Lúc Tề Sương hay tin chạy tới thì con yêu đó đã bị hành hạ đến mức không giữ được yêu hình.

Tề Sương không hề ngạc nhiên chút nào, thấy nhưng không thể trách nhìn sư tôn nhà mình xin chỉ thị: “Sư tôn, sau này xử trí thế nào?”

Khi này Thành Dương Mục Thu đã hỏi xong những điều cần hỏi hết rồi, lạnh nhạt nói: “Giam lại, đừng để nó chết.”

Tề Sương: “Vâng.”

Thành Dương Mục Thu: “Nếu như nó bỏ chạy hoặc là mất mạng, thì ngươi mang đầu đến gặp ta.”

Gần đây sư tôn nhà mình rất ít khi nào nặng lời như thế này, trong lòng Tề Sương thành biết con yêu này quan trọng, nhanh chóng trịnh trọng đáp: “Vâng, đệ tử sẽ tự mình sắp xếp.”

Dứt lời lại không kiềm được tò mò hỏi: “Sư tôn, con yêu quái này có lai lịch đặc biệt gì sao?”

Thành Dương Mục Thu lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một con tiểu yêu bình thường nhưng đường đường là Thái Vi Cảnh, bị Yêu tộc ra vào như chốn không người, còn chưa đủ mất mặt?”

Tề Sương ỉu xìu, lúng ta lúng túng nói: “Sư tôn, yêu khí của con yêu này rất yếu, nguyên hình cũng nhỏ, rõ ràng là lén chui vào từ góc chết…”

Để hình dung một nơi nào gió thổi không lọt, người ta thường thích dùng “ngay cả con ruồi cũng không bay vào được”, nhưng mà thực chất những thứ như ruồi bọ nhỏ này dễ dàng là cá lọt lưới nhất.

Thêm nữa, loại vật nhỏ không đáng chú ý này, cho dù có lẫn vào thì cũng không vào được nơi tuyệt mật, hẳn sẽ không có gì đáng ngại.

Song mấy lời như thế, Tề Sương tuyệt đối không dám nói cho Thành Dương Mục Thu, nói kiểu gì cũng ăn chửi.

Thế là, hắn cười hì hì, nịnh nọt nói: “Sư tôn, may là ngài tính toán không để có sai sót, đưa ra biện pháp thay đổi trận pháp, sao ngài nghĩ ra vậy?”

Đại trận hộ sơn của các môn phái không quá khác nhau, cùng là chế thức của tổ tiên lưu truyền lại, có thể chống lại những kẻ ngang nhiên xâm phạm, nhưng vẫn không có ai phát hiện ra lỗ hỏng nhỏ xíu như vậy.

Vẻ mặt của Thành Dương Mục Thu cuối cùng cũng dịu xuống, sâu xa nói: “Là sư nương của ngươi nói cho ta biết.”


Tề Sương bị sặc: “Sư, khụ khụ khụ, sư nương sao.”

Hắn rất nhanh đã nhớ ra “sư nương” là thần thánh phương nào —— ngoại trừ con hồ ly tinh, à không, Hồ công tử, thì còn là ai được nữa —— nhanh trí gọi theo: “Sư nương đúng là sâu không lường được!”

Nghĩ đến Ngân Nhung, đáy mắt Thành Dương Mục Thu thoáng vụt qua nét dịu dàng phức tạp, đầu tiên là thở dài, sau đó lại nói: “Y không phải sâu không lường được, chỉ là yêu ta.”

Ngân Nhung moi hết lời của Thập Phương Sát, đảo mắt cái đã nói cho hắn nghe, tấm lòng nhường này, sao hắn nỡ nào từ bỏ?

Tề Sương thì lại bất ngờ bị đút cơm chó, hơi khó tiêu nói: “Sư nương đương nhiên yêu ngài, hai người là đạo lữ mà.”

Thành Dương Mục Thu: “Ừm, bảo vật dễ tìm, người thương khó thấy.”

Tề Sương không ngờ rằng vị sư tôn đoạn tình tuyệt ái của mình, tìm được đạo lữ rồi lại ngọt ngào đến mức này, còn chịu nói chuyện riêng tư như thế với hắn nữa —— phải biết là, trước đây sư tôn ngoại trừ đốc thúc luyện công, thì chưa bao giờ phí lời với bọn họ —— Tề Sương có phần được thương mà sợ: “Vâng vâng vâng!”

Sư tôn đây là mở rộng cửa lòng víu7 hắn sao?

Sau đó nghe Thành Dương Mục Thu hỏi: “Ngươi từng có người trong lòng chưa?”

Tề Sương: “Dạ? Ạch, chưa…”

Thành Dương Mục Thu ghét bỏ nói: “Đi làm việc đi.”

Tề Sương oan ức: “…vâng.”

Rõ ràng là sư tôn mình trước đây ân cần dạy bảo với bọn họ, yêu đương gây trở ngại cho đại đạo, các đệ tử không được đọng lòng. Giờ thì hay rồi, người chê hắn chưa từng yêu ai cũng là ngài.

Nhưng lời này hắn cũng không dám nói, chỉ có thể cúi mày cụp mắt cung tiễn sư tôn.

Đằng xa xa, có một đệ tử trẻ tuổi không biết ở môn phái nào, nhìn thấy khung cảnh đó từ ngoài xa. Tò mò hỏi một người tu sĩ mặc đồ của Vô Lượng tông: “Sư huynh, nhìn xem, hình như là trưởng lão của Thái Vi Cảnh đúng không? Còn vị sư huynh kia là ai vậy, ngay cả trưởng lão Thái Vi Cảnh cũng phải cung kính? Không lẽ hắn là…”


Người thanh niên đó tuấn mỹ như vậy, không lẽ là…

Đệ tử trẻ tuổi đột nhiên thông suốt, nhỏ giọng, “Không lẽ là con hồ ly tinh kia chứ? Đến cả Thành Dương lão tổ… cũng như thế!”

Tu sĩ Vô Lượng Tông liếc nhìn hắn một cái, dùng giọng điệu khinh bỉ “ngươi đúng là thiếu hiểu biết” nói: “Hồ ly tinh gì chứ, đó chính là Thành Dương lão tổ đấy!”

“Á!”

Tu sĩ Vô Lượng Tông vội vàng che miệng của hắn, “Nhỏ giọng chút! Thành Tiểu Ngũ, ngươi muốn bị phát hiện hả?”

Thành Tiểu Ngũ sợ sệt im lặng, ưm ưm hai tiếng, thể hiện mình không dám nói lung tung, đợi đến khi tu sĩ Vô Lượng Tông buông hắn ra, Thành Dương lão tổ đi xa rồi, Thành Tiểu Ngũ mới sợ sệt nói: “Thì, thì ra hắn là Thành Dương lão tổ, trẻ vậy, ta còn tưởng lão tổ là một lão già chứ. Vậy người trung niên kia thì sao?”

Tu sĩ Vô Lượng Tông: “Đó là tam đồ đệ Tề Sương của lão tổ.”

Thành Tiểu Ngũ: “!!!”

Kỳ cục thiệt sự! Đây là cảnh lạ của các tông môn lớn sao? Vị Tề trưởng lão đó thoạt nhìn có thể làm cha của lão tổ được luôn chứ, thế mà lại là đồ đệ của hắn, chẳng trách cứ một mực cung kinh như kia!

Tu sĩ Vô Lượng Tông: “Giờ ngươi thấy mặt Thành Dương lão tổ cũng hay, để ta khỏi mắc công dặn dò nữa… một lát nữa đến đó, nhớ kỹ không được sai một chữ, không được đi sau một bước, không thì ngươi chết không có chỗ chôn đâu.”

Thành Tiểu Ngũ sợ hãi đứng chờ trên “con đường mà Yêu phi phải qua”, còn vị vị tu sĩ Vô Lượng Tông kia thì đã rời đi.

Thành Tiểu Ngũ là là đệ tử mới nhập môn không lâu của Văn Luyện Tông. Văn Luyện Tông là một môn phái nhỏ, không có địa vị trong giới tu chân, có thể được mời tới Thái Vi Cảnh, đã là tin mừng lớn nhất của cả phái rồi, nên cũng không dám mang quá nhiều đệ tử đến.

Sở dĩ chọn hắn theo, là bởi vì vị Hách Hề sư huynh được xưng là đệ nhất mỹ nhân Lĩnh Nam muốn có một người tùy tùng để hầu hạ.

Chưởng môn thương yêu Hách Hề, nên đặc cách cho dẫn theo tên con ghẻ là hắn. Nhưng Thành Tiểu Ngũ cũng chỉ hầu hạ dọc đường mà thôi, đến chỗ cần đến rồi, hắn cũng bởi thiệp mời của Văn Luyện Tông không đủ tiêu chuẩn, mà bị để lại dưới chân núi.


Mấy ngày trước, Hách Hề sư huynh thế mà đắc tội với vị “Yêu phi” của Thành Dương lão tổ, bị đuổi xuống núi, bọn họ vốn xám mặt đang chuẩn bị rời đi, không nghĩ rằng lại được Vô Lượng Tông chủ động tìm tới cửa.

Đối với loại môn phái nhỏ như bọn hạ mà nói, có thể có tác dụng gì cho một tông môn lớn nào đó, đã là hiếm có rồi, thấy có cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ, sư phụ bèn không chút do dự đẩy Thành Tiểu Ngũ ra ngoài.

Nhiệm vụ của Thành Tiểu Ngũ thực ra rất đơn giản, đó là canh giữ trên con đường Ngân Nhung phải đi qua mỗi ngày, rồi đưa một lá thư xin lỗi lên là cong.

Vị sư huynh Vô Lượng Tông kia nói, hắn chỉ có thể chờ đợi ở đây, nếu như không chờ được Ngân Nhung, thì ngày mai quay lại, dù sao thì hắn cầm thiệp mời của sư phụ, có thể tùy ý đi lại trong phạm vi quy định của Thái Vi Cảnh.

“Nhưng tuyệt đối không được bước qua con đường kia.” Thành Tiểu Ngũ nhắc đi nhắc lại như học thuộc lòng, đầu óc hắn thành thật, đứng cũng rất nguyên tắc, hoàn toàn không dám vượt qua giới hạn. Gặp được đệ tử Thái Vi Cảnh lạ mặt, thì hành lễ từ đằng xa, lịch sự chào hỏi, lại có thiệp mời của Thái Vi Cảnh, nên đứng cả ngày, cũng không bị xua đuổi.

Nhưng đứng mãi đến khi chân đã tê rần rồi, vẫn không nhìn thấy thiếu niên tai hồ ly cưỡi thuyền đến.

Thành Tiểu Ngũ nghĩ, đợi thêm một nén nhang nữa, không được thì về, ngày mai trở lại.

Kỳ thực hắn cảm thấy, chờ được hay không được, cũng sẽ không có gì thay đổi, Hách Hề sư huynh làm vậy là sao chứ, ngay trước mặt người khác, cướp đạo lữ của người ta, đổi lại là ai cũng nổi giận thôi mà?

Giờ đắc tội người ta rồi, quay lại xin lỗi, chắc chẳng được tha thứ đâu.

Thành Tiểu Ngũ ngước nhìn lên áng mây lượn lờ trên ngọn tiên sơn, cung điện nguy nga, cùng với các tu sĩ Thái Vi Cảnh bay vèo vèo trên trời, dưới đất là các tiểu đệ tử Thái Vi Cảnh từ tốn đi ngay ngắn thành hàng. Tâm trí chợt sinh mê mẩn đối với tông môn lớn, không khỏi nhớ lại lời miêu tả về vị yêu phi kia của Hách Hề sư huynh.

“Từ đầu đến đuôi là một con hồ ly tinh, ngoại trừ mặt mũi tạm được ra thì không có gì tốt lành cả! Bụng dạ hẹp hòi, cáo mượn oai hùm!”

Thật lòng thì Thành Tiểu Ngũ cũng không có hảo cảm gì với người sư huynh được xưng là “đệ nhất mỹ nhân Lĩnh Nam” đó cả, chẳng phải Hách Hề ngoại trừ cái mặt ra thì không còn gì khác sao?

Sao lại đi nói người khác được?

Cơ mà ngay cả Hách Hề cũng phải nói, vị yêu phi kia mặt mũi không tệ, thì chắc hẳn không tệ thật.

Thật sự không ngờ là Thành Dương lão tổ lại trẻ tuổi đẹp trai như vậy, thế nên suýt chút nữa hắn đã nhận lầm Thành Dương Mục Thu thành yêu phi.

Thành Tiểu Ngũ câu được câu không nghĩ miên man, mắt vẫn một mực nghiêng sang nhìn sắc trời, hắn cảm thấy hôm nay có lẽ không có hi vọng được gặp người đó rồi, đứng dậy, phủi mông một cái, chuẩn bị rời đi, sau đó ——

Tức khắc nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ lướt qua chân trời, người chèo thuyền là một người mặc áo choàng đội mũ trùm màu đen… ặc, quỷ???!!!

Cánh tay nhỏ gầy giống cành khô lởm chởm như đá, song không thấy rõ mặt, nhìn từ xa xa đã thấy đáng sợ rồi… là con rối trong lời đồn không sai vào đâu được!


Thành Tiểu Ngũ giật mình đứng nghiêm, rướn cổ lên, chỉ lo bỏ lỡ, bèn canh ngay lúc cái thuyền nhỏ đó từ giữa không trung tuột xuống, Thành Tiểu Ngũ vội vã xông lên, vung vẩy hai tay: “Chờ đã! Chờ đã!”

Ngân Nhung vốn đáng chán nản mất tập trung, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một người xuất hiện, nhắm thẳng về mình, giật mình hết hồn, nhanh chóng ra lệnh cho con rối ngừng lại.

Thế là ở cách Thành Tiểu Ngũ chừng hai tấc, chiếc thuyền loạng choạng ngừng lại.

Thành Tiểu Ngũ sợ choáng váng.

Ngân Nhung cũng cảm thấy thằng nhóc này hơi ngốc, “Ngươi đứng chặn đó làm gì? Chán sống hả?”

Thành Tiểu Ngũ: “…”

Sau khi Thành Tiểu Ngũ nhìn thấy rõ được dáng dấp của Ngân Nhung, thì như càng choáng váng hơn.

Thiếu, thiếu niên này không có tai hồ ly, nhưng mà, nhưng mà… cả đời này hắn chưa từng ai xinh đẹp như thế này. Không đúng, không phải người, chỉ nhìn mặt Ngân Nhung thôi, trong đầu Thành Tiểu Ngũ lập tức hiện lên ba chữ “hồ ly tinh”.

Không phải là nghĩa xấu, chỉ là, hắn cảm thấy, hồ ly tinh phải trông như vậy thì mới có thể nghiêng nước nghiêng thành, họa quốc hại dân.

“Ngươi, ngươi,” Thành Tiểu Ngũ lắp bắp nói, “Ngươi là Hồ Ngân Nhung, Hồ công tử?”

Bị Thành Dương Mục Thu giằng co lâu như vậy, nên thực ra hôm nay Ngân Nhung vốn không có ý định đến Ngọc Nhứ Phong, nhưng vẫn cảm thấy Hành Cao Cư quá nóng, hơn nữa trong phòng ngủ còn tràn lan một mùi hương mờ ám, càng làm y nóng hơn nữa. Nên bèn thừa dịp Thành Dương Mục Thu chưa quay về, tranh thủ đến Ngọc Nhứ Phong hóng mát.

Giờ mong của Ngân Nhung vẫn còn đau, ngồi thế nào cũng khó chịu, chẳng có mấy kiên nhẫn đáp một tiếng: “Ngươi là ai? Tìm ta có việc gì?”

Thành Tiểu Ngũ đã thuộc làu làu những lời cần nói, nhưng khi nhìn thấy Ngân Nhung rồi vẫn bị cà lăm, đỏ mặt nói: “Ta, ta là đệ tử Văn Luyện Tông, sư phụ ta, sư huynh của ta, ông ấy bảo ta đến xin lỗi ngươi…”

“Văn Luyện Tông? Chậc, là đệ nhất mỹ nhân gì ấy hả?” Vì Ngân Nhung đang bị đau mông nên phải nghiêng người, ngả vào mép thuyền, trông lại càng thêm lười biếng hung hăng, rất là “yêu phi”.

Hồ · Ngân Nhung · yêu phi nói: “Không chấp nhận, ngươi lui ra đi.”

Mắt thấy cái áo choàng đen lại muốn chống thuyền lên cao, Thành Tiểu Ngũ cuống lên, quơ quơ lá thư, thế mà đập một phát vào trong tay Ngân Nhung, “Công, công tử, không chấp nhận cũng không sao, nhưng thư, thư ta phải giao cho ngươi! Xin ngươi nhận lấy.”

Vốn tưởng rằng với thái độ này của yêu phi, sẽ vứt lá thư đi, không ngờ rằng vừa chạm vào phong thư đó, Ngân Nhung lại dừng lại, kinh ngạc liếc hắn một cái, trở tay nắm cổ tay hắn, “Lá thư này ở đâu ra?!”