- Hừ!

Phong Liệt khẽ hừ, tay bỗng giơ thương to.

Thoáng chốc chín long ảnh uống lượn hiện ra bên cạnh thương không ngừng gầm rống, nguyên khí thiên địa xung quanh điên cuồng ùa vsaof bên này khiến khí thế chín long ảnh càng tăng lên.

Lữ Tranh thấy Phong Liệt động sát khí thì biểu tình căng thẳng, khóe mắt muốn nứt ra, từ xa hét to:

- Phong Liệt, ngươi dám! Nếu ngươi giết nhị đệ của ta thì Lữ gia ta sẽ cùng ngươi không chết không ngừng!

Hai huynh đệ Lữ Tranh, Lữ Vanh tuy rằng trong ngày thường khi nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, nhưng giữa hai người có cảm tình rất tốt. Đặc biệt là trước khi bị Phong Liệt phế của quý, hai huynh đệ đều là cùng ăn cùng ngủ, có tai hoạ cùng nhau làm, có đàn bà cùng nhau lên, tuy hai mà một, được gọi là 'Lữ thị song hùng'. Lữ Tranh thật sự lo lắng cho nhị đệ của mình.

Tiếc rằng gã nói mấy lời đó Phong Liệt không nghe lọt tai, ngay cả Nhạc Đông Thần, Triệu Đống ở không xa cũng lén bĩu môi.

- A...không phải chúng ta sớm không chết không ngừng rồi sao?

Phong Liệt giễu cợt cười, hắn lười nói cho Lữ Tranh biết thân thể Lữ Vanh đã đổi người, không cần thiết.

Ngay sau đó, mắt hắn độc ác, thương to mạnh vung.

- Quần long trụy nhật! Đi!

- Grao!!!

Chính long ảnh hùng vĩ mang theo khí thế cuồng bạo nhanh chóng vọt hướng Dư Thanh cách xa vài chục trượng.

- Phong Liệt, đồ khốn kiếp!

Dư Thanh xoay người tức giận chửi.

Bây giờ gã chân chính cảm nhận cái gọi là 'Hổ lạc bình dương bị khuyển khi', lấy thân thể của Lữ Vanh trước không nói thực lực như thế nào, ngay cr chạy trốn cũng không nhanh, thật khiến người tuyệt vọng.

Nhưng gã cũng không có khả năng ngồi chờ chết.

Lập tức Dư Thanh biểu tình dữ tợn, người chợt run lên, hét lớn một tiếng: 

- Thiên chấn!

*Ong- - *

Hư không khẽ run, một long ảnh dài hơn một trượng xuất hiện quanh người gã, phạm vi ba trượng chấn động, bụi cát bya khắp nơi.

Không chút nghi vấn, đây chính đại thần thông của cao thủ thần thông cảnh, 'Thiên chấn'/

Nhưng bây giờ Dư Thanh và thân hình mới đã hoàn toàn dung hợp, thi triển thiên chấn thì hơi sai lầm.

Nhưng đại thần thông rốt cuộc là đại thần thông, by giờ tuy chỉ còn cái giá nhưng vẫn có vài phần uy lực.

Chín long ảnh ẩn chứa hơi thở cuồng bạo ập đến gần, lập tức xảy ra uy lực bạo liệt kinh thiên động địa.

*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*

Một chuỗi tiếng nổ vang, chín long ảnh lần lượt tạc nổ, cuồng bạo cương kình mãnh liệt oanh kích Dư Thanh.

Dư Thanh kinh sợ nhìn thế công trước mắt, tinh thần kinh sợ muốn chết, nếu đổi làm trước kia thì chút xíu uy lực này không làm gì được gã.

Nhưng bây giờ mỗi một đợt onh kích sẽ khiến đại thần thông của gã ảm đạm mấy phần, đợi tám long ảnh tạc nổ thì gã dốc hết sức lấy ra đại thần thông đã hoàn toàn tan biến trong vô hình.

Ngay sau đó, long ảnh thứ chín mạnh đập vào người gã.

*Ầm!*

Theo tiếng nổ thật lớn, Dư Thanh và thân xác mới chiếm dụng bị tạc nổ thành mảnh vụn đầy trời, chỉ để lại một tàn hồn đơn độc ở trên không trung khóc không ra nước mắt.

- Nhị đệ...a? Ngươi là ai?

Lữ Tranh bi thương hét to nhưng ngay sau đó thấy thể linh hồn của Dư Thanh rồi thì trợn tròn mắt, trên mặt nỗi bi thương đông lại, dần thay đổi kinh ngạc.

Gã không phải người mù, tất nhiên nhìn ra được linh hồn đó không phải của Lữ Vanh, chỉ uy nhiếp thần thông cảnh đã là không phải gã có thể có được.

Dư Thanh mực kệ Lữ Tranh, gã vẻ mặt căm hận nhìn Phong Liệt, hét chói tai:

- Phong Liệt kia! Dư Thanh ta và ngươi không đội trời chung! Hôm nay ban tặng, ngày khác ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần! Chúng ta chờ xem!

Dứt lời, gã lập tức độn đi xa.

Gã đã nhìn ra, hiện giờ xung quanh có người sống, muốn chọn một thân thể tư chất không sai thì cũng không khó khăn, không cần treo cổ trên một thân cây Phong Liệt.

- Hừ! Không cần ngày khác, hôm nay ngươi hãy đi chết đi!

Không đợi gã trốn ra xa thì Phong Liệt bỗng quăng ra phong ma thần thương, chớp mắt bay vào không trung không thấy đua.

Lúc này phong ma thần thương đã rót chín phần sức lực của Phong Liệt, nhất quyết phải đánh chết Dư Thanh để trừ hậu hoạn.

Dư Thanh thầm giật mình, mặc dù gã không thấy bóng dáng của phong ma thần thương nhưng vẫn cảm thấy có nguy hiểm to lớn.

Gã không chút do dự bay ra xa lánh nạn.

Nhưng ngay sau đó, gã vẫn bị thương phong xẹt qua, chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã đủ trí mạng.

Rồi thì giữa tiếng gào thê thảm chí tai, Dư Thanh đường đường là cao thủ thần thông cảnh nhị tầng đã tan thành mây khói.

- Phù...

Phong Liệt nhìn không trung, thở phào, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng buông xuống.

Mặc dù trông hắn như nhẹ nhàng nhưng đối mặt cao thủ thần thông cảnh nhưng trong lòng có áp lực rất lớn.

Lúc này một đống cao thủ áo đen theo đám Triệu Đống, Nhạc Đông Thần chỉ huy bao quanh hắn tàng tầng, ai nấy sát khí hừng hực chậm rãi tiến lên.

Phong Liệt nhảy người lên, chộp phong ma thần thương từ trên trời rơi xuống vào tay, sau đó yên ổn rơi xuống đất, ánh mắt lạnh lùng liếc xung quanh.

Lúc này hắn dần phát hiện mấy người áo đen khí thế hùng hồn thật ra có phân chia tinh tế. Ở ống tay áo của họ đều đánh dấu tiêu ký gia tộc khác nhau, hiển nhiên là thế lực mấy đại thế gia tạm thời lắp ráp.

Mặc khác, những ánh mắt, khí chất cũng khác nhau. Dùng kinh nghiệm của Phong Liệt không khó thấy ra đám người đa số là tử sĩ trải qua huấn luyện đặc biệt, ánh mắt nghiêm khắc, chỉ còn lại sát khí thuần túy.

Có một phần khác là gia nô bình thường, ánh mắt chớp lóe, nhìn hướng hắn có kiêng dè, do dự, hưng phấn. 

- Phong Liệt! Lúc trước khi ngươi ra tay tàn nhẫn với bổn công tử thì có nghĩ đến ngày này không?

Trong đám người đằng sau Triệu Đống âm lãnh cười nói, mặc dù đang cười lại khiến người lạnh lòng.

Nhạc Đông Thần chắp hai tay sau lưng, bộ dạng nắm giữ đại cục, âm trầm cười lạnh nói:

- Phong Liệt! Để ngươi tiêu dao thời gian hơn một năm qua, hôm nay cũng nên làm chấm dứt! Ngươi sống mỗi một ngày thì bổn công tử sẽ một ngày khó chịu!

Lữ Tranh căm hận nói:

- Phong Liệt! Nhị đệ của ta vì ngươi mà chết, ngươi hãy đền mạng cho nhị đệ ta!

Lý Trác Nhiên không kiên nhẫn nói:

- Tốt rồi ! Nói nhiều với tạp chủng này làm gì? Mau diệt hắn đi, xem hắn còn ở đây thở là bổn công tử toàn thân khó chịu rồi ! 

Phong Liệt từ từ quét mắt qua Triệu Đống, Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh, Lý Trác Nhiên, lòng có thổn thức.

Quan hệ giữa người với người rất kỳ diệu, không ngờ mới một năm mà hắn đã có được nhiều tử địch như thế, thù hận với đám người này không thể tiêu trừ, chỉ có dùng máu mới tẩy sạch được.

- Không sai, nên kết liễu một thể!

Phong Liệt thản nhiên cười, đối mặt hai trăm cao thủ cương khí cảnh, một trăm cao thủ chân khí cảnh, hắn không chút sợ hãi.

Có thể khiến hắn e ngại chỉ có đằng sau đám người Sở Huyền vẻ mặt thản nhiên, im lặng không nói.

- Ra tay đi! Ai giết hắn sẽ thưởng ba mươi vạn long tinh! Mười nữ hầu!

Triệu Đống sốt ruột quát lạnh, mặt lộ vẻ hưng phấn.

Hiện giờ ra khỏi Ma Long giáo gã rót cuộc có thể không kiêng nể gì hạ sát thủ với Phong Liệt, bị một kẻ không có chút căn cơ cưỡi trên đầu lâu như vậy, gã đã chịu đựng đến cực hạn.

*Vèo!*

*Vèo!*

*Vèo!*

Triệu Đống ra lệnh, một đống người áo đen chen chúc nhào vọt hướng Phong Liệt, mấy trăm mũi nhọn sáng choang chiếu rọi trăng non đặc biệt sáng ngời.