Vừa dứt lời, không chỉ thầy trò Hách Hề, mà tất cả mọi người ở đây đều lặng như tờ, cả hội thưởng trà yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, Ngân Nhung ngờ vực: Mấy người này chưa trải đời bao giờ à? Mình mới lớn tiếng nói một câu thôi mà đã làm mọi người giật mình đến thế sao?
Sau đó chạm mắt với đệ tử đến hóng hớt —— còn là người quen nữa, Thanh ĐIền, người lần trước cùng xông pha bí cảnh với mình —— đang lặng lẽ nháy mắt.

Ngân Nhung theo hướng mắt của Thanh ĐIền, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đạo lữ nhà mình.

“…”
Ban nãy còn nói hai thầy trò Hách Hề lo nói xấu sau lưng người khác không chịu ngó ngàng xung quanh, giờ thì hay rồi, quả báo đến ngay, đối tượng mình xuất khẩu cuồng ngôn ở ngay đằng sau.

Đến phiên mình bị bắt tại trận, Ngân Nhung thấy hơi xấu hổ.

Mọi người đứng vây quanh hóng hớt, nhất là một vài tu sĩ hơi kinh nghiệm, đều đang không dám thở mạnh, tất cả cùng cho rằng Thành Dương lão tổ sẽ nổi trận lôi đình.

Mọi người đều là người từng trải cả, biết cho dù có yêu thương một món đồ chơi đến mức nào đi nữa, thì cũng có giới hạn, chứ tuyệt đối không cho pháp đồ chơi có lòng muốn leo lên.

Còn chưởng môn Văn Luyện Tông thì lại lộ ra vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng suy cho cùng thì hắn cũng có chút lòng dạ, nhanh chóng dằn thần sắc trên mặt xuống, im lặng chờ lão tổ nổi giận.


Hách Hề đang trốn đằng sau hắn thế mà đã không nhịn được nữa, dù ý cười đã ngập trong mắt, song vẫn cố mím môi ra vẻ hoạng loạn, nhỏ nhẹ đáng yêu bỏ đá xuống giếng: “Triêu Vũ Đạo quân, đây, đây là ai vậy? Ta vừa mới bị y dọa cho phát sợ —— ”
Hách Hề đột nhiên lên tiếng, cuối cùng cũng đánh thức Thành Dương lão tổ đang sững sờ.

Trong đầu Thành Dương Mục Thu nhiều lần vang vọng câu “Thành Dương Hoành là người của bản yêu”, cảm giác hân hoan ào ạt giội rửa toàn thân, trong khoảng thời gian ngắn quên đáp lại, do vui mừng kinh ngạc quá mức mà trên mặt vẫn theo thói quen thường ngày giữ vẻ vô cảm.

Niềm hân hoan bí ẩn đó, đã bị Hách Hề cắt ngang, Thành Dương Mục Thu bất mãn liếc Hách Hề một cái, thật ra hoàn toàn không nghe rõ hắn nói gì, nên trực tiếp xem nhẹ chỉ nói tiếp lời vừa rồi của Ngân Nhung, trên mặt dần hiện lên ý cười đã không thể giấu được nữa, nói: “Không sai, ta là người của y.


Lời nói khí phách, truyền đến tai của mỗi người một cách rõ ràng.

Cái gì????
Thành Dương lão tổ thừa nhận? Ai là của ai??? Đường đường là chưởng môn Thái Vi Cảnh, là đại năng số một hiện nya, sau khi bị người khác tuyên bố quyền sở hữu, thế mà không nổi giận, còn… còn như là nhặt được của quý, vui vẻ… đến thế?
Hách Hề ngẩn ngơ, tất cả mọi người ở đây cùng kinh hãi, chỉ có mỗi Ngân Nhung là không thấy ngoài ý muốn với câu trả lời của hắn, song vẫn không kiềm được trào lên cảm giác ngọt ngào, so với rượu hoa đào mới ủ còn ngọt hơn gấp một vạn lần.

Ngân Nhung bỗng nhiên thấy hơi không giữ được hình tượng “yêu phi” hung hăng bá đạo, thấp giọng nói: “Mục Thu ca ca, sao ngươi lại tới đây?”
Thành Dương Mục Thun nghe một tiếng “ca ca” đó mà mát lòng mát dạ, giơ váng sữa ướp lạnh trong tay lên, mắt đầy dịu dàng: “Váng sữa mà ngươi muốn, ta sợ tan, dùng linh lực ướp lạnh cả đường đi.



Thành Dương lão tổ lạnh lùng không coi ai ra gì khoe khoang tình yêu, hai thầy trò Hách Hề suýt chút nữa đã quỳ xuống tại chỗ, thế là… thế là hai người vào tấm sắt rồi! Thành Dương lão tổ vậy mà yêu thương con hồ ly tinh này đến thế sao? Nhưng hai người đã làm gì, dám mơ mộng hão huyền, tưởng rằng mình có thể thay vào đó! Lần vỗ mông ngựa này lại vỗ nhầm vào đùi, đắc tội người trong lòng của lão tổ, Văn Luyện Tông bọn họ vốn đã là một môn phái nhỏ, gây ra phiền phức lớn như vậy… khiến một tiểu môn phái biến mất, chẳng qua là chỉ là chuyện nhúc nhích một ngón tay với Triêu Vũ Đạo quân!
Tuy trong lòng Ngân Nhung rất ngọt nhưng chưa quên mục đích của chuyến đi lần này, không nhận váng sữa trong tay Thành DƯơng Mục Thu ngay, cố tình lạnh lùng nói: “Giờ không thấy ngon miệng nữa!”
Sau đó chỉ tay vào Hách Hề, “Hắn mới vừa nói nhìn mặt ta thấy ghét, làm hắn sợ!”
Hách Hề sợ đến quỳ phịch xuống đất: “Đệ tử không có! Đệ đệ đệ tử chỉ nói là bị y dọa giật, chứ không hề nói mặt y thấy ghét!”
Đến lúc này vẫn còn nói dối, chưởng môn của Văn Luyện Tông không đành lòng nhìn thẳng dời mắt đi, thật sự bị sự ngu ngốc của đồ đệ mình chọc phát khóc.

Mà Thành Dương Mục Thu càng thẳng thắn hơn, một cái cấm ngôn chú, khiến hắn ngậm miệng luôn.

Không còn Hách Hề nguỵ biện, Ngân Nhung bắt đầu màn độc tấu: “Hắn mang ý đồ xấu, còn định dụ dỗ ngươi! Còn ăn cướp mà la làng…”
Ngân Nhung cũng biết mình như thế này không được lỗi lạc phóng khoáng cho lắm, như một yêu phi ghen tuông, nhưng trong giới tu chân này môn phái to to nhỏ nhỏ, trong chúng sinh này, người muốn leo lên giường của chưởng môn đệ nhất Tiên môn thật sự rất nhiều.

Y phải làm “yêu phi” một lần, thì mới có thể nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), giết một người răn trăm người, chấm dứt hậu hoạn.


Nhưng mà phải biết nắm bắt vừa phải, không thì diễn lố quá, khiến Thành Dương Mục Thu phản cảm, nếu tổ tông không phối hợp, thì cảnh này coi như hỏng, kết quả còn đi ngược lại hoàn toàn.

Cơ mà Ngân Nhung chưa kịp diễn xong thì Thành Dương Mục Thu đã nhận vai: “Người tới đều là khách, Thái Vi Cảnh ta mời các phái đến để thương nghị chuyện quan trọng, thấy các vị khổ cực, bèn mượn tiệc thưởng trà báo đáp, không ngờ…”
Những lời sau đó, là chủ nhà không tiện nói tiếp, nhưng kẻ bề trên là như thế đó, chỉ cần chỉ rõ ý của mình, chuyện đằng sau đó, sẽ có rất nhiều người cam lòng phân ưu thay hắn.

Lúc này có một môn phái nhỏ căm phẫn sục sôi đứng ra nói: “Thành Dương chưởng môn đối xử với các ngươi không tệ, nhưng các ngươi thế mà ngay trên yến hội, bắt nạt… người của hắn, là bất nghĩa! Ăn không nói xấu Hồ công tử, là bất nhân! Người bất nhân bất nghĩa như thế này, ta thấy xấu hổ khi làm bạn với các ngươi!”
“Không sai, người gọi là đệ nhất mỹ nhân Lĩnh Nam này, không một lòng hướng đạo, chỉ biết làm điệu làm trò, đến cả y sam cũng bắt chước theo Hồ công tử, lại không ra gì, làm trò hề!”
“Không biết xấu hổ như thế, quả thật sỉ nhục chúng ta!”
Ngân Nhung sững sờ trước dáng vẻ nho nhã lên tiếng phê phán của bọn họ, cuối cùng, dưới mồm năm miệng mười hết lòng của đám các môn phái nhỏ, Thành Dương Mục Thu “đành lòng phải” thuận theo lòng dân, mời người đi ra ngoài.

Nói là “mời”, chứ thật ra cũng gần như là “đuổi, hai thầy trò mất hết mặt mũi không nói, lời đồn Văn Luyện Tông đắc tội Thái Vi Cảnh cũng sẽ nhanh chóng được lan truyền.

Mặc dù Thành Dương Mục Thu không làm gì cả, nhưng Văn Luyện Tông trong một quãng thời gian tương đối dài sau này, sẽ nửa bước khó đi trong giới tu chân.

Ngân Nhung trợn mắt ngoác mồm, đợi cho mọi người tản đi, không nhịn được lặng lẽ hỏi Thành Dương Mục Thu: “Khoa trương như vậy sao? Mấy môn phái nhỏ đó, trước đây không lâu còn lôi kéo làm quen với hai thầy trò đó mà.


“Thật sao?” Thành Dương Mục Thu không mấy để tâm lắm, “Chắc là vì Văn Luyện Tông đắc tội ta.


Thiên hạ rộn ràng là vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo là vì lợi đi, chuyện bình thường thôi.


Đây là lần đầu tiên Ngân Nhung tận mắt chứng kiến tốc độ trở mặt không nhận của danh môn chính phái, còn đang kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Sao ta có cảm giác, mấy người đó như một đám gian thần, ngươi…”
Ngân Nhung không nói ra ba chữ “như hôn quân”, hơi hối hận: “Ban nãy ta có ngang ngược quá không? Chuyện này truyền đi, có làm ảnh hưởng danh dự của Thái Vi Cảnh không?”
Lúc y còn sống cuộc đời vô tư ở trấn Tỳ Bà với sư phụ, đã nghe nói Thành Dương lão tổ là một quân tử đoan chính lạnh lùng thanh cao —— khác biệt nghiêm trọng với bản chất thật —— có thể thấy hắn rất quan tâm đến danh dự, hôm nay mình hung hăng như thế, vậy mà hắn còn dung túng như vậy…
Thành Dương Mục Thu lại cười: “Không phải chuyện gì lớn, ngươi là “yêu phi”, thì ta là “hôn quân” để xứng với ngươi.


Ngân Nhung: “…”
Thành Dương Mục Thu đưa váng sữa lạnh cho Ngân Nhung, hòa nhã nói: “Có ta ở đây, ngươi có thể thỏa sức ngông cuồng ngang ngược.


Ngân Nhung: “!!”
Xong rồi, là âm thanh của sự rung động.

Ngân Nhung cảm giác mình đã hoàn toàn say đắm rồi, vì lời nói không lý lẽ như thế, tổ tông nói ra lại hay đến vậy?.