"Rất tốt, tôi hi vọng lần sau trò sẽ chủ động hơn.

Trò là tiền phong hàng trong của chúng ta, khi phòng thủ phải biết kết hợp chặt chẽ với Black Mount, khi phối hợp tấn công phải giúp hậu vệ dẫn bóng Allen có nhiều lựa chọn hơn!" Huấn luyện viên Gordon tiếp tục nhìn về phía Ewing, "Ewing, trong trận đấu này, tôi có thể thấy được sự tiến bộ rõ rệt của trò, tôi cũng biết ngoài trừ thời gian luyện tập bình thường, trò cũng bỏ thêm rất nhiều thời gian để rèn luyện! Ngày hôm nay sự nỗ lực của trò đã có hồi báo, tôi cảm thấy rất vui mừng, nhưng tôi vẫn phải nói với trò, như vậy vẫn còn chưa đủ!"
Ewing siết chặt nắm đấm.

Ewing vì muốn tập động tác giả, dẫn bóng qua người mà tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Cũng giống Nhiếp Xuyên, ngoại trừ thời gian ăn ngủ và lên lớp.

tất cả thời gian còn lại Ewing đều dùng để luyện tập.

"Ewing, ngoại trừ Allen, tôi muốn trò tiến hành luyện tập với cả những người khác nữa, như vậy có thể giúp trò làm quen được với nhiều phong cách giữ bóng hơn, ngoài ra cũng phải có huấn luyện chuyên nghiệp tăng cường năng lực khống chế bóng.

Đừng có nói với tôi, như vậy khổ quá, trò không chịu được."
"Em đương nhiên là chịu được!" Ewing gật đầu.

Tầm mắt huấn luyện viên cuối cùng rơi lên trên người Allen, rất trầm, rất nặng.

Nhiếp Xuyên đoán có lẽ ngày hôm nay cậu không đạt được mục đích đả kích lòng tự tin của Seydou như huấn luyện viên Gordon đã kỳ vọng.

"Hôm nay giải tán ở đây.

Mọi người trở về để trợ lý huấn luyện giúp xoa bóp thả bỏng cơ bắp xong là có thể nghỉ ngơi."
Nhiếp Xuyên cho là huấn luyện viên sẽ đánh giá gì đó về mình, nhưng mà lại không nhận được nhận xét nào.

Lúc về đến phòng ngủ rồi, cậu mới phát hiện trong điện thoại có một tin nhắn của huấn luyện viên Gordon gửi đến: Tối nay, trò đến căn hộ của tôi một chuyến.

Xem cái tin nhắn này xong, Nhiếp Xuyên có chút lo lắng.

Đúng lúc Reese tắm xong đi ra, tóc vẫn còn ướt, nước bên trên tí tách rơi xuống chiếc khăn đang vắt trên vai anh.

Dáng người của tên này vẫn cứ khiến người khác phải ghen tị y như cũ, nhưng mà ngẫm lại thì sao phải đố kị nhỉ, không phải là anh thích cậu à? Vậy thì việc gì mà phải ghen với chả tị chứ!
"Reese, huấn luyện viên Gordon nói tối nay muốn em đến nhà ông ấy một chuyến!"
"Tôi biết rồi, tôi đưa em đi."
"Hì hì, cám ơn.


Chờ đến kỳ nghỉ em sẽ thi lấy bằng lái!" Nhiếp Xuyên nghiêm túc hứa hẹn.

"Ồ?" Reese quay mặt sang, "Lấy bằng lái rồi, em có xe không?"
"Em có thể mượn xe của anh để đi nha!" Nhiếp Xuyên trịnh trọng đáp.

"Nghĩ hay lắm." Reese cầm khăn mặt lên bắt đầu lau tóc.

Nhiếp Xuyên cầm máy sấy lại, đứng ở phía sau Reese: "Em sáy tóc cho anh!"
"Hiếm thấy thật đấy, người ngu ngốc chỉ biết chọc tức người khác như em mà cũng có lúc săn sóc thế này à?"
"Này! Sao anh lại như thế chứ!"
Nhiếp Xuyên ngượng không dám nói là, cậu cảm thấy lúc đầu tóc Reese ướt nước, không hiểu sao trông lại gợi cảm một cách khó tả, cho nên cậu muốn đi sờ thử một tí.

Khi ngón tay Nhiếp Xuyên luồn vào mái tóc của Reese, cậu có một loại cảm giác như mình đã xâm nhập được vào suy nghĩ của anh.

Hơi ẩm trên tóc dần dần được máy sấy làm khô, sợi tóc của Reese cũng trở nên mềm mại, giống như lúc nào cũng có thể tuột khỏi ngón tay Nhiếp Xuyên.

"Này, Nhiếp Xuyên..."
"Hả? Làm sao vậy?"
Chằng lẽ là do kiểu tóc mình sấy cho Reese trông quá ngốc nghếch, bị người ta phát hiện ra rồi à?
"Ceston Lind thực sự rất lợi hại."
Nhiếp Xuyên ngẩn người, cho dù là Owen cùng Relvin cũng là cao thủ nổi danh, nhưng cậu cũng không nghe thấy Reese trực tiếp tán thưởng bọn họ là Lợi hại, cho nên nói, trình độ của Ceston Lind đã tới cấp bậc vũ trụ rồi à?
"Có một lần thi đấu giao hữu, chúng tôi đánh với AZU, Ceston Lind hoàn toàn chắt đứt được phối hợp giữ tôi và Connor.

Mà Connor trước mặt Ceston cũng bó tay bất lực.

Ceston giống như một nhà ảo thuật vậy, trò xiếc của cậu ta cho dù có bị đối thủ nhìn thấu, cậu ta vẫn có thể tươi cười thực hiện nó đến cùng."
Nhiếp Xuyên trầm mặc, sau đó cậu từ phía sau ôm lấy Reese, má hai người kề sát một chỗ, tuy không phải rất dùng sức, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ của đối phương.

"Reese, từ trước đến giờ em không biết mình có thể giỏi được như vậy, nhưng nhờ có anh, cho nên khi đối mặt với Owen, đối mặt với Relvin, em mới phát hiện, hóa ra mình cũng có thể trở nên xuất sắc.

Cho nên đợi đến khi kinh nghiệm của em tích lũy càng nhiều, lực bộc phát cùng tốc độ càng tốt hơn so với bây giờ, em cảm thấy khi cùng ta đụng độ với AZU ở trận chung kết mùa giải năm nay, nói không chừng em sẽ lại cảm thán Hóa ra mình lại đỉnh cao như vậy!"
Reese giơ tay lên, xoa xoa sau gáy Nhiếp Xuyên: "Thật sự không biết là ai cho em cái tự tin này nữa."
"Anh đó!" Nhiếp Xuyên không chút nghĩ ngợi trả lời.

Sáng nay thi đấu thực sự quá mệt mỏi, Nhiếp Xuyên trực tiếp cuộn tròn ở trên giường chợp mắt ngủ trưa.

Ngay khi cậu vừa thiu thiu ngủ thì thấy dưới giường mình phát ra âm thanh lạch cạch, hơn nữa hình như nó còn đang di động.

"Mẹ ơi —— Có động đất à!" Nhiếp Xuyên tung chăn ngồi bật dậy, phát hiện thì ra là Reese đang đẩy giường của cậu.

"Em ngủ tiếp đi."
"Anh đẩy giường của em làm cái gì vậy!"
"Đương nhiên là để chúng ta lúc nào cũng có thể ngủ cùng nhau."
Nhiếp Xuyên quay lại nhìn mới phát hiện đồ vật kê giữa giường của hai người trước đó đã bị Reese đẩy hết sang một bên.

"Em xuống đẩy giúp anh!" Nhiếp Xuyên thò chân xuống tìm giày của mình, lại phát hiện nó vẫn còn đang nằm nguyên ở chỗ cũ.

"Không cần, em cứ ngồi yên trên đấy là được."
Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười.

Lúc Reese đẩy giường, biểu cảm trên mặt anh so với lúc thi đấu sáng nay trông còn chăm chú hơn.

Khi hai cái giường đã kê sát lại với nhau, Nhiếp Xuyên không nhịn được lăn một vòng ở bên trên, từ trên giường mình lăn sang bên giường của Reese, sau đó nằm giang tay giang chân thành hình chữ đại (大).

"Cảm giác thật là thích!"
Reese bò lên giường, vừa vặn quỳ giữa hai chân của Nhiếp Xuyên, lúc Nhiếp Xuyên đang muốn gập chân lại, né cho Reese ngồi, thì anh lại vươn người tới, hai tay đặt ở bên tai Nhiếp Xuyên, hạ thấp người xuống, chóp mũi anh chạm lên chóp mũi Nhiếp Xuyên, khẽ cà cà: "Như vậy, lúc làm những chuyện khác, cũng có đủ không gian."
Mặt Nhiếp Xuyên trong nháy mắt đỏ bừng: "Chuyện...!Chuyện khác là chuyện gì?"
"Em nói thử xem Chuyện khác là gì?"
Reese hôn lên môi Nhiếp Xuyên, không ngừng mút mát, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi cậu, không có cảm giác nôn nóng cùng điên cuồng như trong dĩ vãng, chỉ có vẻ lưu luyến mà dịu dàng vô cùng.

Nhiếp Xuyên nhắm hai mắt lại, cậu thích cảm giác như thế này, giống như thời gian cũng theo đó mà trôi chậm hơn.

Reese biết Nhiếp Xuyên mệt mỏi, cho nên chỉ nghiêng người nằm, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu.

Nhiếp Xuyên rất thích kiểu đụng chạm nhẹ nhàng thế này, cậu duỗi cổ xích lại gần Reese hơn một chút, sau đó ngủ thiếp đi.

Một giấc này, Nhiếp Xuyên ngủ rất sâu, không còn biết gì nữa, mãi cho nên khi có người bóp mũi gọi cậu dậy.

"Dậy đi, Nhiếp Xuyên.


Không phải em còn phải đi gặp huấn luyện viên à?"
Nhiếp Xuyên dụi dụi mắt, liếc nhìn đồng hồ thể thao đang đeo trên tay, sau đó lập tức gào lên: "Đã 7h40 tối rồi á! Sao em lại ngủ lâu dữ vậy!"
"Em vốn dĩ trước giờ vẫn ngủ rất nhiều, có lẽ là do thân thể em cũng biết em còn cần phát triển trí não, cho nên mới tự động điều tiết thời gian ngủ thành dài như vậy đấy!"
"Nhưng mà em còn chưa ăn gì mà! Đói quá đi!" Nhiếp Xuyên vừa lầm bầm vừa tìm giày xỏ vào chân.

Reese nhét vào tay cậu một cái bánh sandwich, sau đó ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cậu.

Nhiếp Xuyên nhớ lại hôm nay lúc tạm dừng thi đấu, Reese dưới con mắt của bao nhiêu người cũng buộc dây giày giúp cậu như vậy, lúc ấy cậu chỉ thấy ngượng ngùng, mà bây giờ, cậu lại hi vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, để cậu nhìn rõ được cách Reese buộc dây.

Ngay giây phút lúc Reese ngẩng đầu lên, Nhiếp Xuyên cúi người hôn lên trán anh.

Ánh mắt Reese lập tức tối sầm lại, Nhiếp Xuyên biết lúc động tình Reese sẽ có biểu hiện như thế nào, cậu làm bộ như không nhìn thấy, cắn một miếng sandwich.

Lát nữa bọn họ còn phải đi gặp huấn luyện viên nữa, Nhiếp Xuyên biết Reese sẽ không làm gì mình bây giờ đâu.

A, mùi vị này quen quá, Nhiếp Xuyên chớp chớp mắt: "Này! Cái này là anh làm à?"
"Ừ."
"Ở đây làm gì có phòng bếp đâu."
"Cho nên tôi mượn phòng bếp của người khác để làm.

Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta đi." Reese đứng dậy, nhéo má Nhiếp Xuyên một cái, "Ban nãy em trêu chọc tôi, tôi ghim rồi.

Sau này sẽ đòi nợ."
Nhiếp Xuyên sa mạc lời luôn rồi: Sao anh không thể coi đó là một cách biểu đạt tình cảm đơn thuần chứ? Vì cái gì mà cứ nhất định phải gán nó thành hành vi Trêu chọc?
Bọn họ đi tới căn hộ của huấn luyện viên Gordon, lúc Nhiếp Xuyên mở cửa xuống xe, cậu hỏi Reese: "Anh có muốn lên cùng không?"
"Huấn luyện viên Gordon nói muốn gặp em.

Tôi không có mặt, có lẽ ông ấy càng dễ nói chuyện hơn."
"Ồ...!Vậy được rồi..." Nhiếp Xuyên gãi gãi sau ót.

Reese là át chủ bài của DK, có chuyện gì mà huấn luyện viên không thể nói trước mặt Reese nhỉ?
Huấn luyện viên Gordon chờ Nhiếp Xuyên đã lâu, ngay cả trà đen cùng bánh quy cũng đã bày ra sẵn.

Ông vẫn mặc bộ âu phục lúc sáng, cái này có nghĩa là bây giờ ông vẫn đang trong trạng thái làm việc.

"Allen, biểu hiện hôm nay của trò, tôi không có gì để chỉ trích, trò đã nằm ngoài dự đoán của tôi quá nhiều.

Nhưng chính là vì như vậy, tôi lại nghĩ liệu mình có thể đưa ra thêm cho trò một ít yêu cầu càng hà khắc hơn, thậm chí càng Bất khả thi hơn nữa."
Nhiếp Xuyên hơi nhướng mày, suy nghĩ một chốc rồi mới trả lời: "Rất nhiều năm trước, chúng ta cũng cho là con người không thể nào đi lên mặt trăng được, nhưng bây giờ ở trên đó không chỉ lưu lại dấu chân của mỗi một người.

Huấn luyện viên, nếu như thầy muốn nói về AZU hoặc là Ceston Lind, thì xin thầy cứ việc nói thẳng."
Nhiếp Xuyên có cảm giác, đối với Reese mà nói, Ceston Lind nhất định là một đối thủ không tầm thường.

Huấn luyện viên Gordon gật đầu: "Nếu ví Ceston Lind giống như mắt trăng, thì ít nhất cho đến hiện tại vẫn chưa người nào có thể đổ bộ lên đó thành công."
Nắm đấm của Nhiếp Xuyên chậm rãi siết chặt lại.

Huấn luyện viên Gordon bật tivi lên, chiếu lại đoạn băng ghi hình trận đối chiến năm ngoái giữa DK và AZU.

Reese và Ceston có thể nói là kỳ phùng địch thủ, tốc độ cũng khả năng bật nhảy của Ceston không những ngang hàng với Reese, mà nhiều lần Reese thực hiện đổi hướng trên không đều bị Ceston phá vỡ ngay thời khắc quan trọng nhất.

Năng lực khống chế bóng của Ceston khiến Nhiếp Xuyên thán phục không thôi, đây quả thực phải nói là trình độ của vận động viên NBA hàng đầu.

Sự nhanh nhẹn linh hoạt của Connor ở trước mặt Ceston hoàn toàn bị vô hiệu hóa, gần như Ceston không biến hướng trên ba lần là đã vượt qua được Connor rồi, cho dù Connor có muốn dựa vào tốc độ để truy cản lần thứ hai thì cũng rất ít khi thành công.

"Trò có nhìn rõ động tác đưa bóng sang ngang của cậu ta không?" Huấn luyện viên Gordon cố ý tạm dùng video.

Nhiếp Xuyên nhéo mắt lại: "Em cảm thấy chắc là mình đã nhìn rõ rồi."
"Thị lực trạng thái động của trò rất tốt.

Nhưng trò có thể nhìn rõ và trò có thể theo kịp không thì đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa chỉ theo kịp thôi cũng vẫn chưa đủ, trò nhất định phải di chuyển được đến phía trước mặt của cậu ta.

Ceston có phong cách di chuyển riêng của mình mình, muốn học được cách di chuyển của cậu ta chỉ có một cách, đó chính là nỗ lực, không ngừng nỗ lực.

Carlo tốt, Black Mount tốt, mà Ewing cũng tốt, tất cả đều có năng lực.

Ví như bước chạy Châu Âu được Wade phát triển thành kiểu bước hụt của Wade, động tác rê bóng cắt chéo ở trong tay Allen Iverson cũng ghi được dấu ấn độc đáo của riêng nó, đó là vì bọn họ thực hiện nó tốt hơn so với bất cứ người nào khác.

Allen, đấy chính là crossover [1] của Ceston."

Đó là bộ động tác biến hướng cùng bên sau đó là lừa bóng sau lưng vô cùng phức tạp, mấu chốt của nó nằm ở động tác nối liền giữa hai lần chuyển hướng.

Nếu là người bình thường có khi đã ngã sấp xuống rồi, nhưng động tác của Ceston thoạt nhìn lại như không hề bị trọng lực cản trở.

Một khắc đó, trong đầu Nhiếp Xuyên có một áp lực cực lớn đè lên.

"Chúng ta nhất định sẽ chạm mặt AZU.

Bởi vì thầy chắc chắn, năm nay đội bóng rổ DK của chúng ta sẽ vào được vòng tứ kết."
"Em hiểu rồi."
"Trong cả đội, người duy nhất chưa từng đối mặt, biết được thực lực của Ceston chỉ có trò.

Tôi không hi vọng lúc mọi người đối mặt với cậu ta mới biết, đối thủ của mình đáng sợ thế nào."
"Em biết."
Màn hình một lần nữa tiếp tục chạy, đó là cảnh khi Reese phá được hàng phỏng thủ, chuẩn bị úp rổ, Ceston lại chạy nhanh tới ngăn cản.

Nhiếp Xuyên có thể thấy rõ ràng độ cao mà hai người nhảy chạm tới đã vượt qua khỏi trình độ của giải sinh viên.

Ceston rõ ràng lấy đà chậm hơn Reese, nhưng anh ta lại có thể đạt đến độ cao ngang bằng.

Reese thu bóng về, chuẩn bị thực hiện layup ngược giữa, điều chỉnh tư thế trên không vẫn luôn là sở trường của Reese, mà những thứ này của Nhiếp Xuyên cũng là học được từ anh.

Nhưng tay trái của Ceston lại vươn tới, mắt thấy bóng đã thu vào trong ngực của Reese chẳng mấy chốc sẽ bị chém xuống, Reese lại lần thứ hai phát huy sức mạnh ở vùng eo, đưa bóng ra ngoài, vậy mà vẫn bị Ceston mạnh mẽ đập xuống.

Nhiếp Xuyên hơi há miệng, trong khoảng thời gian ngắn cậu không tài nào nghĩ được gì.

Cậu nhìn được rõ ràng pha bóng kia, càng nhìn càng rõ ràng, trong lòng lại không ngừng tự hỏi: Một khi Ceston đã nhảy lên, liệu có quả bóng nào anh ta không thể ngăn lại không?
Trận đấu kết thúc, cho dù DK đã bỏ ra 100% nỗ lực, nhưng vẫn để thua AZU sáu điểm.

Connor gần như thoát lực, Carlo và Black Mount đều chống gối thở dốc, Ewing thì trực tiếp ngồi bệt luôn xuống sàn.

Đương nhiên, cầu thủ của AZ cũng không khá hơn họ là bao.

"Trận đấu tập này tuyệt đối là trình độ của trận chung kết." Huấn luyện viên Gordon đánh giá, "Ceston Lind cũng là người duy nhất trong một trận đấu mà có thể hai lần ngăn cản pha layup ngược giữa của Reese."
Nhiếp Xuyên không nói gì, trong đầu cậu vẫn đang không ngừng chiếu đi chiếu lại hình ảnh khi hai đội giao chiến.

"Đây chỉ là AZ của năm ngoái, chúng ta thậm chí không thể dám chắc năm nay bọn họ có người mới nào xuất sắc giống như trò gia nhập hay không."
Nhiếp Xuyên vẫn cứ trầm mặc không lên tiếng, cậu cúi đầu muốn một hớp nửa cốc trà đen đã nguội lạnh, có hơi chát miệng.

Huấn luyện viên Gordon không nói thêm gì nữa.

Nhiếp Xuyên ra khỏi căn hộ của ông đi xuống dưới lầu, phát hiện Reese vẫn đang ngồi trong xe, đỗ ở bên đường chờ cậu.

Nhiếp Xuyên toét miệng cười, vỗ vỗ cửa kính ra rồi ngồi vào.

"Huấn luyện viên cho em xem video thi đấu của Ceston Lind à?"
"Đúng vậy, hơn nữa còn là trận đấu tập của họ với DK năm ngoái, toàn bộ đều là đội hình chủ lực, rất đặc sắc."
____________________
[1] Crossover hay crossover dribble Còn được gọi là dẫn bóng cắt chéo.

Dây là một kỹ thuật dẫn bóng trong bóng rổ được sử dụng để tạo ra khoảng trống giữa bạn và một hậu vệ đối phương.

Nói một cách đơn giản hơn, bạn có thể đánh bại đối thủ (khiến đối thủ mất thăng bằng, đánh mất vị trí) và vượt qua họ bằng cách nhanh chóng chuyền bóng từ tay này sang tay khác và thay đổi hướng di chuyển.

Nếu thực hành tốt kỹ thuật crossover dribble, nó có thể là một vũ khí tấn công hiệu quả nhất của đội bạn.

.