*Bóc!*

Một tiếng nổ giòn vang ở trên cao từ xa truyền đến.

Cùng lúc đó, một pháo hoa cực kỳ diễm lệ mù xanh nở rộ trên không trung, ánh chiếu bốn phương tám hướng.

- A?

Phong Liệt khựng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, sửng sốt phát hiện pháo hoa kia nở rộ trên đỉnh đầu mình.

Sửng sốt một thoáng rồi hắn vội đưa mắt nhìn quanh.

Ngay sau đó, cách ba trăm trượng,dưới một góc cây, một thiếu niên vẻ mặt ác độc rơi vào mắt hắn.

- Lữ Vanh?

Nhìn rõ người tới rồi Phong Liệt nhướng mày, sau đó thản nhiên cười, nên đến rốt cuộc đến, sớm muộn gì cũng thế thôi.

Giờ phút này Lữ Vanh không đi lên trước chà hỏi Phong Liệt mà chỉ dùng đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm vào hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người thì e rằng hắn đã sớm đầu thai mười mấy lần.

Lữ Vanh biết rõ lấy tu vi chân khí cảnh nhất tầng hiện giờ của gã tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Liệt, dù có thêm vào mấy thị vệ chân khí cảnh cũng chỉ uổng công.

Cho nên gã đang chờ!

Nếu đã để Phong Liệt nhàn nhã hơn một năm nay thì không kém trong phút chốc.

Thấy tín hiệu pháo bông trên trời, lại nhìn biểu hiện của Lữ Vanh, Phong Liệt không khó đoán ra tính toán của gã.

Nhưng hắn không hề sợ hãi.

"Hừ! Nếu đã ra khỏi Ma Long giáo thì nên có chấm dứt!"

Trong lòng Phong Liệt xẹt qua tia sát khí, tiếp theo hắn mặc kệ Lữ Vanh, tiếp tục đi hướng có cảm ứng mặt nạ ‘Huyết ảnh’.

Hắn nhẹ nhàng vung chưởng đánh ra, chỉ nghe *Ầm!* một tiếng, tro tàn phmj vi ba trượng bóc lên bay đầy trời, mặt đất lộ ra màn đỏ chói mắt.

Mắt Phong Liệt sáng lên.

"Yêu mang? Quả nhiên tại đây! Hắc hắc!"

Hắn không vội vàng nhặt lên chủy thủ ‘Yêu mang’ yên lặng nằm trên mặt đất mà là trước tiên cảnh giác quan sát bốn phía.

Dư Thanh là cao thủ thần thông cảnh, dù tu vi hay thân thể, linh hồn đều cực kỳ mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.

Quả nhiên, vài giây sau mặt đất bỗng phát ra tiếng *Ầm!* vang dội, cuốn tro bụi đầy trời, cùng lúc đó, một khúc gỗ cực kỳ nhanh trồi ra khỏi bùn đất mạnh đụng và Phong Liệt.

Phong Liệt con ngươi co rút, chớp mắt nhận ra đây đua phải khúc gỗ gì, rõ ràng là Dư Thanh không còn tứ chi, bị nướng này một cây gậy người.

Lúc này Dư Thanh khí thế kém hơn trước rất nhiều, đôi tay, hai chân trực tiếp biến thành hư vô, đầu cũng trùm một tầng tro đen, đôi mắt trừ đỏ rực khát máu ra thì toàn thân không còn chút sự sống nào nữa.

- Ha ha ha! Quả thực trời không vong ta! Nếu ngươi đã tự mình đưa lên cử thì lão tử vui lòng nhận, ha ha ha ha!

Dư Thanh cây gậy vừa điên cuồng khàn khàn cười lớn vừa nhào tới trước mặt Phong Liệt.

Trên thế giới này, võ giả lấy tuổi thọ thân thể làm chủ, linh hồn thọ mệnh vô hạn, nhưng bởi vì thiên đạo quy tắc có hạn, mỗi một sinh linh dù có mạnh mẽ đến đâu thì tối đa chỉ có thể đoạt xá hai lần, thân thể tử vong lần thứ ba thì dương khí sẽ hao hết, linh hồn triệt để tan biến trong trời đất, lại rơi vào luân hồi.

Giờ phút này có cửu phẩm huyết mạch thiên tài Phong Liệt ở ngay trước mắt, đối với Dư Thanh hiện tại thì không thể nghi ngờ là cơ duyên to lớn.

Nếu một khi đoạt xá thành công, gã lấy thần thông cảnh linh hồn cảm ngộ phối hợp nghịch thiên cửu phẩm huyết mạch, rất có khả năng sẽ trùng kích hóa đan cảnh, thậm chí vấn đỉnh long biến cảnh cũng không phải không có khả năng.

Trong phút chốc, cơn tức giận vì thân thể bị hủy của Dư Thanh đột nhiên nhạt đi nhiều, ánh mắt nhìn Phong Liệt có khát khao cuộc sống mới.

Nhưng khiến gã kinh ngạc là trên mặt Phong Liệt không có chút kinh sợ ngược lại lộ ra vẻ châm chọc.

Dư Thanh trời sinh tính gian trá đa nghi, trong lòng bất giác tăng nhiều mấy phần cảnh giác.

Nhưng dù thế nào thì thân thể thượng đẳng trước mắt tuyệt đối không bỏ qua được, nếu không thì trong rừng hoang đì vắng hiếm dấu chân người này dù gã sống được thêm một giây một phút thì cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.

Hoặc là gã có thể đoạt xá một ít cấp thấp dã thú, nhưng như vậy thì không bằng trực tiếp chết cho sảng khoái.

Lúc này mắt thấy Dư Thanh nhào đến, Phong Liệt không nhanh không chậm lấy ra phong ma đại thương. Mãi đến khi Dư Thanh đến gần thì hắn mới đột nhiên đâm ra một thương.

*Phụt phập*, thương phong sức ám kim chớp mắt đma thủng ngực Dư Thanh, một khúc mũi thương vươn ra khỏi lưng gã, Phong Liệt cũng thúc đẩy hơi thở luyện hồn sa trong phong ma thần thương.

Vốn Dư Thanh không định trốn tránh, gã chỉ muốn tới gần Phong Liệt để tiến hành linh hồn đoạt xá mà thôi, gã chẳng thèm để ý việc thân thể tàn phá bị hắn hủy diệt. 

Nhưng ngay sau đó, Dư Thanh định linh hồn ly thể thì bỗng khựng lại, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm khiến người ta da đầu mát lạnh.

- A!!!

Tiếng hét thảm thê lương vang tận mây xanh, quanh quẩn thật lâu trong rừng núi rộng rãi khiến vô số con chim bay lên.

Cùng lúc đó, Dư Thanh đột nhiên tránh thoát thương phong, lùi đến không trung, mặt đầy kinh hoàng nhìn Phong Liệt.

Gã gầm lên:

- Chết tiệt! Đó là thứ quỷ gì vậy?

Phong Liệt lạnh lùng nhìn Dư Thanh, hừ lạnh nói:

- Hừ! Thứ đưa ngươi đi chầu trời!

Trong lòng hắn hơi tiếc nuối. 

Nếu Dư Thanh xông lên chỉ là thể linh hồn thì hắn rất có tin tưởng một thương liền hoàn toàn xử lý gã, hưng có nửa khúc thân xác che chở, hơi thở luyện hồn sa bị suy yếu nhiều, không thể trực tiếp tiêu diệt linh hồn của Dư Thanh.

Trảm thảo phải trừ tận gốc!

Phong Liệt ánh mắt ác độc, định ném ra phong ma thần thương triệt để xử lý Dư Thanh ở trên trời.

Nhưng lúc này có một bóng người bay nhanh đến, dừng lại cách Phong Liệt không xa, chính là Lữ Vanh lúc trước ở phía xa bàng quan.

Lúc này Lữ Vanh biểu tình hưng phấn nhìn Dư Thanh cây gậy ở trên trời, chắp tay hành lễ nói: 

- Tiền bối định đoạt xá Phong Liệt? Vãn bối Lữ Vanh bất tài, nguyện ý trợ giúp tiền bối một tay!

Nói rồi gã căm hận liếc Phong Liệt, chất chứa mối hận đến tột đỉnh.

Theo gã thấy thì mặc dù Dư Thanh trọng thương cận kề cái chết, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, khí thế thần thông cảnh vẫn vô cùng mạnh mẽ, nếu có thêm gã giúp đỡ thì muốn tiêu diệt Phong Liệt không phải chuyện khó.

Phong Liệt thấy Lữ Vanh tiến lên thì dừng tay, nghe gã nói hết lời khóe môi hắn cong lên nụ cười bỡn cợt.

Dư Thanh nhìn Lữ Vanh ở dưới đất, mắt chớp lóe, cao giọng nói:

- A? Tốt! Tiểu tử! Chỉ cần ngươi có thể trợ ta đoạt xá thành công, Dư Thanh ta sau này sẽ hậu tạ ngươi!

- Tốt! Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta ra tay đi!

Lữ Vanh vẻ mặt vui mừng, rồi gã ra lệnh với năm thị vệ chân khí cảnh Lữ gia:

- Lên cho ta!

Năm thị vệ không hề do dự vung đao kiếm định tấn công Phong Liệt, Dư Thanh ở trên không trung *vèo!* một tiếng lại vọt hướng hắn.

Biểu tình của Phong Liệt vẫn không hề kinh sợ, những con cá lòng tong này ở trong mắt hắn không chịu nổi một kích, Lữ Vanh đáng thương còn tưởng chúng là cao thủ.

Nhưng ngay sau đó, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chỉ thấy thân hình Dư Thanh nhanh chóng rơi xuống mấy trượng rồi bỗng chuyển hướng càng nhanh hơn vọt đến Lữ Vanh.

Khi gã tới gần Lữ Vanh thì một linh hồn bỗng bay ra nhào hướng đầu Lữ Vanh.

Lữ Vanh thấy hình nhỏ này kinh sợ đến hồn vía lên may, gã vội hét to:

- Tiền bối! Phong Liệt chính là cửu phẩm huyết mạch! Vãn bối mới là tầm thường thất phẩm huyết mạch mà thôi! Ngươi đừng bỏ dưa hấu nhặt hạt mè...

Nếu đổi lại là trước kia thì có đánh chết Lữ Vanh cũng sẽ không thừa nhận mình không bằng Phong Liệt, nhưng giờ phút này thì gã không rảnh nghĩ nhiều, trước tiên giữ mạng mới là quan trọng!

- Khặc khặc! Mười con chim trong rừng không bằng một con trong tay! Thất phẩm thì thất phẩm, đoạt xá ngươi an toàn chút!

Dứt lời, linh hồn của Dư Thanh đã hoàn toàn nhập vào đầu Lữ Vanh.

Ngay sau đó, khuôn mặt Lữ Vanh vặn vẹo lăn trên mặt đất.

Năm thị vệ Lữ gia vô cùng kinh sợ nhìn tình hình này, trong phút chốc không biết làm sao.

Phong Liệt cũng làm vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rồi hắn cười lạnh, thương to trong tay vung lên, *xoẹt* một tiếng, thương phong ám kim đột nhiên xẹt qua không trung.

*Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!*

Liên tục năm tiếng trầm đục.

Năm thị vệ Lữ gia chân khí cảnh không kịp phản ứng đã là xác đứt hai khúc, máu bắn ba thước, ngay cả linh hồn cũng bị tiêu diệt.

Trong thiên địa thoáng chốc tràn ngập mùi máu đậm đặc, khiến người buồn nôn.

Phong Liệt không thèm để ý giết chết năm người, giống như hắn đã giẫm chết năm con kiến vậy.

Rồi hắn ngoái đầu nhìn Lữ Vanh co giật lăn trên mặt đất, lòng lóe sát khí. Hắn định tiến lên giết chết gã nhưng chợt khựng bước chân, âm trầm cười.

Hắn không trực tiếp xử lý thân thể của Lữ Vanh mà là bỗng vung vài thương, nghiền nát thân xác thần thông cảnh Dư Thanh từ bỏ thành mảnh vụn.

Rồi hắn mặc kệ Dư Thanh và Lữ Vanh đang tranh giành thân thể, đi đến bên cạnh ‘Yêu mang’, nhặt lên thanh tà binh danh tiếng lẫy lừng.

Thanh chủy thủ đỏ như máu chưa đến một thước, khá nặng, lạnh lẽo tận xương, phần lưỡi cực kỳ yêu diễm như là dùng máu tươi ngưng tụ ra. Nắm trong tay, có thể rõ ràng cảm trong đó ẩn chứa sát khí ngập trời khiến Phong Liệt thầm giật mình.

Cùng lúc đó, hắn có thể cảm giác một hơi thở quái dị khiến máu trong người hắn di chuyển không xuôi, điều này hơi giống với mặt nạ ‘Huyết ảnh’.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghiên cứu kỹ càng, Phong Liệt chỉ liếc sơ rồi cất nó vò nhẫn.

- Hừ! Một linh hồn chân khí cảnh mà cũng mưu toan tranh giành với lão tử, đúng là tìm đường chết!

Lúc này 'Lữ Vanh' ở dưới đất bò dậy, khinh thường mắng, vừa kiểm tra thân thể mình.

Không chút nghi ngờ, Dư Thanh đã đoạt xá thành công, lấy linh hồn thần thông cảnh của gã đoạt xá chân khí cảnh thật sự không có gì khó khăn.

Nhưng ngay sau đó, Dư Thanh cảm nhận thân xác mới của mình bỗng kinh kêu:

- Đây...đây là sao? Thiếu một cánh tay? Hơn nữa còn là thái giám! Tổ cha nó!

Lúc trước tình huống khẩn cấp nên gã không mấy chú ý, giờ mới giật mình phát hiện thì ra thân xác mới bị gã đoạt xá là không lành lặn, không nói thiếu một tay, thân dưới trống trơn, điều này khiến gã xúc động muốn chửi má nó.

Mặc dù gã không phải loại người ngày ngày không hành sự thì khó chịu nhưng cũng rất thích nam nữ mây mưa, trong nhà dưỡng ba mươi thiếu nữ xinh đẹp, bình thường sung sướng tiêu dao.

Nhưng bây giờ Dư Thanh biến thành một phế nhân, vấn đề không phải cương được hay không mà là không có thứ đó!

Không chút nghi ngờ, ba mươi thiếu nữ xinh đẹp như hoa trong nhà sẽ thành bình bông, sau này gã thiếu đi niềm vui trên đời, sinh hoạt vô cùng u ám.

Điều này khiến gã rất khó chấp nhận!

- Ha ha, chỉ sợ ngươi cũng không làm được thái giám!

Đang lúc Dư Thanh nổi giận thì bỗng vang giọng đùa cợt, Phong Liệt chậm rãi tiến lên.

- A?

Dư Thanh giương mắt trừng Phong Liệt, lửa giận trong lòng càng khó đè nén. Nếu không phải Phong Liệt không ngoan ngoãn cho gã đoạt xá thì làm sao gã bỏ một cửu phẩm huyết mạch mà đi đoạt xá một kẻ chân khí cảnh vô dụng chứ?

- Tạp chủng! Đều tại ngươi làm hỏng việc tốt của lão tử! Hôm nay...a?

Dư Thanh định uy hiếp vài câu rồi giải quyết Phong Liệt giải mối hận trong lòng thì bỗng phát hiện thân thể của mình mới có tu vi chân khí cảnh nhất tầng mà thôi.

Tức là nói trong đầu gã trừ ý chí thần thông cảnh ra thì chỉ có thể phát huy ra thực lực chân khí cảnh. 

Giật mình một lát sau gã nhìn năm thị vệ chân khí cảnh Lữ gia dưới đất bị đứt làm hai khúc, lại nhìn Phong Liệt vẻ mặt xấu xa, gã trợn tròn mắt, lòng thầm than gặp xui.

Ngay sau đó, khi gã thấy nửa khúc thân thể thần thông cảnh may mắn sống sót lại bị Phong Liệt hủy diệt tan nát thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Nếu lấy nửa khúc thân thể thần thông cảnh thì gã còn có thể bay lên trời, trốn thoát khỏi đợt truy sát của Phong Liệt, nhưng bây giờ lấy thân xác chân khí cảnh của Lữ Vanh thì ngay cả bay đều là không thể.

Giờ phút này, Dư Thanh hoảng sợ biến sức mặt, gã không cho rằng Phong Liệt sẽ tốt bụng thả gã đi, gã toát mồ hôi lạnh.

Phong Liệt vẻ mặt giễu cợt nhìn Dư Thanh sắc mặt biến ảo, tiếp theo, khi gã định vung thương giải quyết Dư Thanh thì bỗng có mấy tiếng quát lạnh từ xa vang lên.

- Dừng tay!

- Phong Liệt dừng tay!

- …

Phong Liệt ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một đám người áo đen sát khí tràn ngập ùa ra từ rừng cây phía xa, liếc sơ có hơn mấy trăm người.

Đằng sau đám người còn có vài thiếu niên trác tuyệt bất quần vẻ mặt sát khí nhìn Phong Liệt.

- A? Cũng phô trương đấy!

Phong Liệt nhìn người đến, cười lạnh.

Mấy thiếu niên công tử dẫn đầu không hề xa lạ gì với Phong Liệt, đặc biệt là ánh mắt căm hận đó, trong một năm nay hắn gần như đã quen thuộc.

Triệu Đống, Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh, Sở Huyền còn có Lý Trác Nhiên.

Phong Liệt vẻ mặt thản nhiên nhìn mấy người kia dẫn theo rất nhiều cao thủ tiến lên, đôi mắt sáng ngời chớp lóe.

Việc Triệu Đống, Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh, Lý Trác Nhiên cùng với nhiều cao thủ áo đen xuất hiện không khiến hắn để bụng.

Vì hắn thấy ra trong đám người không có cao thủ thần thông cảnh, đa số đều là cương khí cảnh cường giả, trong đó cũng có một phần cao thủ chân khí cảnh.

Đối với những người này hắn tự nghĩ dù đánh không lại, nhưng có thủ đoạn riêng muốn trốn không khó.

Về việc Sở Huyền xuất hiện thì Phong Liệt thầm cảnh giác và nổi lên chút hưng phấn.

Hắn có Ma Long Hắc Ám Chi Thân thiên phú đại thần thông của Ma Long Hoàng, cùng với linh hồn chuyển thế Ma Long Hoàng Sở Huyền vốn đã định là đối địch, hai người đã định trước chỉ có thể có một người sống sót.

Đặc biệt mặc dù Phong Liệt có Ma Long Hắc Ám Chi Thân nhưng cho đến này có nhiều bí ẩn chưa giải trừ.

Hắn lờ mờ cảm thấy Ma Long Hắc Ám Chi Thân không chỉ là những uy lực mà hắn biết, nhưng rồi lại không lần mò được gì, muốn tìm người hỏi cũng không được.

Vậy nên hắn sớm nhắm vào Sở Huyền, nếu có thể nuốt linh hồn của y, lấy cảm ngộ chiếm làm của riêng, chắc là hắn có thể đạt được ích lợi vô tận.

Nhưng Phong Liệt thấy rõ khó khăn bên trong. Sở Huyền là lã yêu nghiệt luân hồi vô số vạn năm, bản lĩnh áp đáy lòng tuyệt đối không thể thiếu, chỉ một cái nhiếp hồn chi mâu đủ khiến hắn kiêng dè rồi.

Khi Phong Liệt thầm suy tính thì Dư Thanh cách hắn không xa mắt bỗng chớp lóe, thấy Phong Liệt bị hấp dẫn nhìn phía xa thì gã chợt co giò chạy trốn, tốc độ cực nhanh.

Gã biết bây giờ tình hình hiện tại chưa quen thuộc này tuyệt đối không có khả năng là địch thủ của Phong Liệt, đương nhiên gã sẽ không ở lại chờ chết.