- Không sao đâu, cứ mặc thế đi. - Mai Lang Vương nhẹ giọng.

- Không sao thật chứ? Cổ Loa mà biết thì không hay đâu.

- Em ấy sớm muộn gì cũng trở thành vợ của ta thôi. Chúng ta ở chung một nơi không ảnh hưởng gì đâu. - Mai Lang Vương hờ hững nói.

- G… Gì?! - Vĩnh Nghiêm thốt lên, chưa kịp hỏi rõ lại thì Mai Lang Vương đã trở vào trong rồi."

- o-

Kén tơ đốt cháy Hỗn một lúc rồi dần biến mất, để lại mặt hồ một khung xương khổng lồ xơ xác. Hồ Hỗn có dấu hiện đùn lên, những cơn sóng cuốn lấy bộ xương, dìm dần nó xuống lòng hồ. Mai Lang Vương đưa tay ra, từ vị trí mà Hỗn ra đi, một chuỗi dây leo xuất hiện và cuồn cuộn uốn lượn về phía chàng. Sao ngơ ngẩn nhìn, khi dây leo đến gần, em mới thấy nó đang mang theo một mảnh vảy màu tím tỏa hào quang đỏ rực.

Dây leo thả mảnh vảy lên tay Mai Lang Vương rồi tan biến mất. Chàng hờ hững nhìn thứ đó, đưa cho em, Sao mím môi ngập ngừng. Đôi mắt nâu nhìn em không rời, có chút đau xót, có chút yêu thương và cũng có chút giận, chàng bỗng nói - Lấy đi. Bán sống bán chết chỉ để giành được nó mà? Sao giờ lại không cầm?

Sao giật thót trước lời trách móc đó, em đành rề rà nhận lấy mảnh vảy. Mai Lang Vương thấy em ôm mảnh vảy vào lòng, đôi mắt nâu rốt cuộc dịu đi một chút, chàng bế em trở vào bờ.

Khi hai người rời đi, hồ Hỗn đã hoàn toàn kết lại thành sáp rồi. Sao rướn người qua vai chàng và nhìn cái hồ đó, em lại vô thức lướt ngón cái qua cổ tay phải. Sao âm thầm hé nhìn vị trí ấy, thêm một hình tam giác nữa đã xuất hiện. Sao ôm cổ tay, che kín nó lại, dù em hoang mang lắm nhưng không dám tỏ thái độ gì khi đang ở trong vòng tay chàng.

Hai người vừa vào đến bờ thì từ trên không, Quan Lang và những người kia cũng đáp xuống. Nùng Tậu lướt mắt qua hồ Hỗn im lìm rồi lại dừng mắt trên người Mai Lang Vương. Ngực áo thấm đẫm máu của Mai Thần cho chàng biết, một chuyện rất tồi tệ đã xảy ra.

Vĩnh Nghiêm và Lãm sửng sốt quan sát Sao và Mai Lang Vương, đến khi họ hiểu được phần nào câu chuyện, họ chợt xót xa lòng.

Lim Vương thì đứng một bên và nhìn Sao đầy dò xét, chàng đoán đó là con bé tì nữ mà Quan Lang nhắc đến? Đôi mắt sắc sảo dịch chuyển lên một chút, trông tên Mai Lang Vương đó kìa, dù máu là của con nhóc nhưng sắc mặt hắn tựa như thể chính hắn mới là người bị thương vậy.

Nói thế… Hắn và con bé đó thật sự có tơ tình? Mai Lang Vương? Hắn thật sự nảy sinh quan hệ tình cảm với một cô gái?

Lim Vương hứng thú mỉm cười, xem ra sắp có kịch hay để xem rồi. Mai Lang Vương và Quan Lang à? Tháng ngày kế tiếp không còn buồn chán nữa, có người giải trí cho rồi.

- Quan Lang! - Sao vừa thấy Nùng Tậu liền cất tiếng gọi. Em cựa quậy, muốn thoát khỏi vòng tay Mai Lang Vương và nhảy xuống. Mai Lang Vương cũng không làm khó em, chàng đặt em xuống cẩn thận. Sao vừa chạm chân lên đất thì lập tức khập khiễng lết thân đến chỗ Quan Lang. Em cúi người, dâng mảnh vảy lên cho chàng ta.

Nùng Tậu khựng người, mắt rơi lên mảnh vậy đó, ngực thắt lại.

Sao ngẩng mặt lên, tươi cười, dù máu của em đang chảy thành giọt sau gáy - Quan Lang, em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ. - Sao vui vẻ nói. Em cố ý nhấn mạnh hai từ nhiệm vụ để nhắc nhở Nùng Tậu rằng chàng đừng quên những gì đã hứa trước đó.

Nụ cười và bộ dạng tả tơi thương tích đó của em đã gây ra cho Nùng Tậu một ấn tượng mãnh liệt. Quan Lang lùi một bước, sững sờ tột độ. Đó là lần đầu tiên chàng bị ấn tượng mạnh bởi một cô gái như thế.

Mai Lang Vương khoanh tay, đăm đăm chiếu mắt về phía hai người. Những người còn lại cũng không khỏi nghẹn lời. Họ chỉ biết im lặng quan sát mọi chuyện.

- Ư… Ừ. - Nùng Tậu nhận lấy vảy.

- Hai trăm viên ngọc. - Sao cất tiếng nhắc.

- Biết rồi. - Nùng Tậu đáp.

Sao thở hắt ra một hơi, lòng nhẹ nhõm, giờ thì em an tâm rồi. Sao thả lỏng cơ thể, mắt dần nhắm lại, đổ gục xuống dưới chân Nùng Tậu.

- Sao! - Nùng Tậu khuỵu xuống và đỡ em lên. Chàng không nghĩ em lại đột nhiên ngất đi như thế.

Quan Lang vốn định cõng em về, tuy nhiên chàng chưa kịp động tay vào người em thì Sao đã bị cướp đi. Nùng Tậu trợn mắt lên, cau có nhìn kẻ vừa giật em khỏi tay chàng, chỉ thấy một đôi mắt nâu giận dữ, Nùng Tậu im bặt, Mai Lang Vương đang ôm em trong lòng.

Mai Thần chẳng nói chẳng rằng bế em lên và lướt đi. Khi đi qua Nùng Tậu còn không khách khí va vào chàng một cái. Lãm thấy chủ của mình cất bước thì cũng vội vàng đuổi theo sau. Quan Lang đứng yên ở đó hồi lâu rồi cũng sải bước đi theo họ.

Tại hồ Hỗn, phút chốc, chỉ còn Vĩnh Nghiêm và Lim Vương.

- Này, Vĩnh Nghiêm. - Lim Vương ghé lại gần chàng, chợt nói.

- Vâng?

- Ta cũng chuyển đến phủ của ngươi một thời gian nhé?

- Gì ạ? - Vĩnh Nghiêm sốc nặng. Chẳng phải Vương có phủ riêng của mình ư? Phủ của ngài cũng chẳng cách phủ của chàng bao xa.

- Ta muốn xem tuồng thôi, phủ ngươi giờ là sân khấu rồi. - Lim Vương thư thái cười, tiếng cười trầm đục hưng phấn.

Vĩnh Nghiêm nghe đến đây, đỡ trán, không nghi vấn gì nữa. Có vẻ thời gian tới phủ của chàng sẽ diễn ra khá nhiều xáo trộn đây, hi vọng mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.

Mai Lang Vương bế em về thẳng phòng chàng ở khu lưu trú và chăm sóc cho em. Nùng Tậu đuổi theo nhưng không can thiệp vào mà chỉ ngồi ở sập ngoài hiên nhà, lặng lẽ uống rượu. Vĩnh Nghiêm bố trí chỗ ở cho Quan Lang cùng Lim Vương ngay tại khu tây của Mai Thần và Lãm. Hết cách, chàng vốn định tách họ ra nhưng chính Lim Vương yêu cầu vụ sống chung này.

Lúc sắp xếp chỗ ở, Vĩnh Nghiêm có gọi Mai Lang Vương ra và hỏi ý chàng về việc an bài chỗ ở cho Sao. Vĩnh Nghiêm rất khó xử vì không biết em nên ở đâu, ở bên nhà trái cùng Quan Lang hay ở nhà chính cùng chàng. Mai Lang Vương nói với Vĩnh Nghiêm rằng Sao sẽ ở trong phòng chàng. Cho đến khi em tỉnh lại, chàng và em sẽ ở cùng một nơi, như thế tiện cho chàng trong việc chăm sóc em.

Vĩnh Nghiêm có chút ái ngại về việc này vì dù sao, Mai Lang Vương và em vẫn chưa có hứa hẹn gì. Ở Thần giới lễ nghi cầu kì, trai chưa vợ gái chưa chồng mà ở cùng một phòng như vậy… Sẽ gây ra nhiều đàm tiếu. Vĩnh Nghiêm biết Mai Lang Vương yêu thương Sao như thế nào và chàng cũng hiểu, Mai Lang Vương sẽ không làm gì quá giới hạn với em. Tuy nhiên, chàng hiểu thì không có nghĩa là cả Thần giới sẽ hiểu, đã vậy Mai Lang Vương còn là công bộc, nhỡ chuyện lan ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không hay đến uy tín cũng như địa vị của chàng.

- Không sao đâu, cứ mặc thế đi. - Mai Lang Vương nhẹ giọng.

- Không sao thật chứ? Cổ Loa mà biết thì không hay đâu.

- Em ấy sớm muộn gì cũng trở thành vợ của ta thôi. Chúng ta ở chung một nơi không ảnh hưởng gì đâu. - Mai Lang Vương hờ hững nói.

- G… Gì?! - Vĩnh Nghiêm thốt lên, chưa kịp hỏi rõ lại thì Mai Lang Vương đã trở vào trong rồi.

Sau đó, Vĩnh Nghiêm đành an bài mọi chuyện như ý Mai Lang Vương. Chàng để cho Sao tạm thời ở cùng Mai Thần và Lãm tại nhà chính. Quan Lang thì như quyết định ban đầu, ở nhà trái. Đáng lẽ theo quy tắc, Quan Lang sẽ ở nhà chính nhưng vì ngài ấy đến sau, Mai Lang Vương thì có vẻ không chịu chuyển đi, thế nên chàng đành cho ngài ở nhà bên vậy. Nùng Tậu không chấp nhặt chuyện ở nhà nào. Nhìn chung, chàng ta khá dễ tính, chỉ có việc bị nhốt vào bốn bức tường là khiến chàng ta khó chịu thôi. Lim Vương được Vĩnh Nghiêm an bài ở nhà phải. Khu tây khi ấy trở nên vô cùng đông đúc. Đó là lần đầu tiên nó trở nên đông đúc như vậy, kể từ khi nó được xây dựng.

Quay trở lại việc chăm sóc Sao của Mai Lang Vương, khi vừa mang em về, chàng đã đặt ngay em lên giường. Mai Lang Vương tự tay băng bó vết thương cho em, kể cả việc lau người hay những việc khác chàng đều tự làm. Vĩnh Nghiêm có cử mấy tì nữ đến để chăm sóc em thay chàng nhưng Mai Lang Vương đã cho họ lui và bảo rằng chàng có thể tự đảm đương mọi chuyện.

Đến tối, cơ thể Sao đã được chàng băng bó ổn thỏa, em cũng đã thay sang trang phục mới. Mai Lang Vương đắp chăn cẩn thận cho em và ngồi lặng đó nhìn khuôn mặt yêu thương say ngủ. Em quả thật đã lớn hơn rất nhiều, ra dáng thiếu nữ hẳn. Tính cách cũng điềm đạm hơn xưa, em không còn hớn hở vui cười một cách hồn nhiên như thuở bé nữa mà đã biết yểu điệu duyên dáng. Mai Lang Vương chóng cằm ngắm em không rời, hình như năm nay em đã mười tám.

Mười tám…

Chàng cúi xuống và hôn lên tóc em.

Em sắp trưởng thành hoàn toàn rồi.