Ngân Nhung vừa mới xuất hiện, đã lập tức thu hút hết mọi ánh nhìn trong sảnh.
Y vốn đã sẵn đẹp, cho dù lấy dung mạo để nổi danh trong mị yêu, thì cũng là hàng đầu, huống chi hôm nay còn vì muốn gặp tiểu yêu tinh tính dụ dỗ đạo lữ của mình, nên càng cố tình ăn diện một phen.
Thoạt đầu còn có người chỉ trỏ xì xào y, nhưng rất nhanh bầu không khí đã lặng như tờ.

Có một số người, liếc nhìn thoáng qua thì thấy xinh đẹp nhưng không kham nổi trước sự săm soi xét nét, nhưng cũng một số người, ví dụ như Ngân Nhung, chẳng những có cái vỏ bên ngoài diễm lệ mà từ trong xương đã toát lên khí chất quyến rũ đầy cám dỗ, da dẻ, tóc tai, mặt mày, không có gì là không tinh tế.
Có tiểu đệ tử nhỏ tuổi đang châm trà, tầm mắt nhìn về Ngân Nhung lập tức không dứt ra được nữa, chờ nước trà trà ra, nhỏ xuống đất bỏng chân mới hậu tri hậu giác thấy đau kêu thành tiếng.
Ánh mắt Ngân Nhung lướt qua tiểu đệ tử, đã hơi nắm chắc trong lòng, càng thêm ung dung trước sự chăm chú của hàng trăm hàng ngàn con mắt, đi theo hướng chủ tọa trên đài cao cao, hơi vểnh mặt lên, nhìn thẳng vào Thành Dương Mục Thu.
Ánh mắt đó, kiêu kỳ, vui vẻ, tỏa ra sự tự tin “bổn thiếu gia đẹp nhất tất cả các ngươi là cặn bã”, thật sự quá chói lóa, cả Thành Dương Mục Thu cũng nhìn tới sững sờ.
Thành Dương Mục Thu không hiểu hôm nay Ngân Nhung biểu hiện như vậy để làm gì, chỉ cảm thấy tiểu hồ ly tinh của mình đẹp như hạc giữa bầy gà, càng khiến người ta yêu thích, trong lòng bắt đầu thấy ngứa ngáy, chỉ hận không thể ngay lập tức ôm ai kia về Hành Cao Cư.

Song lại có một chút hối hận, không gọi linh ta linh tinh động người như thế này, tất cả bọn họ đều đang nhìn chăm chăm vào Ngân Nhung kia kìa!
Ngân Nhung đi thẳng tới trước mặt Thành Dương Mục Thu, cười lên làm chiếc răng nanh trắng tinh lấp ló, vừa đẹp đẽ vừa rạng rỡ: “Ta tới rồi.”
Thành Dương Mục Thu bị nụ cười chạm đến, vẫn còn hơi thất thần.

Ngân Nhung: “?”
Ngân Nhung hắng giọng, cố ý lớn tiếng nói: “Tiên tôn dậy sớm tại sao không gọi ta? Báo hại Ngân Nhung đến muộn.”
Câu nói này gần như biểu thị công khai chủ quyền, ở đây vốn đã yên tĩnh, mọi người thấy tiểu mỹ nhân xa lạ này đi thẳng tới trước mặt Thành Dương chưởng môn, lại càng vểnh tai lênn nghe, nên lời nói của Ngân Nhung rơi vào trong tai tất cả mọi người ở đây một cách rõ rõ ràng ràng.
Tất cả mọi người cùng có một vẻ mặt khiếp sợ khi nghe được tin nóng.
Hay cho “sao không đánh thức ta”? Rõ ràng là tối hôm qua hai người ngủ chung.
Thành Dương Mục Thu càng bất mãn với việc nhiều người quan sát Ngân Nhung như vậy, bèn kéo y đến bên cạnh mình, sai đệ tử dựng lọng che lên, chờ cho tán lọng che che giấu giấu Ngân Nhung rồi, hắn vẫn còn không ưng bụng, thầm điều chỉnh góc độ, dùng thân thể của mình tiến lên một bước ngăn trở tiểu hồ ly tinh nhà mình.

Sau đó không kiềm được lòng ngắm nhìn khuôn mặt y, thấp giọng thì thầm: “Ngươi thật đẹp.”
Ngân Nhung có chút đắc ý: “Đương nhiên, ta là mị yêu mà.” Nếu như ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, bản yêu trở về Tú Xuân Lâu làm hoa khôi, vẫn vui vẻ sung sướng như thường.
Thành Dương Mục Thu: “Ngươi còn đẹp hơn cả những mị yêu khác nữa.”
Ngân Nhung rất hưởng thụ, thì thầm: “Ban nãy có một tu sĩ, tại vì nhìn ta chăm chăm mà đổ cả trà nóng lên chân mình đó.”
Thành Dương Mục Thu: “Ta cũng nhìn thấy.” Cho nên càng không muốn để y đứng ở đây, cho người ngoài ngắm nghía săm soi, thế là mượn cớ nói: “Nếu như ngươi ngại nóng, thì chúng ta về Hành Cao Cư trước.”
“Không được!” Ngân Nhung nói, “Hành Cao Cư còn nóng hơn cái lồng hấp nữa, không mát bằng ở đây.”

Thật ra trong ngày hè nắng chói chang này, nơi nào cũng nóng không kém gì nhau.

Ngân Nhung đến chủ yếu là muốn tìm đệ nhất mỹ nhân Lĩnh Nam gì đó, xem thử xem bộ dạng của kẻ đó như thế nào mà dám tranh người với mình.
Ngân Nhung: “Ta muốn đi dạo ở đây, ngươi đi với ta được không?”
Thành Dương Mục Thu nghe vậy, không đành lòng làm y mất hứng, đồng thời cũng tự khuyên mình: Hiếm khi Ngân Nhung chịu ngó đến mình, vừa hay dành thời gian đi chơi với y nhiều hơn.
Thế là, thủ lĩnh của cả nửa cái giới tu chân này tận mắt nhìn thấy, vị đại năng số một hiện nay – trước giờ vốn nghiêm túc thận trọng, lãnh tâm lãnh tình – đi theo bên cạnh thiếu niên hồng y, tự mình giơ tay che nắng cho y, tự mình châm trà cho y, lại còn như sợ y bị nóng, chính miệng dặn dò đệ tử chuẩn bị chậu đựng đá.

Cuối cùng còn cầm cái dĩa nhỏ bằng bạc tự tay ghim lê ướp lạnh, từng miếng từng miếng nhỏ đút cho y ăn.
Cùng với khiếp sợ, thì rốt cuộc cũng có người nhận ra thân phận của Ngân Nhung.
“Người đó là Hồ Ngân Nhung, Hồ công tử đó! Lúc thi đấu sư môn, ta từng may mắn được gặp y một lần trong bí cảnh!”
“Thì ra là như vậy, Hồ công tử quốc sắc thiên hương, đúng là một đôi bích nhân với lão tổ.”
“Anh hùng đệ nhất thiên hạ, kết với mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, phải thế thôi! Vốn còn có chút ý với Ngân Nhung công tử, thì ra đã là người của Thành Dương chưởng môn rồi, ta đành dứt nỗi nhung nhớ này thôi vậy, aizz.”
“Ngân Nhung công tử đúng là xinh đẹp ngút ngàn, Hách Hề thật ra cũng đã đẹp lắm đúng không? Nhưng giờ thì sao, mang ra so lập tức mờ nhạt hơn hẳn!”

“Hồ công tử không chỉ xinh đẹp, mà còn có thiên phú dị bẩm, thông tuệ hơn người, năm đó trong bí cảnh Trường Châu, nhất chiến thành danh, các ngươi không quên chứ? Một chiêu “Hỗn Nguyên Hàn Lăng Quyết” đó choáng ngợp đến mức nào! Đến giờ ta vẫn chưa quên, đúng là kỳ tài! Đệ nhất mỹ nhân gì đó sao có thể so sánh?”
“Theo ta thấy, Hồ Ngân Nhung mới có thể xưng là đệ nhất mỹ nhân!”
“Sao ta nghe nói… Hồ công tử, ừm, sau khi thi đấu sư môn, đã rời khỏi Thái Vi Cảnh rồi sao?”
Mọi người nói chuyện tương đối tế nhị, chỉ có hai thầy trò Hách Hề là trực tiếp:
Hách Hề oán hận nói: “Thì ra y là Hồ Ngân Nhung đó? Con hồ ly tinh đó không phải đã bị đuổi đi sao?”
Sư phụ hắn cũng nói: “Chuyện này thì khó rồi, đã người khác nhanh chân đến trước, lại còn là con hồ ly yêu diễm như vậy, ta thấy con hồ ly tinh đó lai giả bất thiện, Hách Hề, e là chúng ta uống công vô ích rồi.”
Lần này Hách Hề lại không nghe lời của sư phụ, không cam lòng giậm chân thậm thụt: “Vì sao chứ?”
Vì sao mà con hồ ly tinh đó giữa đường nhào ra, rõ ràng, rõ ràng là hắn sắp thành công rồi.

Hắn là một tiểu đệ tử không có danh tiếng gì, vì tư chất không tốt, lúc nào cũng bị người khác cười nhạo, giới tu chân lấy cường giả vi tôn, người yếu tất nhiên sẽ phải khổ hơn bình thường, mà người yếu lại xinh đẹp, thường thì sẽ càng gặp cảnh khó chấp nhận hơn cả.
Hắn vốn ôm hoài bão ngập lòng, tưởng rằng có thể một bước lên trời, rõ ràng hắn đã được Thành Dương lão tổ nhìn với ánh mắt khác rồi, vì sao giữa chừng lại lọt ra một Hồ Ngân Nhung?
Hắn không cam lòng!
Chưởng môn Văn Luyện Tông nhìn thấu mình đồ đệ “Ý chí chiến đấu”, sâu xa nói: “Nam nhân càng do dự thì càng thành công, càng muốn được sở hữu nhiều mỹ nhân hơn, đó là bản năng của con người.

Mỹ nhân có đẹp hơn nữa cũng không cản được lòng người, Hách Hề, nếu con không cam tâm, thì lấy năng lực của mình ra, thử lại một lần nữa.”
“Nhưng mà con hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận lão tổ.”

“Con không có cơ hội, thì đến gần người có thể tiếp cận người ấy, ví dụ như con gái út của chưởng môn Nam Sơn Phái – Phương Thù Thường.

Hách Nhi, bọn con cùng thế hệ, bắt chuyện làm quen dễ hơn nhiều, con bé đó lại là hòn ngọc quý trên tay Nam Sơn Phái, còn là em gái ruột của phu nhân Phạm chưởng môn – Phạm Cô Hồng, chiếm hạng hai trong tứ đại tông môn, địa vị lớn chừng nào, ai chẳng nể mặt nó đôi phần? Con xem, bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi đang tranh nhau kết bạn với nó, con cũng phải bắt chước học theo…”
Song hai người còn chưa hết lời, đã nghe thấy một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên, “Hai vị, nói chuyện tập trung quá nhỉ, nhưng mà có thể đừng mong nhớ nam nhân của người khác ngay trước mặt chính chủ không?”
Không biết Ngân Nhung đi xuống từ lúc nào, mà lại lặng yên không một tiếng động đứng ngay phía sau bọn họ, không biết đã nghe bao lâu, sắc mặt của hai thầy trò đều trở nên vô cùng khó coi, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
Ngân Nhung nhe răng cười: “Không phát hiện ra ta sao? Chậc, Văn Luyện Tông chỉ tới mức này thôi à, tu vi của cả chưởng môn cũng chỉ đến thế.”
“Ngươi, ngươi…” Chưởng môn Văn Luyện Tông thấy chuyện đã không có đường quay đầu, dứt khoát trở mặt, “Một mị yêu như ngươi, quá lắm cũng chỉ là linh sủng của Thành Dương lão tổ mà thôi, không phải đã bị đuổi đi một lần rồi sao, chẳng lẽ còn cấm cản chủ nhân tam thê tứ thiếp?”
Hắn càng nói càng lẽ thẳng khí hùng, “Bọn ta dâng mỹ nhân cho Thành Dương chưởng môn, cũng là thể hiện tấm lòng của bọn ta, một con yêu như ngươi thì liên quan gì? Cho dù, cho dù lão tổ có biết thì cũng sẽ hiểu cho lòng thành khẩn của bọn ta.”
Lúc này, Hách Hề ngay cả nhìn Ngân Nhung cũng không dám, run rẩy núp sau lưng sư phụ mình.

Ngân Nhung thấy có hơi thất vọng, một kẻ nhát như chuột như vậy, hình như không đáng để y cố gắng đẩy Thành Dương Mục Thu ra, lịch bịch đến đây xem cho rõ ngọn ngành.
Nhưng hôm nay ở đây không chỉ có một mình hắn, đuổi Hách Hề đi rồi thì còn ngàn ngàn vạn vạn Hách Hề khác đang chờ đầu hoài tống bão, nhất định phải giết một người răn trăm người mới được.
Ngân Nhung ngừng ý cười, y đưa lưng về phía đám đông, kiêu hất cái cằm nhỏ lên: “Đừng nằm mơ giữa ban ngày.”
Thế là, khi Thành Dương Mục Thu nhìn thấy bóng lưng ngạo nghễ của y, tay cầm váng sữa ướp lạnh vội vàng chạy về thì nghe thấy tiểu hồ ly tinh nhà mình khí phách tuyên bố: “Thành Dương Hoành là người của bản yêu, đừng ai hòng mong nhớ!”.