Lâu rồi không đến thăm Mie, vì tôi sợ làm phiền cô ấy. Cũng phải thôi, tên nhóc kia đã trở về thì nơi đó làm gì mà còn chỗ cho tôi? Và trên tất cả, Mie cũng vui vẻ hơn nhiều rồi, đó chẳng phải là điều mà bản thân tôi luôn mong muốn hay sao?
Đến rồi, tôi vừa đến cửa nhà Mie thì thuận tai nghe được có tiếng nói chuyện :
- Em cảm nhận được rồi nha. Con bé rất giống chị. Nhẹ nhàng và thuần khiết lắm!
- Ơ hay nhỉ? Sao em lại tự tin gọi đó là "con bé"?
- Chỉ đoán thế thôi. Có lẽ là đúng đấy...

- Vậy sẽ ra sao nếu đây là một "thằng bé"?
- Thì nó sẽ giống em, đẹp trai và vô cùng mạnh mẽ.
Tôi nghe tiếng Mie cười sau đó. Có lẽ bây giờ cô ấy đang rất hạnh phúc. Có nên hay không tôi vào trong đó lúc này? Không! Đời nào tôi lại làm thế chứ. Thực sự mà nói thì tôi đã thua ngay từ đầu rồi, có lẽ vậy.
Tôi không còn cách nào khác ngoài chúc phúc cô ấy và Jay. Chấp nhận bản thân mình là một kẻ thua cuộc. Nhưng không, tôi có bao giờ được phép bước vào cuộc đời của Mie đâu mà lại nói đến chuyện thắng thua làm gì cơ chứ? Cơ bản là tôi chẳng hề có được cơ hội đó, một chút cũng không!
*
Nhưng rồi, một ngày nọ tên nhóc đáng ghét kia bỗng nhiên mò đến làng yêu sói tìm tôi. Tất nhiên, trước khi tôi biết được điều đó thì hắn đã bị người trong làng tôi dần cho một trận vì hắn là một ma cà rồng - kẻ thù muôn kiếp của chúng tôi.
- Sao hôm nay cậu lại đến đây?
- Uhm thì có một số chuyện muốn nhờ anh giúp!
- Anh dựa vào cái gì mà dám nhờ vả tôi như vậy?
- Về chị Mie!
Rồi tên nhóc kể, kể về chuyện của hắn. Câu chuyện không dài nhưng đủ để cho người khác phải suy nghĩ và lo lắng nhiều lắm.
*

Một tháng sau đó, như thường lệ tôi lại đến nhà Mie. Vẫn thấy cô lo lắng, ủ rũ như người mất hồn. Cũng phải thôi, cả tháng nay Jay không đến đây nữa. Mie thật đáng thương!
- Mie... - Tôi đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng gọi.
- Ơ... Yul!
- Uhm, vẫn còn buồn sao?
- Có lẽ Jay không trở về đây nữa rồi!
- Đừng buồn nữa được không? Tôi sẽ chăm sóc cho cô, được chứ?
- Không cần phải thế đâu. Thời gian qua đã làm phiền Yul quá nhiều rồi.
- Không phiền... Chúng ta là bạn mà, phải không?
Mie lặng im sau đó, vẻ mặt thật buồn. Tôi nói tiếp :
- Hãy để tôi chăm sóc cho cô đi, một mình cô sẽ không thể xoay sở được đâu!
Mie khóc rồi, sao thế nhỉ? Cô khẽ gật đầu. Tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên đôi gò má nhỏ nhắn kia.
- Đi cùng tôi đến làng yêu sói nhé!

- Vì sao phải đi đến đó?
- Tôi muốn cô được chăm sóc tốt hơn. Vì tôi không thể ra ngoài đây thường xuyên được. Với lại...
- Sao cơ?
- Cô đã từng nghĩ người dân xung quanh đây sẽ cảm thấy như thế nào khi biết đứa bé cô sinh ra là một ma cà rồng chưa?
- Tôi... Thực sự chưa nghĩ đến điều này.
- Vì thế, cô nên đến chỗ của tôi. Điều này sẽ tốt hơn cho con của cô sau này đấy.
Thuyết phục mãi Mie mới gật đầu đồng ý. Chắc có lẽ một phần là do cô ấy ngại phiền đến tôi, lý do còn lại không gì khác hơn là Mie sợ rằng một lúc nào đó tên nhóc kia trở về mà không thấy cô ở đây nữa.
- Tôi hứa sẽ nói cho Jay biết chỗ ở của cô khi nào cậu ấy trở lại được không?
Liệu rằng tôi sẽ giữ lời hứa kia? Hay bản thân tôi sẽ xem đây là một cơ hội để bắt đầu theo đuổi lại Mie?