Điền Chí Thành đi dạo một vòng, rồi chỉ tay vào lọ kem Hoa Tuyết hỏi: “Lọ kem Hoa Tuyết này bán thế nào?”“Bảy đồng năm.

”“Đường bán thế nào?”“Đường phèn ba mao, đường trắng năm mao, muốn mua đường trắng cần phiếu đường.


” Nhân viên bán hàng âm thầm trợn mắt, không kiên nhẫn nói: “Hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc anh có mua hay không?”“Nếu không hỏi, sao tôi biết nên mua cái nào?” Điền Chí Thành lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, anh có thái độ rõ ràng, hoàn toàn không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt họ.

Nhân viên bán hàng thấy Điền Chí Thành tuy mặc đồ cũ, nhưng khí thế không thấp, người này giật giật khóe miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không phản bác lại anh, Điền Chí Thành lại hỏi giá cả vài món đồ, đợi đến khi nhân viên bán hàng sắp hết kiên nhẫn muốn mắng chửi anh thì anh thong thả ung dung đi ra khỏi công xã.

Sau khi có chút hiểu biết sơ qua về giá cả, Điền Chí Thành trở lại chợ đen.

Đồng hồ đã đưa cho Triệu Trình để anh ta mang đi bán, nhưng cái đó không phải lương thực đồ dùng hằng ngày, nên người muốn mua cũng không nhiều, trong thời gian ngắn không thể bán được.


Hiện giờ tiền nắm trong tay không nhiều, Điền Chí Thành nghĩ coi nên kiếm lương thực gì để bán, bỏ ra năm mươi đồng tiền mua năm mươi cân đường trắng từ Taobao, rồi mua thêm bột mì và bột gạo.

Bột mì một bao năm mươi cân, bột gạo một bao một trăm cân, đều bị Điền Trí Thành đổi bao ngoài thành vải bố sần sùi.

Có điều đây là lần đầu tiên đầu cơ trục lợi, Điền Chí Thành cứ phải cẩn thận một chút, tìm chỗ không người thay bộ đồ sạch sẽ, mua bộ râu dáng lên mặt, rồi mua cái mũ đội lên đầu.

Chỉ sợ bây giờ Điền Chí Thành đứng trước mặt Triệu Trình, đối phương trong chốc lát cũng không nhận ra anh.


Điền Chí Thành ngồi xổm bên vệ đường, không vội vàng bán, mặc dù nhiều người tới chợ đen mua đồ, nhưng không phải ai cũng có tiền mua bột lương thực để ăn.

Anh quan sát tỉ mỉ một hồi, thấy một phụ nữ bốn năm chục tuổi ăn mặc khá ổn mới mua từ chỗ khác năm cân gạo nếp.

.