Hai ngày sau đó, tôi được Yul đưa đến làng yêu sói. Nó nằm rất sâu trong rừng. Không ngờ ở nơi hoang vu thế này mà cũng có một ngôi làng khá là đông đúc đó nha. Ở đây, mọi người trông vẻ ngoài cũng khá giống với con người. Vì vậy khi Yul khẳng định tất cả đều là người sói tôi đã có phần khó tin.
- Cô là ai? - Một cô gái từ đâu bỗng xuất hiện trước mặt làm tôi giật mình.
- Kìa, Anna. Cô ấy là khách của chúng ta mà. - Yul cười.
Sau đó, mọi người bao quanh tôi ngày một nhiều hơn.
- Là cô bé loài người mà cậu đã nói đây sao?

- Sao trông giống chúng ta thế nhỉ?
Tôi thật ngạc nhiên, tại sao họ lại biết tôi chứ. Có lẽ đã thấy được vẻ bối rối của tôi nên Yul ghé vào tai tôi, nói nhỏ :
- Vì tôi đã nói với họ là Mie sẽ đến đây từ trước rồi nên cô yên tâm đi.
- Ơ... Vậy mọi người biết tôi? - Tôi hỏi lại.
- Biết chứ. Vì vậy cứ tự nhiên đi nhé!
- Đúng đấy, hãy cứ xem như nhà mình.
Mọi việc khác xa sự tưởng tượng của tôi nhiều lắm. Tôi cứ nghĩ rằng mọi người sẽ xua đuổi khi thấy một người lạ đường đột đến làng mình như thế này. Nào ngờ đâu...
- Cảm ơn mọi người nhé. - Tôi cúi đầu.
- Phải rồi, cảm ơn là đúng. Nhưng tôi nghĩ cái làng này không phù hợp với cô đâu.
Lại là tiếng cô gái lúc nãy. Có vẻ như cô ấy chẳng thích tôi. Sao lại thế nhỉ? Tôi đã làm gì cô ấy đâu? Trước khi tôi kịp trả lời thì Yul đã lên tiếng :
- Anna! Em quá lời rồi đấy. Thôi đi!
Cô gái tên Anna kia tức giận và bỏ đi sau đó. Mọi người vẫn cười nói vui vẻ :

- Kệ nó đi, cô bé đừng để ý nhé!
- Dẫn cô ấy đến chỗ ở mới nào!
Mọi người thật tốt. Tôi cảm thấy rất vui. Tất cả là nhờ Yul đã quan tâm và sắp xếp mọi việc từ trước.
Anh làm tôi thấy cảm động vô cùng. Nếu cô gái nào may mắn là người yêu của Yul, chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm.
Chỗ ở của tôi là một căn nhà nhỏ, vì đây là nơi cho khách nên dĩ nhiên là tôi sẽ ở một mình. Thực tốt quá! Giúp tôi ổn định mọi thứ xong xuôi, Yul nói :
- Tôi ở gần đây lắm, có gì cần thì Mie cứ gọi nhé...
- Cảm ơn Yul, anh vất vả nhiều rồi!
- Không sao đâu, vì tôi lỡ hứa với hắn...
Đang nói thì anh bỗng dừng lại, như là vừa nhớ ra điều gì đó. Tôi ngạc nhiên :
- Hứa gì? Và hắn nào vậy?
Yul xua tay bảo là chẳng có gì cả, tôi không cần bận tâm làm gì. Ừ thì không để ý làm gì cho đau đầu nữa.
- Anh ấy là cháu của thủ lĩnh tộc yêu sói nên chắc chắn mọi người sẽ vì nể mặt anh ấy mà chiếu cố đến cô thôi mà.

Lại là cô gái kia, dường như cô ấy rất thích xen vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Yul. Lúc nào cũng vậy...
- Anna! Em nói hơi nhiều rồi đấy! Anh đây đâu cần em phải tâng bốc như vậy? - Yul nói.
- Hừ, thật là... Anh lúc nào cũng tìm cách nói xiên em cả. - Cô gái tên Anna thở dài.
- Nếu như em cư xử đúng mực thì việc gì anh phải làm như thế chứ?
- Được, được! - Anna ôm đầu - Anh thì lúc nào cũng đúng hết, cả cô gái kia nữa. Chỉ có em là sai thôi.
Rồi cô ấy bỏ đi. Tôi đoán là cô ấy cảm thấy tức giận khi tôi tiếp xúc với Yul. Vì sao thế nhỉ?
Rồi anh cũng đi ra ngoài, căn dặn mọi người gần đó giúp anh chú ý đến tôi một chút. Thật là, tôi có còn là con nít nữa đâu?
Ở đây tốt lắm, mọi người quan tâm đến tôi rất nhiều. Và dường như, Yul là một người rất có sức ảnh hưởng ở đây. Anh khá được nhiều người tin tưởng đấy chứ.