Thời gian tạm ngừng vô cùng ngắn, Nhiếp Xuyên lần thứ hai đi vào sân.

Để khống chế chênh lệch điểm số giữa hai bên, MN trực tiếp thực hiện chiến thuật kèm người một chọi một.

Người chịu trách nhiệm phòng thủ Nhiếp Xuyên vẫn là Seydou như cũ.

Seydou phòng thủ càng thêm chặt chẽ hơn, so với biểu hiện kiêu ngạo lúc mới đầu thì giờ cậu ta thận trọng hơn hẳn.

Nhiếp Xuyên phải thừa nhận, trong số tất cả những người mà cậu đã đối mặt trong các trận đấu, Seydou không thể nghi ngờ là một trong những người có năng lực phòng thủ tốt nhất.

Một Seydou bình tĩnh, có thể di chuyển ngang theo Nhiếp Xuyên, mà theo đường thẳng, tốc độ của cậu ta cũng là một trong những ưu thế không thể bỏ qua, khiến Nhiếp Xuyên không thể dễ dàng đột phá.

Đương nhiên không dễ dàng đột phá không có nghĩa là không thể đột phá.

Khi Ewing bị ép lùi ra khỏi khu vực ném bóng ba điểm không thể chuyền bóng cho Nhiếp Xuyên được, cậu hạ thấp trọng tâm, rồi đột ngột tăng tốc, Seydou nhanh chóng bám theo, Nhiếp Xuyên khống chế bước chạy một cách hoàn mỹ, lùi lại một khoảng, nhảy lên lấy đà ném rổ.

Thời gian ngăn chặn của Seydou lần này càng thêm chuẩn xác, nhưng khi bóng rời khỏi tay Nhiếp Xuyên, cậu ta mới phát hiện ra Nhiếp Xuyên căn bản không có ý định nhắm bóng trúng rổ!
Bóng đập lên bảng rổ, bật ngược ra ngoài.

Kỹ thuật cướp bóng bật bảng của Black Mount rất tuyệt, anh gắt gao chắn trước trung phong của đối phương không cho người này có cơ hội tiếp cận bảng rổ.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng lần này sẽ là một lượt tranh cướp bóng dữ dội ngay dưới giỏ, thì Reese nhảy lên thật cao, giống như đang bay lên, úp quả bóng và trong giỏ.

Cầu thủ theo phòng thủ Reese đối với tốc độ của anh đã hoàn toàn bó tay bất lực.

Nhiếp Xuyên biết, nếu muốn chắc chắn giành lấy chiến thắng chung cuộc, nhất định phải kéo giãn khoảng cách điểm số với đối phương, tăng áp lực tâm lý cho MN.

Lượt kế tiếp, tốc độ tấn công của MN càng thêm nhanh hơn, tiền phong hàng ngoài của bọn họ dẫn bóng, cắt qua cạnh sân, Reese chặn kín, không cho cậu ta có cơ hội dẫn bóng vào trung tâm sân, trong nháy mắt cướp bóng trong tay đối phương đi.

"Ngăn cậu ta lại! Ngăn cậu ta lại!" Huấn luyện viên của MN rít gào ở ngoài sân.

Nếu Reese lại ghi thêm điểm, MN muốn lội ngược dòng trong năm phút cuối trận, thì áp lực sẽ tương đối lớn.

Vì vậy, trung phong của đối phương và hậu vệ ghi điểm Morris đồng thời chạy lên, phòng thủ Reese.


Khán giả duỗi dài cổ muốn xem cho rõ hơn, bọn họ ai cũng biết Reese rất lợi hại, nhưng mà đối mắt với thế gọng kìm như bây giờ, anh sẽ thoát thân như thế nào đây!
Anh lắc vai, dẫn hai người đang phòng thủ mình cùng lúc hướng về bên trái, nhưng tiền phong hàng ngoài của đối phương đã chặn kín không cho Reese cắt bóng về bên phải.

Thế nhưng Reese lại tận dụng khoảng trống này, chuyền bóng sang cho Nhiếp Xuyên, người vừa chạy tới tiếp ứng.

Mà Nhiếp Xuyên thì đang bị Seydou theo kèm rất sát.

Vừa nhồi bóng, trong lòng Nhiếp Xuyên vừa cảm thán về tốc độ truy cản của Seydou.

Nhưng mà đáng tiếc, cậu nhất định sẽ vượt qua cậu ta!
Nhiếp Xuyên đột nhiên nhấc bóng lên, tiếp đó là bước chạy Châu Âu vô cùng tiêu sái, phạm vi so với những lần cậu thực hiện trước đó còn khoa trương hơn.

Seydou thậm chí còn nghĩ Nhiếp Xuyên sẽ té ngã, nhưng sau khi vượt qua Seydou, cậu lại nhanh chóng ổn định trọng tâm,dẫn bóng chạy về dưới giỏ.

Tiền phong hàng trong của MN lập tức trở về phòng thủ, nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ của Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên biết nếu giờ cậu dừng lại, thì nhất định sẽ bị tiền phong hàng trong của đối phương truy cản, cậu chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước không chút do dự.

Gió xẹt qua bên tai, tất cả tiếng reo hò xung quanh dường như đã hòa làm một thể với tiếng máu sang sôi trào trong thân thể, đẩy Nhiếp Xuyên đến nơi cao nhất.

Cậu nhảy lên một cái, dường như muốn mang theo tất cả ánh sáng, lướt qua vực sâu thăm thẳm, đi tới một vùng đất khác.

Tiền phong hàng trong của đối phương cũng nhảy lên, bởi vì quá vội vàng cùi chỏ của cậu ta thúc vào vai Nhiếp Xuyên, động tác khiến tất cả khán giả có mặt đều không nhịn được, đồng loạt ồ lên.

Nhưng pha úp rổ này của Nhiếp Xuyên dùng lực rất mạnh, kể cả lúc bị đối phương đụng trúng, cậu vẫn khống chế được thăng bằng trên không, đưa bóng úp vào rổ.

"Ặc ——"
Mọi người kinh nhạc ồ lên, lúc Nhiếp Xuyên rơi xuống đất thì lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã quỳ sụp luôn xuống sàn, nhưng Carlo đã nhanh chóng đi lên, kéo cậu dậy.

Carlo quay người trừng mắt nhìn về phía tiền phong của đối phương*: "Này —— Ông muốn làm gì hả!"
*Chỗ này trong bản qt ghi là trung phong, nhưng trước đó có ghi người nhảy lên chặn Nhiếp Xuyên là tiền phong hàng trong, còn trung phong đang chặn Reese, nên tôi tự sửa lại nhé.

"Xin lỗi! Tôi không cố ý!"
Trọng tài thổi còi, ra hiệu va chạm phạm quy, Nhiếp Xuyên không những ghi được hai điểm mà còn được thêm một quả ném phạt.

"Ồ, có vẻ còn thú vị hơn trong tưởng tượng của tôi đấy."
Ceston dựa một tay vào rào chắn, môi cong lên thành một nụ cười.

Lúc này, một cậu nhóc thấp người khác chen tới bên cạnh Ceston: "Này! Anh có nhìn thấy không! Cú slam dunk ban nãy đỉnh quá! Em cũng muốn làm thế!"
"Em tốt nhất là cứ thành thực phụ trách ghi điểm từ tuyến ngoài đi, Benny." Ceston nhấc một tay, nhẹ nhàng khoác lên bả vai đối phương.

"Này, gọi em Ben là được rồi.

Lần sau mà anh còn gọi em là Benny nữa, em sẽ lên mạng bóc phốt anh đấy."
"Bóc phốt anh cái gì?" Ceston buồn cười hỏi ngược lại.

"Bóc phốt anh đi vệ sinh xong không xả nước!"
"Ồ...!Cái người đi xong không xả nước đó không phải là em sao?"
Lúc này, Nhiếp Xuyên đang đứng ở vạch ném phạt.

Tuy là từ khi giải đấu hàng nằm bắt đầu cho đến giờ, số lần Nhiếp Xuyên ném rổ kém xa so với Ewing và Reese, nhưng ở ngoài sân đấu, cậu đã luyện tập vô số lần rồi.

Nhiếp Xuyên giữ bóng, tư thế ném khá là đẹp mắt, cho dù Black Mount và Carlo đã chuẩn bị sẵn việc bắt bóng bật bảng bất cứ lúc nào, nhưng chuyện đó là hoàn toàn không cần thiết.

Cú slam dunk của Nhiếp Xuyên khiến Seydou thấy sốc vô cùng.

Bởi vì nếu chỉ đơn giản là nhảy lên dunk, dùng khả năng bật nhảy của mình, Seydou cũng có thể làm được.

Nhưng ở trong tình cảnh bị đối thủ gây sức ép, cho dù chỉ trong nháy mắt, mà vẫn có thể ổn định tư thế dunk của mình, Seydou biết, lực eo cùng khả năng giữ thăng bằng trên không của Nhiếp Xuyên không cùng một cấp bậc với cậu ta.

Nhưng Seydou không biết được là, từ lần đầu tiên khi Nhiếp Xuyên nhìn thấy Reese thực hiện động tác Sky hook, thì cậu đã rất có hứng thú với chuyện biến hướng trên không rồi.

Để có thể làm được như vậy, Nhiếp Xuyên dùng càng nhiều thời gian huấn luyện hơn so với những người khác.

Không cần biết là lúc ở trong phòng ngủ tập hít đất hay gập bụng, cậu còn cùng Reese đi phòng tập thể hình rèn luyện thêm, ngoại trừ thời gian học, Nhiếp Xuyên hầu như cắt xén luôn cả thời gian chơi game và lướt web của mình để tập.

Mà sau pha bóng này, gân cốt toàn thân Nhiếp Xuyên giống như được thả lỏng ra, động tác giả so với trước đó càng nhanh gọn, dứt khoát, rồi lại biến đổi khó lường, mỗi một lần cậu lắc vai biên độ lớn, sau đó kéo trọng tâm về, đều trôi chảy đến mức khiến người ta không tài nào dời mắt nổi.

Ben đứng bên cạnh Ceston phát ra một tiếng cảm thán: "Oa —— Đẹp trai quá đi mất!"
Ceston đột nhiên đánh một cái lên ót Ben: "Em nói cái gì? Như vậy mà cũng nói là đẹp trai, mắt em mọc dưới chân à?"
"Không phải tại mắt em mọc dưới chân, là do bình thường tốc độ của anh quá nhanh, em không kịp thưởng thức xem anh có đẹp trai hay không! Không thì anh đánh giá cái cậu Allen này chút đi! Nếu không phải Relvin đăng status lên facebook, nói người này lợi hại như nào như nào, anh căn bản sẽ không đến đây, đúng không?"
"Tốc độ của cậu ta đúng là không tệ, nhưng so với anh vẫn còn thiếu một chút." Ceston nói.


"Coi như đánh giá này cũng công tâm đấy." Ben gật đầu tỏ ý tán thành, "Nhưng mà trong một cuộc tranh tài giữa cao thủ với nhau, Một chút thường sẽ mang ý nghĩa là Rất nhiều."
"Khả năng bật nhảy của cậu ta trái lại khiến anh cảm thấy rất bất ngờ, rõ ràng thoạt nhìn sẽ bị va chệch đi, nhưng rõ ràng sức mạnh phần eo và lưng cậu ta đã được rèn luyện đặc biệt.

Huấn luyện viên Gordon đã bù đắp rất tốt những thiếu sót tự nhiên của đứa nhóc này.

Anh dám cược, trước khi tiến vào đội bóng rổ, sức mạnh ở phần eo và lưng của cậu ta chắc chắn không được như bây giờ." Ngón tay Ceston gõ gõ theo nhịp lên thành rào chắn.

"Vậy em có thể làm huấn luyện tương tự như cậu ấy không?" Ben hỏi, vẻ mặt hết sức cầu thị.

"Em á?" Ceston mỉm cười, "Em không chịu được loại khổ đấy, cũng không có nghị lực như vậy.

Nếu nói cái cậu Allen kia có 50% là thiên phú, thì cậu ta nỗ lực đến 80%, nên thành quả đạt được là 130%.

Còn em, là 80% thiên phú, nỗ lực chỉ chiếm 50%.

Nhưng thành quả đạt được cũng là 130%, em muốn bản thân nỗ lực hơn nữa không?"
"Cái gì? Cố gắng của em trong mắt anh chỉ được có tầm 50% á? Rõ ràng là 100% mà!" Ben cực kỳ không hài lòng nói.

"Chờ đến khi em biết nỗ lực 100% là như thế nào, hãy về nói với anh câu này sau." Ceston dúi nhẹ đầu Ben một cái.

"Vậy khả năng khống chế bóng của cậu ấy thì sao?"
"Thực ra nói đến năng lực khống chế bóng, anh không thể không nói trong đại đa số các hậu vệ trong giải đấu, trình độ của cậu ta khá cao, thậm chí có thể xếp vào trong số các hậu vệ top đầu."
"Oa, đánh giá cao thật đấy."
"Anh là người đứng trên đỉnh kim tự tháp đó.

Mà nếu đã nói là đỉnh, thì chỉ có duy nhất một người có thể đứng thôi."
"Anh tự kỷ thật đấy." Ben lắc lắc đầu.

Hiệp đấu đã bước vào phút cuối cùng.

MN phản kích càng thêm điên cuồng, bọn họ vẫn đang thua DK bốn điểm.

Mặc dù là bốn điểm, nhưng chỉ cần hai quả thành công là đã có thể san bằng tỷ số, không cần biết là giải đấu của NCAA hay là NBA, chuyện trong một phút cuối trận thành công lội ngược dòng đâu đâu cũng có.

Seydou nhận được bóng, động tác giả của cậu ta so với trước đó còn nhanh hơn, mỗi một lần lắc vao, biên độ dao động cũng lớn hơn.

Có lẽ vì đối thủ là Nhiếp Xuyên.

Nên phương pháp điều chỉnh trọng tâm của cậu ta cũng dần dần giống với Nhiếp Xuyên, loại năng lực học tập này khiến Nhiếp Xuyên thấy kỳ lạ, tấm tắc không thôi.

Nhưng năng lực phản ứng của Nhiếp Xuyên khiến phòng tuyến tâm lý của Seydou đứng trên bờ vực tan vỡ, cho dù cậu ta có cố gắng thế nào, Nhiếp Xuyên vẫn trước sau bám sát theo, hơn nữa còn chuẩn xác chặn đúng phương hướng cậu ta định cắt bóng, đồng thời còn rất có kỹ xảo ngăn cản không cho cậu ta liên kết với đồng đội của mình.

Morris cuối cùng đã thoát khỏi đeo bám của Ewing, chạy tới bên cạnh Seydou: "Chuyền bóng cho tôi!"
Seydou nhắm ngay dưới nách Nhiếp Xuyên, pha bóng này kỹ xảo cùng tốc độ đều vô cùng chính xác.

Seydou nghiêng người giả vờ như muốn lừa bóng qua sau lưng, sau đó trở tay từ dưới cánh tay Nhiếp Xuyên đưa bóng ra ngoài.

Nhưng cậu ta không thể ngờ được, Nhiếp Xuyên dùng chân trái làm trụ, trong nháy mắt xoay người lại, đập bóng xuống.

Morris không nhận được bóng, mà Nhiếp Xuyên thì lại dẫn bóng nhanh chóng chạy về phái dưới giỏ của MN.

"Há, làm rất tốt." Ceston nở nụ cười.

"Nếu là anh, anh có thể chặn đường chuyền này lại không?" Ben tò mò hỏi.

"Em nói xem?"
"Chắc là...!Có lẽ...!Đoán là...!Anh có thể chặn lại được..." Ben dáp.

"Em đúng là muốn chết."
"Quay về phòng thủ —— Về phòng thủ ——" Đôi mắt của huấn luyện viên đội MN đã đỏ quạch.

Bị tiền phong hàng ngoài cũng tiền phong hàng trong của MN chặn lại, Nhiếp Xuyên lập tức đưa bóng ra ngoài, vẫn là đường chuyền nhanh mà cậu am hiểu nhất, Black Mount vẫn luôn canh chừng dưới giỏ thành công áp chế trung phong của đối phương, ghi thêm hai điểm nữa cho DK!
Chênh lệch giữa hai đội đã lên đến sáu điểm, thời gian thi đấu chỉ còn có ba mươi giây, hi vọng đoạt lại điểm của MN đã hoàn toàn tan vỡ.

Nhưng Seydou vẫn không từ bỏ, cậu ta như phát điên, dốc toàn lực dẫn bóng về phía rổ, Nhiếp Xuyên phải tập trung hết sức mới có thể kiềm chế được cậu ta.

Mấy giây cuối trận hầu như đã trở thành chiến trường riêng của Seydou và Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên trước sau vây kín không một kẽ hở, giống như mạng nhện quấn chặt lấy Seydou, mà đối phương thì như muốn phá kén sống lại mà dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn bị Nhiếp Xuyên bắt chặt đến hơi thở cuối cùng.

"Mười! Chín! Tám...!Ba! Hai! Một!"
Khán giả bắt đầu đếm ngược, tiếng còi chấm dứt hiệp thi đấu của trọng tài vừa vang lên, hai mắt Seydou đã đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.


Nhiếp Xuyên thở phào một hơi, lùi về phía sau một bước.

Bạn cùng phòng của Seydou – Morris đi tới bên cạnh, ôm cậu ta vào lòng an ủi.

"Này! Này! Người anh em! Đây chỉ là một trận trong mùa giải thôi! Sân khách thua thì chúng ta vẫn còn trận sân nhà nữa mà!"
Nhiếp Xuyên không tiến lên an ủi, cậu cũng không rõ mình rốt cuộc có đánh vỡ được sự tự tin của Seydou hay không.

Nhưng cậu vẫn còn nhớ, Reese đã từng hỏi mình, đã từng dốc hết sức để làm một chuyện gì chưa.

Chỉ có người đã dốc hết sức mình cố gắng, mới có thể vì thất bại mà rơi lệ.

Hai đội xếp hàng bắt tay.

Đôi mắt Seydou vẫn còn đỏ.

"Cậu không giống như ở trong video." Seydou nói.

"Không giống chỗ nào?" Nhiếp Xuyên hỏi.

"Càng nhanh hơn, càng cao hơn, cũng càng làm người ta ghét hơn."
"Cảm ơn."
"Cậu bây giờ có phải đang đắc ý lắm không? Tôi khiêu khích cậu, nghĩ là mình có thể thắng được cậu, nhưng thực tế lại bị cậu nghiền ép cho thê thảm."
"Không biết.

Bởi vì còn có nhiều người mạnh hơn ở phía trước."
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ hồi này Ceston đứng, đối phương đã rời khỏi đó.

Ben lẽo đẽo đi theo sau Ceston, nghếch đầu hỏi liên mồm: "Ceston, anh cảm thấy lấy thực lực của DK bây giờ có thể tiến vào tám đội mạnh nhất không?"
"Có thể." Ceston trả lời.

"Vậy bán kết thì sao?" Ben lại hỏi.

"Reese là tiền phong hàng trong suất sắc nằm trong top, cái cậu Allen kia cũng là một hậu vệ giỏi, Black Mount hôm nay nhìn có vẻ không có nhiều cơ hội phát huy, nhưng trên thực tế, DK có thể thoải mái chơi tấn công như vậy là vì có năng lực đánh đơn dưới giỏ của cậu ta đảm bảo.

Cùng là hậu vệ ghi điểm, tuy năng lực của Ewing kém xa em, nhưng nếu Allen vẫn có thể liên tục tạo cơ hội cho cậu ta giống như này hôm nay, thì số điểm ghi được của cậu ta cũng sẽ rất khá."
"Vậy thì sao? Anh có thể đừng phân tích nhiều như thế, rồi đến cái kết luận cũng không cho em không?"
"Cho nên cậu trả lời của anh là DK hoàn toàn có năng lực tiến vào tứ kết.

"Vậy vô địch giải đấu thì sao?" Ben híp mắt cười hỏi.

"Em cảm thấy có anh và em ở đây, những đội bóng khác có cơ hội này không?"
"Ha ha!"
Ngày đó thắng MN xong cũng không có nghĩa là đã xong hết.

Huấn luyện viên Gordon chống nạnh, tầm mắt lướt qua từng người một, khiến thần kinh mọi người không hiểu sao thấy căng thẳng kinh khủng.

"Đối với biểu hiện của Reese, tôi không muốn nói thêm gì.

Thực lực dưới giỏ của Black Mount cũng có thể dùng từ Hoàn mỹ để hình dung.

Nhưng mà Carlo, năng lực tổng hợp của trò trong đội vốn chỉ xếp sau có Reese mà thôi, nhưng ngày hôm nay trò hoàn toàn không thể phát huy được toàn bộ khả năng, trò có biết tại sao không?"
Carlo nhắm mắt lại, suy nghĩ mấy giây, sau đó trả lời: "Em biết.

Bởi vì em xem Allen là đường tắt, luôn cho là cậu ấy có thể tạo cơ hội tốt nhất cho chúng em, em chỉ cần làm tốt việc di chuyển khi không có bóng là được.

Nhưng cùng với việc bị động chờ Allen giúp mình kiến tạo cơ hội ghi bàn, em cũng có thể chủ động tạo cơ hội cho Allen.

Giống như Reese sẽ thường xuyên cùng cậu ấy tạo thành gọng kìm, kiềm chế đối thủ, không cho họ có không gian và thời gian để ra tay.".