Đã rất lâu rồi Ngân Nhung không được nhìn thấy Thành Dương Mục Thu như vậy.

Lần hung hăng như thế này trước đó, là lần đầu tiên của hai người sau khi từ biệt ở trấn Tỳ Bà rồi gặp lại, khi đó, lúc hành lễ Chu Công Thành Dương Mục Thu nhiệt tình bao nhiêu thì lúc rời đi quyết đoán bấy nhiêu. Cứ như là chỉ lo ở lại với y lâu hơn một khắc sẽ vấy bẩn mình vậy, chỉ ước gì phân rõ giới hạn ngay lập tức.

Nhưng bây giờ, Thành Dương Mục Thu ôm y thật chặt, dùng rất nhiều sức, cứ như là muốn dìm Ngân Nhung vào trong thân thể của mình. Đến lượt hắn như là sợ Ngân Nhung chạy đi mất vậy.

Cảm nhận được tâm tình lên xuống của hắn, Ngân Nhung lại không hề có chút ý phản kháng nào, thậm chí còn rất phối hợp. Xong chuyện rồi, y rung rung đôi tai là thứ duy nhất có thể nhúc nhích, lông tơ mềm mại nhung nhung cọ cọ vào cằm Thành Dương Mục Thu, sau đó mềm giọng hỏi: “Mục Thu ca ca, ngươi bị sao vậy?”

Mang theo cảm giác lười biếng sau khi xong chuyện, ngòn ngọt.

Thành Dương Mục Thu không trả lời.

Ngân Nhung để hắn tùy ý ôm mình, “Thật ra nếu như có chuyện không vui, dùng song tu để phát tiết cũng là cách thức, nhưng không thể chỉ có song tu mà thôi, phát tiết xong rồi, ngươi có thể nói nguyên nhân cho ta biết, không phải ta là đạo lữ tương lai của ngươi sao?”

“…” Thành Dương Mục Thu vẫn giữ yên lặng như trước, Ngân Nhung thở dài, chui đầu vào lồng ngực Thành Dương Mục Thu cọ xát: “Không muốn nói coi như xong, ta sẽ không bức ngươi.”

Thành Dương Mục Thu: “Ngân Nhung.”

Ngân Nhung: “Hả? Ngươi nói đi!”

“…”

“…”

Thành Dương Mục Thu im lặng rất lâu, mới nói tiếp: “Nếu như… ngươi thật sự có quan hệ với Yêu vương, sẽ giết ta báo thù sao?”

Ngân Nhung bị hỏi hơi căng thẳng, không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Không phải ngươi đã hỏi rồi sao.”

Thành Dương Mục Thu cũng không ép, chỉ “ừm” một tiếng, lại nói: “Nếu như giữa ta và ngươi có huyết hải thâm cừu thì sao? Ngươi… còn có thể ở bên ta, như thế này nữa không?”

Ngân Nhung: “…”


Thành Dương Mục Thu: “Ba trăm năm trước, ta gần như diệt toàn bộ Yêu tộc, sau đó gặp yêu tất giết, tạo ra sát nghiệt đầy rẫy, vốn tưởng rằng Thành Dương Hoành ta sẽ hống hách lộng hành một đời, thực ra…”

Hắn nhẹ nói: “Không phải không có quả báo, mà chưa đến lúc thôi.”

Ngân Nhung chợt bật nhanh khỏi lồng ngực của hắn, đè lên người Thành Dương Mục Thu, hung dữ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Thành Dương Mục Thu không dám nhìn thẳng vào mắt y, sau khi dời tầm mắt đi, hắn chầm chậm nhắm mắt lại.

Hắn thầm cười khổ trong lòng: Quả nhiên, biết được khả năng đó rồi, y sẽ hận mình.

Thành Dương Mục Thu không hề muốn đấu tranh nữa, vì báo thù, mà hắn đã sống hơn nửa đời người như một xác chết di động, ngoài mặt thì được người người kính ngường, thực chất lạnh lẽo cô đơn… mãi đến khi được gặp Ngân Nhung.

Giúp hắn cảm nhận được thất tình, một lần nữa “sống” như con người, thế nhưng lại là…

Trào phúng cỡ nào, nhưng thế này cũng đủ rồi.

Nếu như người đó là Ngân Nhung, thì diệt mình là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần Ngân Nhung rời khỏi hắn một lần thôi, những nồng nhiệt, lưu luyến, xấu xa, tốt đẹp, đố kị… từ tận đáy lòng hắn, chắc chắn sẽ trào lên như giếng phun, đánh thức tâm ma đã ngủ đông từ lâu, có thể dễ dàng nuốt chửng hắn.

Thành Dương Mục Thu cảm thấy, cho dù mình chết trong tay Ngân Nhung thì trái lại là một kết cục vẹn toàn.

“Chát!”

Ngân Nhung vỗ vào gò má của người thanh niên thành tiếng, lại càng hung dữ hơn nữa: “Thế nào là không phải không có quả báo, mà chưa đến lúc hả? Ý ngươi là sao, ta là báo ứng của ngươi?”

Trên mặt Thành Dương Mục Thu nóng rát, kinh ngạc nhìn Ngân Nhung, trên đời này có người dám to gan tát vào mặt hắn… không, điều mà hắn kinh ngạc là, Ngân Nhung có ý gì?

Ngân Nhung nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn hắn: “Cho dù ngươi là chiến thần trong giới tu chân đi chăng nữa, thì bản yêu đây cũng là đệ nhất mỹ nhân giới tu chân! Đệ nhất hoa khôi! Tiên sinh kể chuyện và cả trong sách đều nói là, anh hùng sánh đôi cùng mỹ nhân!”

Ngân Nhung cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cực kỳ lớn tiếng nói: “Ông đây không xứng với ngươi chỗ nào hả? Tại sao lại nói ta là báo ứng của ngươi?”


Y vừa cực kỳ lớn tiếng kịch liệt lên án, vừa đỏ cả vành mắt: “Có phải ngươi lại muốn bỏ ta nữa không? Ta biết ngay mà! Ban nãy ngươi hung dữ như vậy, sâu như vậy, cứ như là muốn một lần rồi xong, rồi không muốn nhìn thấy nữa…”

“Thành Dương Hoành tên khốn kiếp nhà ngươi, mất trí nhớ ta còn có thể tha thứ ngươi, nhưng nếu như ngươi đang yên đang lành mà lại vì mấy cái ân oán có thể có đó, mà lại tính mỗi người một ngả với ta, thì, thì chúng ta lập tức đoạn tuyệt không có tình nghĩa gì nữa! Bản yêu xinh đẹp nhất cái thiên hạ này, nếu như bước ra khỏi cửa Thái Vi Cảnh của ngươi rồi, ngươi không sợ ta…”

“!” Thành Dương Mục Thu kinh ngạc nhìn y, bỗng nhiên một lần nữa ôm chầm lấy y.

“Ngân Nhung, ngươi…”

Cái ôm quá gấp, Ngân Nhung cảm giác tay chân mình đều bị ghìm đến mức hơi tê tê. Trong lúc giãy dụa đó, càng dễ cảm nhận được một nơi bị sử dụng quá độ nào đó nóng rát đau xót, khiến cho cả cơ thể cũng đang nóng lên, hai người da thịt áp sát nhau, hai người ôm sát lấy nhau, lửa tình vốn đã lui, lại rất dễ dàng bắt lửa bốc hỏa.

Khi Thành Dương Mục Thu lần thứ hai nghiêng người đè lên trên, Ngân Nhung khôn dùng hành động để từ chối, chỉ mạnh miệng: “Bước ra khỏi cửa Thái Vi Cảnh của ngươi, tu sĩ muốn ngủ với bản yêu, có thể xếp từ Tuyết Quật Cốc tới Lộc Ngô Sơn!”

“Bản yêu… a…”

Ngân Nhung cảm giác mình như một mâm thịt hồ ly đầy đủ sắc hương vị, lúc một lần nữa bị tách ra nuốt vào bụng, bỗng nhiên đổi giọng, chờ hắn chậm lại, mới không cam lòng yếu thế tiếp tục nói cho hết lời: “Bản yêu sẽ chọn chỗ ngay dưới Thái Vi Sơn, kế bên quán rượu Tĩnh Thủy, mở một, một —— ”

“Tiểu quan quán, tự mình làm ông chủ! Ngươi không thèm ta, thì ta đi tìm người thải bổ ngay trước mắt ngươi.”

Rất nhanh, Ngân Nhung ngoại trừ miệng còn cứng ra thì chỗ nào cũng mềm nhũn, không bao lâu đã sướng đến mức hóa thành hình dạng bán yêu hoàn chỉnh. Tai hồ ly trên đỉnh đầu giật giật, cái đuôi to xù lông cũng tuân theo ý chí của chủ nhân, thân thân thiết thiết quấn lấy cái chân rắn rỏi mạnh mẽ của Thành Dương Mục Thu.

Thành Dương Mục Thu khàn khàn nói: “Xin lỗi.”

“?”

Thành Dương Mục Thu vừa hôn tai hồ ly lông tơ mềm mại của Ngân Nhung vừa nói: “Xin lỗi.”

“Không phải ta muốn rời khỏi ngươi, mà là sợ sau khi ngươi biết được chân tướng sẽ rời bỏ ta.”


“…”

Như là có người ấn vào nút tạm dừng, bầu không khí yên lặng lại đặc kẹo.

Một lát sau, Ngân Nhung ôm cổ Thành Dương Mục Thu, sâu xa nói: “Sao ngươi biết, ta không biết chứ?”

Thành Dương Mục Thu: “!”

Ngân Nhung: “Nếu như ta nói, ta đã sớm đoán được rồi? Lục lạc chứa đồ của ta —— Thập Phương Sát nói thứ đó là Thúc Linh Hoàn, nên dạy cho ta cách để tháo nó ra. Ta không có nói cho ngươi biết chuyện này.”

“Từ nhỏ ta đã nghèo đến mức ngay cả quần còn không có để mà mặc, sư phụ ta là một con ma bài bạc, chơi thắng thì dẫn ta đi ăn gà nướng, thua thì hai thầy trò ta cùng chịu đói, ông ấy ăn đất, ta gặm lá của ông ấy… ngay từ nhỏ sư phụ đã nói với ta, không sợ nghèo, chỉ sợ không có mạng để hưởng phúc. Ông ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều linh sủng ăn ngon mặc đẹp, lại không được chết tử tế, dạy ta từ nhỏ là cho dù không còn gì thì cũng không thể mất tự do được… nên tất nhiên là ta nghe lời dạy ông ấy.”

“Đến ngay chuyện bán mình cũng là treo biển hành nghề, nếu không phải mang theo tên con ghẻ là ta đây thì ông ấy đã tiếp tục lưu lạc tứ xứ từ lâu rồi… ý ta nói là, ta thà sống nghèo khổ một tí cũng không muốn làm linh sủng của người khác, như một con chó bị người gọi tới xua đi. Cuối cùng lại vì mệnh lệnh không mấy quan trọng của chủ nhân, mơ mơ hồ hồ chết không có chỗ chôn.”

“Cho nên, ta không dám giao hết tất cả của mình cho người khác, nghĩ là, nhỡ đâu, nhỡ đâu có thể cởi thứ đó ra thì sao. Lần đó ta lén làm thử, sau đó gặp một cơn ác mộng, ở trong mơ, ta chính là Yêu vương Tương Mị, ta ra lệnh một tiếng, quyền sinh quyền sát trong tay, xác chết khắp nơi, uy phong quá chừng.”

“Nhưng mà,” Ngân Nhung ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thành Dương Mục Thu, “Có uy phong hơn nữa cũng vô nghĩa, ta không muốn làm Yêu vương, bởi vì hắn là kẻ thù của ngươi.”

Thành Dương Mục Thu: “…”

Ngân Nhung: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi, có thể là cái bẫy của Thập Phương Sát, có thể là một loại cơ duyên nào đó không rõ ràng, đương nhiên cũng có thể là… nhưng ta không muốn làm rõ.”

“Người ta nói “vô minh là phúc lạc”, Ngân Nhung nói, “Ngay cả chính ta cũng muốn giả vờ không biết gì cả, ngươi cần gì cứ phải nhất định vạch trần chứ?”

Thành Dương Mục Thu há miệng: “Nhưng…”

Ngân Nhung ngắt ngang lời hắn: “Ta không muốn có quan hệ gì với Yêu vương. Ta chỉ là một con mị yêu nhỏ bé tu vi bình thường, tư chất cũng bình thường, “Hàn Tô Triền” gì đó, cả đời này ta có thể không cần. Ta là một con hồ ly chỉ biết tư lợi, không có tiền đồ, không muốn báo thù cho những kẻ gọi là đồng tộc mà ta hoàn toàn không nhận ra được, vừa thấy mặt đã muốn giết ta rồi. Ta chỉ muốn ngươi thôi, Mục Thu ca ca.”

Lúc này, hai người vẫn giữ trạng thái “liên kết”, nói ra những lời này không những không dập tắt được lửa nóng trong Thành Dương Mục Thu, mà trái lại còn thành chất dẫn cháy.

Mâm thịt hồ ly Ngân Nhung, lại một lần nữa được đưa vào trong miệng Thành Dương lão tổ, đến khi hắn nếm trọn từ trong ra ngoài trên xuống dưới không biết là lần thứ bao nhiêu thì cuối cùng Thành Dương Mục Thu mới như là xoa dịu được chút nỗi lòng, đình công việc công thành đoạt đất, thoáng buông thiếu niên ra.

Lần này Ngân Nhung thật sự bị hắn giày vò tan nát, đến ngay sức để chửi thề cũng không còn, ngửa người lên nằm tê liệt trên giường, bởi vì trước đó bị hành dữ quá nên giọng nói hơi khàn: “Ngươi tính mưu sát chồng hả.”

Rốt cuộc Thành Dương Mục Thu cũng lên tiếng: “Không mưu sát.”


Ngân Nhung liếc hắn một cái, bởi vì trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi nên khóe mắt của thiếu niên đỏ cả lên, sương mù mông lung nước mắt long lanh, trông rất dễ bắt nạt, khiến cho người ta thấy thương tiếc vô cùng.

Thành Dương Mục Thu nhìn thấy khuôn mặt hây hây đỏ của thiếu niên, nhớ lại chi tiết khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai vừa rồi, lại nhớ đến lời thổ lộ ngang ngược mạnh mẽ của Ngân Nhung, lòng dạ chợt mềm nhũn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Không có mưu sát chồng,” Thành Dương Mục Thu nói, “Chúng ta một đời một kiếp, mãi chẳng rời xa.”

Ngân Nhung hữu khí vô lực nằm lỳ trên giường, đáp: “Ừm. Được.”

Thành Dương Mục Thu ôm Ngân Nhung, không giày vò y nữa chỉ tắm rửa thôi, nhưng lại phá thiên hoang địa sử dụng thuật thanh trẩy, rửa sạch sẽ tiểu hồ ly tinh của mình từ trong ra ngoài.

Sau khi thanh tẩy xong, Ngân Nhung thấy dễ chịu hơn hẳn, nhưng eo vẫn đau xót vô cùng, giữ tư thế nằm sấp, nghiêng đầu: “Thì ra ngươi biết dùng thuật tẩy rửa, Thành Dương Hoành, cuối cùng thì ngươi giấu diếm ta bao nhiêu chuyện?”

Lúc y gọi hắn “Mục Thu ca ca”, trong lòng Thành Dương Mục Thu rất vui, không ngờ rằng lúc y gan to bằng trời gọi thẳng tên hắn, Thành Dương Mục Thu cũng rất vui vẻ.

Cho hắn một cảm giác hai người thân mật không có ngăn cách, không nói nên lời.

Bàn tay lớn của Thành Dương Mục Thu bóp tai hồ ly của Ngân Nhung một cái: “Đúng là có giấu diếm ngươi rất nhiều chuyện.”

Ngân Nhung: “???”

Biết nói chuyện quá vậy?!!

Chẳng trách hơn năm trăm năm rồi còn độc thân, ai lại đi loại người làm người ta ghét thế này nổi?

Ngân Nhung trừng mắt nhìn bóng lưng Thành Dương Mục Thu, lại tự hỏi tự trả lời: “Mình chứ ai.”

Thành Dương Mục Thu ngự kiếm rời khòi Hành Cao Cư, trong lòng cũng đang suy nghĩ: Giấu diếm ngươi rất nhiều chuyện, hơn nữa còn phải tiếp tục giấu. Hi vọng có thể giấu ngươi chuyện đó cả đời.

Bởi vì đó là đáp án ngươi không muốn biết, ngươi cũng đã không muốn biết rõ rồi… ngươi vì ta, nên chọn không muốn biết rõ ràng những ân oán tình cừu giữa Nhân tộc, Yêu tộc, Vô Lượng Tông, Thái Vi Cảnh, Lộc Ngô Sơn. Vậy thì, cứ giết những kẻ lôi những chuyện đó ra.

Không có câu hỏi, hiển nhiên không cần câu trả lời.

Thành Dương Mục Thu trở về Tru Yêu Đường, chuẩn bị tự mình kết liễu đứa trẻ bảy tám tuổi kia, nhưng đứa trẻ đó hiện ra nguyên hình —— là một con ruồi, thì lại như có điều suy nghĩ ngừng tay.