269. Hắn là chồng cũ của ta.

Cái này, sắc mặt Vân Đào cũng khó coi, cười lạnh chắn ở phía trước An Nhiên, nhìn thẳng vào Chiến Luyện đang lửa giận ngập trời, bày ra tư thái che chở An Nhiên hỏi:

"Ta nhất định phải làm thì sao?"

Vì thế ánh mắt Chiến Luyện vẫn luôn chăm chú nhìn An Nhiên giờ mới dịch chuyển một chút lên trên mặt Vân Đào, thế nhưng là hắn!

Hắn nhận ra được, là người đàn ông kia ở tiểu Dương Quang Hồ, đánh An Nhiên đặc biệt lợi hại! Vì thế, Chiến Luyện trong cơn giận dữ, gằn từng chữ có ý khiêu khích:

"Vậy ngươi thử xem!"

An Nhiên ở phía sau Vân Đào bị Triệu Như kéo một chút lui ra sau hai bước, An Nhiên nghe được Triệu Như thấp giọng nói bên người:

"Ngươi đừng đi phía trước, đây là dị năng giả hệ kim của thôn Thiết Ti, đội trưởng đội thủ vệ khu 4."

"Nga." An Nhiên ngốc ngốc gật đầu, lại nhìn Chiến Luyện, không những không nghe lời Triệu Như lui về phía sau mà còn đi lên trước hai bước, một tay che chở Oa Oa, một tay kéo Vân Đào, nói:

"Đào ca, ngươi đừng cùng hắn đối nghịch, ngươi đối địch không thắng hắn, chúng ta nhường một chút đi."

"Đào ca?!!!" Chiến Luyện vừa nghe xưng hô này, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, lại nghe lời An Nhiên nói, "chúng ta.... Nhường một chút!!!!" Cũng không nói không rằng trực tiếp đánh một quyền vào mặt Vân Đào, cả giận nói:

"Nhường một chút a, để ngươi chịu đựng rồi!"

Vân Đào đột nhiên bị đánh không kịp phòng ngừa, lập tức bị đánh vào một bên mặt, hắn cũng không cam lòng yếu thế, là một cảnh sát, trận nào mà chưa thấy qua, lập tức triển khai phản công, hai ngươi cứ như vậy ở bên cạnh xe, người một quyền ta một chân thi triển công phu!

Phía sau, Lạc Phi Phàm cùng Đường Ti Lạc vừa mới đuổi đến, còn không minh bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên Chiến Luyện lại cùng người khác đánh nhau rồi, vì vậy chỉ có thể đứng bên cạnh chiến trường, trước nắm rõ ràng thế cục lại nói sau.

"Đừng đánh!!!" Thấy không ai khuyên can, lúc này An Nhiên mới phản ứng lại, nàng nóng nảy, muốn đi can ngăn, kết quả là công phu của Chiến Luyện và Vân Đào quá lóa mắt, nàng chỉ là một con tôm hai chân nhảy nhót còn đang ôm đứa nhỏ, làm sao có thể đến gần phạm vi chiến trường được?

Triệu Như ở bên người nói:

"Ngươi đưa hài tử cho ta ôm, ngươi đi kéo bọn họ ra."

An Nhiên nghiêng đầu nhìn Triệu Như một cái, chẳng những không giao Oa Oa cho Triệu Như, ngược lại ôm Oa Oa càng chặt hơn một chút, sau đó gấp gắp đến độ dậm chân tại chỗ, mới như nhớ đến cái gì đó, hô lên với Vân Đào:

"Các người đừng đánh nữa, hắn là chồng cũ của ta! Chồng cũ a!!!"

Trọng điểm cắn chặt hai chữ chồng cũ này!

Động tác Vân Đào cứng lại, cú đấm của Chiến Luyện xé gió lao tới, chạm vào chóp mũi của Vân Đào rồi thu hồi, Chiến Luyện đứng tại chỗ, khóe miệng có ý vị hiếu chiến, hơi chút khiêu khích nhìn Vân Đào, nhưng cũng không lại động thủ với Vân Đào.

Lạc Phi Phàm đứng ở phía sau nghiêng đầu thấy An Nhiên, sau đó cười phá lên, đi đến bên cạnh An Nhiên, nói với nàng:

"Đúng là đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, An Nhiên, ngươi nhớ rõ ta không? Lạc Phi Phàm a."

Vừa nói vừa vươn tay ra, muốn nắm tay An Nhiên một cái, nhưng An Nhiên tràn ngập cảnh giác nhìn hắn lui về phía sau một bước, nàng ở mạt thế này cũng không cùng bất luận một người đàn ông nào có tiếp xúc tay chân.

Phía sau An Nhiên, Triệu Như lặng lẽ lui về sau, vòng qua đuôi xe, không thấy bóng dáng.

Biểu tình Lạc Phi Phàm sửng sốt, nhìn biểu tình trên khuôn mặt An Nhiên, xa lạ lại cảnh giác, hắn thở dài, thế giới quả nhiên là thay đổi, đã từng là chị dâu sáng láng trong trẻo, nhìn nàng hiện giờ tạo cho người ta cảm giác cảnh còn người mất.

An Nhiên, đến tột cùng đã phải trải qua những gì?

-----------------------------------

270. Không cần ngươi quản

Còn Chiến Luyện vẫn đứng không nhúc nhích tại chỗ, cứ như vậy nhìn An Nhiên, Vân Đào cũng quay đầu nhìn An Nhiên, không riêng gì hai người đàn ông nhìn nàng, cách đó không xa đoàn người Lương Tử Ngộ, cùng với rất nhiều người còn sống sót đi lại đây xem náo nhiệt, tất cả đều nhìn nàng.

Nàng thật xấu hổ, ôm Oa Oa cúi đầu, không biết nên chào hỏi với chồng cũ của nàng như thế nào.

Oa Oa trong lòng ngực đột nhiên bất an rầm rì hai tiếng, An Nhiên có chút vô thố ôm Oa Oa, xoay người đi về phía sau xe, Chiến Luyện nhấc chân đi theo.

Nhưng không đợi hắn đến gần An Nhiên, ở cuối đoàn xe người sống sót, truyền đến thanh âm xôn xao, có người hoảng sợ hét lớn:

"Tang thi tới, có mấy con tang thi da đồng, chạy mau."

Sắc mặt Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện biến đổi, mấy con ư? Mấy ngày nay tang thi tiến hóa rất nhanh, dĩ vãng cách mấy ngày mới có thể phát hiện một con tang thi da đồng, sau lại mỗi ngày khoảng một con, đến hôm nay, một lần đến những mấy con?

Đường Ti Lạc chạy đến bên người Chiến Luyện nói với hắn:

"Luyện ca, ngươi đi giải quyết đám tang thi da đồng kia, không có việc gì, chị dâu giao cho ta đi, ta sẽ thay ngươi an bài tốt."

Chiến Luyện tràn ngập ghét bỏ nhìn Đường Ti Lạc, cả giận nói:

"Ngươi càng không bớt lo, tránh ra, không cần người phải quản."

Hắn đi nhanh về phía trước, đẩy ra Đường Ti Lạc đang chặn đường, đi phía sau xe, túm chặt tay An Nhiên, kéo An Nhiên đang ôm Oa Oa về phía cửa xe, mở cửa, nhét nàng vào.

Hắn khom lưng, hai tay chống ở cạnh cửa xe, trong bóng đêm, ngũ quan trên mặt có vẻ sắc nhọn, trên đầu đội một chiếc khăn đen in hình bộ xương khô, xa xa trên bầu trời ánh trăng sáng đang chiếu xuống.

"Ta đi một chút sẽ về, đừng sợ, đừng đi đâu cả, ta ở phía sau ngươi."

Sau đó, Chiến Luyện cười, khóe mắt đều là mềm mại An Nhiên chưa từng thấy qua, hắn duỗi tay, sờ sờ khuôn mặt còn chưa phục hồi tinh thần lại của nàng, sau đó lại gần như cực kỳ ôn nhu sờ sờ gáy của Oa Oa.

Đây là nữ nhi của hắn a, con gái hắn a, hắn vẫn chưa từng được nhìn chính diện, cho nên mỗi lần nằm mơ đều chỉ thấy được sau gáy của đứa nhỏ, hiện tại thật vất vả mới có thể thấy được, ngược lại có loại cảm giác gần như là đang nằm mơ, không dám nhìn khuôn mặt của nữ nhi.

Nàng giống hắn? Hay là giống An Nhiên nhiều hơn?

Hắn phải hảo hảo nhìn thật kỹ nữ nhi của hắn, lúc này trời quá tối, người quá nhiều, sự tình quá hỗn độn, không phải lúc nhìn nữ nhi của hắn.

Vì sợ mình luyến tiếc không muốn rời đi, Chiến Luyện tàn nhẫn, rút bàn tay từ sau gáy nữ nhi của mình về, đóng cửa xe, chân đi quân ủng, đạp bước đi về phía cuối đội ngũ của đoàn người sống sót, Lạc Phi Phàm theo sát Chiến Luyện, cùng lúc đó, ở bên trong thu được tin tức có tang thi da đồng xuất hiện, có mấy chục người chạy ra, tay cầm dao chạy về phía sau đội ngũ.

Tuy rằng đối mặt với tang thi da đồng, mấy chục người trong tay có cầm vũ khí nhưng căn bản không làm được gì, nhưng mỗi một con tang thi da đồng thường sẽ mang theo nhiều con tang thi bình thường, mấy chục người này, chính là đi giải quyết mấy con tang thi bình thường đó.

Trong xe, An Nhiên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Tiểu Bạc Hà dịch dịch về bên người nàng, chủ động duỗi tay, đẩy ra chiếc địu đang che đầu Oa Oa, nhìn Oa Oa một cái, đứa nhỏ vừa rồi mới rầm rì hai tiếng giờ đã ngủ rồi.

Có thanh âm chém giết tang thi xa xa truyền đến từ phía sau đội ngũ, Vân Đào đi đến cửa sổ xe bên cạnh An Nhiên, gõ gõ cửa kính, An Nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng mở cửa, ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn Vân Đào nói:

"Đào ca làm sao vậy??"

-------------------------

271. Bắt lấy cho ta

Vân Đào còn không kịp nói chuyện, Đường Ti Lạc đã đi tới không chút khách khí nói với Vân Đào:

"Ngươi chính là Đào cao? Ngượng ngùng, ta nghĩ thôn Thiết Ti này của chúng ta không hoan nghênh người như ngươi vào thôn."

Lời trong lời ngoài, cảm giác chán ghét Vân Đào rất rõ ràng.

An Nhiên nghe xong từ trong xe ôm Oa Oa đi ra, nhìn Đường Ti Lạc, nhíu mày liền hỏi:

"Vì cái gì? Chúng ta vì cái gì mà không thể vào thôn?"

"Ngươi đương nhiên là có thể đi vào." Đường Ti Lạc kỳ quái nhìn An Nhiên, có chút không rõ thái độ An Nhiên tức giận như vậy là vì gì, nàng đây chính là thay thế An Nhiên trút giận:

"Ta nói là vị Đào ca này, không thể tiến vào thôn Thiết Ti!"

"Dựa vào cái gì a?"

An Nhiên nhìn Đường Ti Lạc này, thấy thế nào cũng không vừa mắt như vậy đâu? Nàng thở sâu, vừa muốn nói dựa vào cái gì nàng có thể đi vào thôn mà Vân Đào thì không thể vào? Không phải đều là người sống sót từ Tương thành đến đây hay sao?

Vân Đào lại duỗi tay, chắn trước mặt An Nhiên:

"An Nhiên ta sợ sự tình có hiểu lầm gì đấy, từ từ lại nói."

Dựa vào những phát sinh hết thảy đêm nay mà xem thì Vân Đào là người từng trải, cũng nhìn ra được Chiến Luyện đối với hắn có địch ý, Vân Đào cũng là một người đàn ông, hắn có thể đoán được địch ý này phát ra từ đâu.

Rốt cuộc, một nam một nữ kết bạn đi một đường trong mạt thế này, người khác rất khó để không hiểu lầm, huống chi vừa rồi ở bên ngoài chốt chặn chướng ngại vật, phàm có người hỏi, Vân Đào chỉ nói An Nhiên với hắn có quan hệ phu thê.

Trước khi nói vậy, Vân Đào đều đã báo qua với An Nhiên, đây cũng là phòng ngừa việc An Nhiên một thân một mình mang theo đứa nhỏ trêu chọc phiền toái không cần thiết trên đường.

Nhưng mà An Nhiên và Chiến Luyện không phải đã ly hôn hay sao? Chiến Luyện biểu hiện địch ý mãnh liệt đối với hắn như vậy là ý gì? Quan hệ giữa hắn và An Nhiên cũng không phải không thể giải thích rõ ràng.

Ai ngờ, Đường Ti Lạc không cho Vân Đào nói, nàng ta quay đầu, vẫy tay, bên trong chướng ngại vật đi ra mấy người đàn ông cấm súng, Đường Ti Lạc kia chỉ vào Vân Đào, cười lạnh nói:

"Đem tra nam này, người mà lăng nhục nữ nhân bắt lấy cho ta."

Điều này không chỉ làm An Nhiên chấn kinh mà ngay cả Vân Đào cũng có chút chấn kinh, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng cũng xuống xe, đứng ở phía sau Vân Đào và An Nhiên.

Đôi tay An Nhiên che chở Oa Oa, trong tay cầm một mảnh lá cây, cả giận với Đường Ti Lạc nói:

"ngươi nữ nhân này, quả thực là vô cớ gây rối! Thử động vào Đào ca một chút xem!"

Tính toán lên, Vân Đào ở cùng nàng thời gian so với Chiến Luyện dài hơn rất nhiều lần, đi cả một quãng đường dài như vậy, Vân Đào đối với nàng mà nói giống như người thầy cũng giống như người cha, nếu không có Vân Đào, An Nhiên không biết mình đã chết sớm bao nhiêu lần rồi.

Cho nên làm sao nàng có thể để Vân Đào bị cái người phụ nữ mặc quân trang không thể hiểu được này bắt đi?

"An Nhiên, ngươi bị người đàn ông này tẩy não phải không?"

Đường Ti Lạc bước lên trước một bước, đến gần An Nhiên , có vẻ hùng hổ dọa người nói:

"Ngươi đã quên hắn lăng nhục ngươi như thế nào sao?"

Thanh âm kia rất lớn, Đường Ti Lạc phảng phất như chưa từng chú ý đến chung quanh có bao nhiêu người đang vây xem, vừa nghe những lời này của nàng ta, quần chúng ăn dưa náo nhiệt lên, cũng không phải đang khiển trách Vân Đào như thế nào, rốt cuộc đây là mạt thế, cái nam nhân và nữ nhân nào đi cùng nhau không có chút hoạt động gì khi dễ nữ nhân chứ?

Nhưng có thể giống như Đường Ti Lạc đứng trước mặt mọi người chỉ trích nói toạc ra như vậy, đây là lời lẽ cỡ nào chính đáng, cỡ nào chán ghét kẻ ác như kẻ thù a! Đối tượng bị lăng nhục ở đây lại là vợ cũ của đội trưởng khu 4 Chiến Luyện a !!!! Bát quái như vậy, vẫn chưa từng được nghe qua, ha ha ha.....

--------------------

272. Ta và hắn đã sớm ly hôn

An Nhiên bị bôi nhọ, hai tròng mắt nhìn Đường Ti Lạc, nhìn mấy người đàn ông đang cầm súng đằng sau nàng ta, tức giận đến nỗi trên mặt lúc đỏ lúc trắng, gằn từng câu từng chữ hỏi:

"Ai lăng nhục ta? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bị lăng nhục?"

"Ta...."

Đường Ti Lạc vừa định nói đây đều là do Hà Tiểu Mỹ trong tiểu khu của An Nhiên nói ra, Vân Đào đã đừng ở trước người An Nhiên, thay nàng chặn hết ánh mắt trêu chọc ám muội của đám đàn ông chung quanh, hắn nghiêm túc nhìn Đường Ti Lạc, thanh âm phát ra leng keng có lực đạo:

"Ta là một quân nhân xuất ngũ, ta có tổ chức có kỷ luật, mạt thế đến, ta thừa nhận, đích xác tinh thân có sa sút trong một đoạn thời gian, nhưng trước vị này, ta có thể sử dụng tôn nghiêm của một người lính để đảm bảo rằng ta không chạm vào một sợi tóc của nàng!"

Nói dối a, một đầu tóc dài của nàng là bị ai cắt? An Nhiên đứng ở phía sau Vân Đào, cúi đầu, nhịn không được phun tào một chút, cùng với Vân Đào rất có ăn ý, hai người bày ra biểu tình "Sĩ khả sát bất khả nhục".

Rốt cuộc là trong mấy tháng sớm chiều ở chung, sự ăn ý này vẫn phải có.

Đường Ti Lạc nhìn Vân Đào, lại nhìn Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng bên người hắn, trong miệng hừ một câu:

"Nói so với hát còn hay."

Sau đó suy nghĩ một chút, ngữ khí hơi hiện sự bình thản, nói với An Nhiên:

"Chuyện này nói cho cùng, kỳ thật cùng ta không có quan hệ, ta chẳng qua là giúp Luyện ca một chút, An Nhiên, nếu khuỷu tay ngươi phải quải ra bên ngoài như vậy, kia cũng tùy ngươi, bất quá Vân Đào này, ta phải mang đi, ngươi cùng hắn tột cùng có chút tí sửu dần mão nào thì chính mình đi giải thích với Luyện ca đi."

"Giải thích cái gì? Ta và hắn đã sớm ly hôn." An Nhiên tức giận đến nhô đầu ra khỏi tấm lưng của Vân Đào, nhíu mày nhìn Đường Ti Lạc, cũng không khách khí nói:

"Nếu thôn Thiết Ti không chào đón chúng ta, chúng ta đây liền không vào thôn là được, đã nói giữa ta và Đào ca không có việc gì, ngươi lại không thể hiểu được phải bắt người dẫn đi, đúng là xem vào chuyện của người khác."

Sự tình phát triển đến nước này, Vân Đào và An Nhiên ước chừng đều hiểu rõ, Đường Ti Lạc nói nàng ta đang giúp Chiến Luyện trút giận, là bởi vì cho rằng Vân Đào khi dễ An Nhiên, nhưng mà chính Chiến Luyện còn chưa nói cái gì, Đường Ti Lạc này lại giúp Chiến Luyện trút cái gì giận?

Đúng không sai, vừa rồi Chiến Luyện và Vân Đào đã đánh nhau một trận, nhưng Vân Đào cũng là người biết võ, hắn có thể cảm nhận được, sức chiến đấu của hắn kém xa so với Chiến Luyện, nếu Chiến Luyện hận không thể giết hắn, Vân Đào còn có thể sống đến bây giờ sao?

Trận đánh vừa rồi của hai người, nói cho cùng thì không biết Chiến Luyện nhường nhiều hay ít, nhưng những chiêu thức ta đánh ngươi ngươi đánh ta như vậy, bằng tiêu chuẩn của Đường Ti Lạc và An Nhiên, cũng không nhìn ra được.

Cái loại cảm giác chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời làm Vân Đào cảm thấy thực sự rất bất đắc dĩ, vì phòng ngừa sự tình phát triển đến trình độ một khi phát ra không thể thu vào, Vân Đào quay đầu, nói với An Nhiên ở đằng sau:

"Không có việc gì, chút nữa ngươi tìm chồng cũ của ngươi, giải thích nói rõ ràng mọi việc đi, ta trước đi theo bọn họ một chuyến."

"Đào ca, đừng đi, chúng ta có thể không cần đi vào cái thôn Thiết Ti này, chúng ta trực tiếp đi hướng bắc...."

An Nhiên bị Vân Đào nói vậy có chút ngốc, nàng giải thích rõ ràng chuyện gì với Chiến Luyện chứ? Giải thích nàng và Vân Đào là trong sạch không có việc gì sao?

Vì cái gì a? Nàng và người đàn ông nào trong sạch hay không trong sạch vì sao phải giải thích với chồng cũ chứ?!

Nhưng Đường Ti Lạc vừa nghe đến An Nhiên không vào thôn Thiết Ti thì có chút bực bội, dậm chân, chỉ và An Nhiên cả giận:

"An Nhiên, ta kính ngươi nên mới gọi một tiếng chị dâu, nhưng ngươi đừng quá vô tình, Luyện ca tìm ngươi bao lâu, vì ngươi lo lắng hãi hùng bao nhiêu thời gian, điều đó chúng ta tất cả đều nhìn thấy bằng mắt, nhưng hiện tại ngươi thì sao? Ngươi thế nhưng vì một người đàn ông như vậy, đem tình nghĩa của Luyện ca tất cả đều đã quên."

---------------------------

273. Là thay thế ngươi trút giận

"Người đàn ông như thế nào sao?" An Nhiên tát vào ngón tay chỉ vào chóp mũi nàng của Đường Ti Lạc, đột nhiên khí thế trở nên sắc bén, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Ti Lạc, lạnh lùng nói:

"Không có người đàn ông này, hai mẹ con chúng ta chỉ sợ ngay cả tiểu khu cũng không đi ra được, mà...."

Mà Chiến Luyện đâu, hắn làm được cái gì cho nàng?

Một câu cuối cùng nàng chưa nói ra, nhưng chưa nói ra cũng không đại biểu trong lòng nàng không cho rằng như vậy, nàng đã từng coi Chiến Luyện là toàn bộ hy vọng của nàng, nhưng hiện tại, nàng chỉ biết được bên người nàng, vẫn luôn có một người ở bên kêu Vân Đào thôi.

Đường Ti Lạc tức giận đến bật cười, nhìn An Nhiên không nói gì, biểu tình trên mặt giống như đang nhìn một kẻ phản đồ, cùng có chút ý đối chọi gay gắt với An Nhiên.

Vân Đào bị kẹp ở giữa hai người phụ nữ, thở dài, quay đầu, nói với An Nhiên:

"An Nhiên, ngươi bớt tranh cãi đi, đừng đem mâu thuẫn mở rộng, chuyện này rất dễ giải quyết, ta theo chân bọn họ đi một chút, ngươi đi tìm chồng cũ của ngươi, toàn bộ vấn đề đều ở trên người hắn."

An Nhiên nhìn Vân Đào, che chở cho Oa Oa trong lòng ngực, nội tâm không biết như thế nào có một loại cảm giác thất vọng rất sâu với thôn Thiết Ti này, nàng gật gật đầu, biểu tình trên mặt rõ ràng là lo lắng.

"Được, ta đi tìm hắn."

Sau đó, nàng nhìn về phía Đường Ti Lạc, biểu tình trên mặt biến đổi, lạnh lùng mang theo một tia sát khí lạnh thấu xương, nói:

"Ta nhớ kỹ ngươi, Đào ca nếu thiếu một sợi tóc, yên tâm ta không bỏ qua cho ngươi đâu!"

"Chỉ bằng ngươi sao?!"

Đường Ti Lạc đánh giá từ trên xuống dưới An Nhiên, cũng không cho rằng An Nhiên có bản lĩnh gì lớn để có thể nói mạnh miệng như vậy. Người bên cạnh cầm súng vây lấy Vân Đào, Vân Đào bị họ đẩy về trước đi theo bọn họ, Đường Ti Lạc lại nói với An Nhiên:

"Xem ở mặt mũi Luyện ca, ta không so đo với ngươi, hy vọng đầu óc ngươi thanh tỉnh một chút, minh bạch hiện tại điều ta làm là đang giúp ngươi, thay ngươi trút giận!!"

Trong nháy mắt kia, sát khí trong mắt An Nhiên quay cuống xông ra, nàng siết chặt nắm tay, nhìn đám người sống sót ở chung quanh đang xem diễn, nhìn hai tòa tháp canh nơi xa xa, nhìn đến những người cầm súng phía trong chướng ngại vật, cả giận nói:

"Khi ngươi nói lời này ra, cũng nên tỉnh lại hành vi chuẩn tắc của mình một chút đi, người giúp ta trút giận?! Ta cầu ngươi giúp ta sao? Cầu ngươi xen vào việc của người khác hay sao? Bất quá chỉ là một cái thôn nho nhỏ, làm như ta hiếm lạ đi vào cái thôn này của các ngươi?

Còn nói đầu óc nàng không thanh tỉnh?! Nữ nhân này luôn mồm Luyện ca Luyện ca kêu lên, đầu óc lại thanh tỉnh hay sao?

Thật sự là cầm một cái lông gà cho rằng là lệnh tiễn hay sao, một cái thôn nhỏ như vậy, tưởng trước không có thôn sau không có tiệm hay sao, chỉ là một nơi tụ tập của người sống sót đầu tiên trên đường hướng về Ngạc Bắc thôi, vậy còn cho rằng đây là địa phương quý giá gì sao? Bộ dạng tự hào ưu việt như vậy làm cho ai xem chứ?

Vốn dĩ An Nhiên bị bóng ma tâm lý khá lớn với đoàn đội người sống sót, nàng muốn đi về phía Ngạc Bắc, đương nhiên không muốn gia nhập cái thôn nhỏ như vậy, nàng có thể giết tang thi, có thể tìm vật tư, vì cái gì phải chạy vào cái thôn này để bị kinh bỉ?

Nói xong An Nhiên nghiêng người kéo cửa xe ra, nhìn dáng vẻ là phải lên xe, đồng thời, còn giương giọng gọi Vân Đào:

"Đào ca, chúng ta đi, giết đi ra ngoài!!!!"

Vân Đào không nhúc nhích, có chút bất đắc dĩ nhìn An Nhiên, hắn không quá minh bạch vì sao ngày thường nàng rất giữ bình tĩnh lúc này trở nên xúc động như vậy, không suy nghĩ kỹ càng như vậy? Chẳng lẽ bị cái người phụ nữ mặc quân trang trong miệng cứ kêu "Luyện ca" "Luyện ca" này làm cho tức giận?

Rất rõ ràng là bên trong chuyện này có hiểu lầm, thái độ của người phụ nữ kia rất không tốt, nhưng cũng xác thật là đang "trút giận" cho An Nhiên không sai a!!!