che chở cho hắn, tuy hắn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng ta cũng không thể làm gì được “Loại Tiên” cả.” Nam nhân u ám nói, “Còn phần ngươi, chiêu vừa rồi của ngươi thật sự khiến người ta bất ngờ, phút chốc rút cạn hàn khí xung quanh, giam đối phương trong hàn băng… rất có phong phạm của cha mình.”
“Không hổ là con của Yêu vương, thiếu chủ của ta.” Nam nhân khụy hai gối xuống, hành đại lễ với Ngân Nhung.
Ngân Nhung: “???!!!!”
Nam nhân đứng dậy, khom lưng, chắp tay: “Thuộc hạ Thập Phương Sát, bái kiến thiếu chủ!”
Thập Phương Sát?!
Cho dù đã qua mấy trăm năm rồi, thì cái tên này vẫn như sấm bên tai, Ngân Nhung lớn lên trong câu chuyện hàng yêu phục ma của Thành Dương lão tổ.


Phần đặc sắc nhất trong đó là đại chiến giữa Thành Dương Hoành và Yêu vương Tương Mị.
Yêu vương Tương Mị là một con Tuyết Hồ mấy ngàn năm đạo hạnh, còn chủ nhân của Băng Xuyên, lời đồn về hắn rất khoa trương.

Đóng băng ngàn dặm, không có một ngọn cỏ, yêu thần dưới trướng thường bắt người sống để tiến cống, Thập Phương Sát trong đó là một trong những đại tướng dưới trướng.

Hắn là một con sói yêu, dũng mãnh thiện chiến, hung tàn thành tính, là phụ tá đắc lực của Yêu vương, từng giết rất nhiều tu sĩ nhân tộc, thậm chí tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Thập Phương Sát vẫn còn sống? Không đúng, vì sao vị sát thần này đến tìm mình? Lại còn gọi mình là “thiếu chủ”?
Đây cũng không phải là lần đầu tiên y bị yêu tộc kỳ quái xa lạ gọi là “Thiếu chủ”.
“…” Ngân Nhung, “Ngươi nhận lầm người rồi.” Một tên hai tên cứ gọi y là thiếu chủ, nhưng y thật sự chỉ một con tiểu yêu tư chất bình thường mà thôi.
Thập Phương Sát: “Thuộc hạ không nhận lầm đâu, mặc dù thuộc hạ không nhận ra ngài, song vẫn nhận ra “Thúc Linh Hoàn” trên cổ ngài.”
Ngân Nhung: “???”
“Đừng nói lung tung, đây không phải là Thức Linh Hoàn mà là lục lạc ta mang để chơi thôi, không tin ngươi qua xem thử đi.” Ngân Nhung nói, bỗng nhiên một lần nữa làm khó dễ!
Nhưng mà, lần này Thập Phương Sát đã có phòng bị, nhẹ nhàng khéo léo tránh đi hàn khi gần như đã ngưng tụ thành thực chất, vuốt sắc chém một cái tức thì hóa thành vụn băng, vụn băng rất nhanh đã tan chảy trong không khí.


Một khắc sau, Thập Phương Sát đã ngồi quỳ chân trước mặt Ngân Nhung, gần như mặt áp vào mặt: “A.”
Ngân Nhung: “…”
Ngân Nhung: “…”
Kế này không được, Ngân Nhung lập tức đổi chiến thuật, cười gượng: “Đùa chút thôi, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ?”
Thập Phương Sát lại tiếp tục âm trầm nói: “Dù “Hàn Tô Triền” của thiếu chủ nhưng suy cho cùng thì linh lực quá yếu, không thể điều động, không vượt cấp giết người được.”
“Ừng ực.” Ngân Nhung nuốt ngụm nước miếng, tuy rằng cố gắng bình tĩnh, nhưng thật ra đã sợ đến mức bật tai hồ ly rồi, y cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Ngài có thể… cách ta xa một chút được không?”
Ngoài ý muốn là, Thập Phương Sát thế mà lại ngoan ngoãn lùi về sau, lần nữa đứng thẳng người dậy: “Vâng thưa thiếu chủ.”
Nếu như không phải người mới vừa mấy lần dùng vũ lực áp chế, chỉ riêng việc lúc này hắn kính cẩn nghe lời, cùng với với mở miệng một tiếng “thiếu chủ”, Ngân Nhung đã sắp cho rằng mình thật sự là “con trai Yêu vương” gì đó rồi.
Thập Phương Sát: “Thiếu chủ, nếu như thuộc hạ đoán không lầm, thì lục lạc bằng ngọc huyền tinh đó của ngài còn có tác dụng chứa đồ, tên rác rưởi đã nuôi dưỡng ngài trước giờ luôn nói với ngài, đó chỉ là một cái lục lạc chứa đồ cấp cao bình thường đúng chứ?”
Ngân Nhung không biết nên trả lời thế nào, nếu nói là đúng, chẳng phải là ngầm thừa nhận Đông Liễu là “rác rưởi” sao?
Nhưng bảo nó là Thúc Linh Hoàn… cũng ly kỳ quá rồi.
“Thúc Linh Hoàn”, tức là tín vật mà tu sĩ và linh sủng đã kết khế ước chủ tớ cùng sở hữu.

Cần phải từ cùng một loại nguyên liệu, khắc thành hai món đồ, chủ nhân và linh sủng mỗi người giữ một nửa.


Nửa mà chủ nhân giữ không bị giới hạn hình thức, có thể là chuỗi hạt đeo tay, nhẫn, tua rua quạt, thậm chí là ngọc bội, khăn tay… còn tín vật của linh sủng thì đa số là vòng cổ, nên mới có cái tên “Thúc Linh Hoàn”.
Một khi đã ký khế ước, thì cả đời này linh sủng phải hết mực trung thành với chủ nhân, không thể làm trái bất cứ mệnh lệnh nào, hoàn toàn mất đi tự do.
Nhưng mà ngay cả sư phụ cũng nói, lục lạc của y là thiên tài địa bảo khó gặp, chắc chắn không có ai lại dùng ngọc huyền tinh làm Thúc Linh Vòng cả, thế thì thật sự chẳng khác nào đốt đàn nấu hạc.
Thấy Ngân Nhung suy nghĩ đến mất hồn, Thập Phương Sát cũng không để ý, trái lại còn cười nói: “Đó không phải là lục lạc chứa đồ gì cả, mà thực sự là Thúc Linh Vòng.

Thiếu chủ không tin cũng không sao, nhưng thuộc hạ có thể cho ngài biết cách cởi nó ra.

Chỉ cần ngài cởi nó ra rồi, thiếu chủ muốn dùng “Hàn Tô Triền” hay là bất cứ thuật pháp nào khác, thì cũng có thể phát huy năng lượng vốn có.”
“Sức mạnh của ngài bị sợi “Thúc Linh Hoàn” đó vòng’ phong ấn.”
“…” Ngân Nhung đã kinh ngạc đến mức nói không ra lời, lại nghe Thập Phương Sát tiếp tục nói: “Bây giờ là Thành Dương Hoành suy yếu nhất, ta không giết được hắn, ngay cả đám đạo sĩ thối của Vô Lượng Tông, bỏ bao công sức để bày ra nào là “Thiên La Địa Võng”, vẫn không thể làm ảnh hưởng đến mạng hắn, trái lại còn để mình liên lụy.”
“Nhưng có một người có thể dễ dàng lấy mạng hắn.”Thập Phương Sát nói, “Đó là ngươi, thiếu chủ của ta.”
Ngân Nhung: “…”
Cuối cùng thì Ngân Nhung cũng tìm được giọng mình, xen một cậu hỏi: “Vì sao ta phải hóa hắn?”
Thập Phương Sát nói như chuyện đương nhiên: “Tất nhiên bởi vì hắn là kẻ thù giết cha của ngài.”.