Trong khi Vân Đào chỉ huy Lưu Viện chặn một cửa, kỳ thật An Nhiên ở tầng 2 đang cầm bánh quy trong tay ăn, nàng đang dựa vào vòng kính bảo hộ nghĩ đến vấn đề lấp kín cửa của khu trung tâm thương mại.

Nàng quan sát hoàn cảnh dưới lầu 1 một chút, tang thi ở cửa vào tầng 1 cùng với cửa ngầm siêu thị là nhiều nhất, muốn từ trong trung tâm thương mại này phá vòng vây đi ra ngoài là một việc thập phần khó khăn.

Mấu chốt là, vì cái gì phải đi ra ngoài? An Nhiên sinh ra một tia mê mang, hiện tại trong này có ăn có uống, hoa của An Nhiên lại có thể ăn tang thi, tuy rằng diện tích mảnh vườn nàng có thể kiểm soát rất nhỏ, nhưng muốn sống sót thì cũng không có vấn đề gì, thậm chí ở nơi này nghỉ ngơi một đoạn thời gian cũng được.

Cho nên chỉ cần phong bế lại cửa vào nơi này làm thành một thành lũy có vật tư tràn đầy, đây cũng là một nơi đặt chân không tồi.

An Nhiên đang nghĩ ngợi, thì nghe được thanh âm rầm rì của Oa Oa trong cửa hàng mẹ và bé, nàng nghiêng đầu muốn đi tìm Oa Oa, đột nhiên Lưu Viện mở ra cửa sổ trời ở nóc xe, nhỏ giọng cùng với khoa tay múa chân nói với An Nhiên mấy câu.


An Nhiên ở tầng 2 lung tung gật gật đầu, cũng không nghe rõ Lưu Viện đang nói gì, cả đầu óc nàng bây giờ chỉ nghĩ vì sao Oa Oa lại rầm rì, nên dùng một loại tâm tình thập phần có lệ với Lưu Viện, gật đầu xong, nàng xoay người chạy nhanh đi tìm Oa Oa.

Kết quả vừa chạy đến cửa hàng mẹ và bé mới phát hiện Oa Oa chỉ rầm rì vài tiếng, thân thể nho nhỏ vẫn còn ở trong nôi ngủ, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, mà Tiểu Bạc Hà vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh giường Oa Oa, giống như một cọc gỗ.

Lúc này, trong đại sảnh khu triển lãm ô tô có tiếng nổ máy, thanh âm truyền đến lỗ tai An Nhiên, nàng vội vàng xoay người chạy về hàng lang, thấy chiếc xe chở Lưu Viện, Vân Đào cùng Hằng Hằng đang lăn bánh, bánh xe đè lên hoa bách hợp cùng với đẩy đám tang thi phía trước, rồi vọt mạnh về hướng cửa kính.

Lưu Viện chọn chiếc xe này vừa vặn là một chiếc SUV, thập phần mã lực, hơn nữa vị trí khá cao, nàng đi về phía trước cũng đè nặng lên thân thể của đám tang thi, trực tiếp có thể vọt qua đi.

Đây là muốn lao ra, ném bỏ lại nàng, Oa Oa và Tiểu Bạc Hà ở lại trung tâm thương mại này sao?
An Nhiên nhịn không được cười lạnh một chút, cũng tốt, vật tư ở tầng 2 này không phải phân cho 3 người nữa, vì cái gì không tốt chứ?

Lại nhìn chiếc xe kia lái ra ngoài showroom trực tiếp ngừng lại tại chỗ thang cuốn tự động ở trên siêu thị ngầm, ngăn chặn lại những tang thi đang ở siêu thị bò lên.

Cửa thang cuốn vốn dĩ không lớn, xe ngăn lại tại cửa ra, chẳng khác nào ngăn chặn lại một cửa vào, cắt đứt một nửa số tang thi muốn bò vào trong đại sảnh tầng 1.

An Nhiên vội vàng ném bánh quy xuống, chạy về hướng thang cuốn tự động, nàng chạy vòng quanh hành lang nửa vòng đến điểm cách chiếc xe gần nhất, tính toán khoảng cách giữa nàng và xe không sai biệt khoảng 3 mét, vì thế liều mạng thúc giục những bông hoa còn lại trên nóc xe của Lưu Viện khiến chúng ăn tang thi.

Khóm hoa đã bị chúng tang thi dày xéo hầu như không còn bông hoa nào, chỉ còn một chút rễ, chúng được dị năng của An Nhiên thúc giục nảy mầm sinh trưởng, chúng nó như cảm nhận được người lãnh đạo triệu hoán, sinh trưởng về hướng An Nhiên, "ăn" tang thi để lớn lên.

Nhưng mà cửa xuống siêu thị ngầm này sát cạnh với cửa vào tầng 1, tuy bên này đã ngăn chặn một cửa vào những còn 1 cửa không lấp kín, bởi vì những tiếng vang đó làm tang thi hướng vào cửa tầng 1 ngày càng nhiều.

Những bông hoa mới nở trên mặt đất lại bị bẻ gãy, tang thi ở tầng 1 và ở dưới siêu thị lại chen chúc hướng vào bên trong, dần dần, làm những con tang thi ở dưới siêu thị trèo lên trên.