221. Để nó đến đuổi theo ta a.

Bởi vì An Nhiên phát ra thanh âm, ánh mắt con tang thi mình đồng da sắt cũng không tốt lắm, nó vẫn dựa vào thính giác làm chủ yếu, vì vậy nó đuổi theo An Nhiên, thấy vậy Tiểu Bạc Hà gì cũng không làm, chỉ thấy nàng đuổi theo ôm chặt eo con tang thi từ phía sau, trong miệng liều mạng la hét.

An Nhiên vừa đẩy mạnh chiếc xe nôi của Oa Oa vào cửa hàng mẹ và bé, nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bạc Hà, chạy nhanh ra gấp đến độ hét lớn lên:

"Ngươi cản cái gì? Để nó đến đuổi theo ta a!!!"

Sau đó An Nhiên lại chạy trở về, nàng còn không còn chưa chạy đến bên người Tiểu Bạc Hà thì con tang thi kia xoay người, tính toán đi ăn thịt Tiểu Bạc Hà ở phía sau, nhưng người đứa nhỏ tương đối lùn, lại ôm eo nó, nó xoay người, nàng cũng bị xoay theo, sau lưng chỉ còn dư lại một đứa nhỏ là Hằng Hằng.

Con tang thi mình đồng da sắt kia còn nhìn thấy chút, lập tức tỏa định mục tiêu, hướng về phía Hằng Hằng.

Hằng Hằng đều bị dọa đến choáng váng, thùng tinh hạch trong tay "Bang" một tiếng rơi xuống đất, tinh hạch sáng lấp lánh rải đầy đất, khi con tang thi đang đến rất gần Hằng Hằng, Vân Đào lắc mình qua, ôm Hằng Hằng chạy.

Tự nhiên con tang thi kia đuổi theo họ, mặc dù sau eo vẫn treo một cái Tiểu Bạc Hà, nhưng cũng không ngăn được nó muốn ăn thịt Hằng Hằng.

Khi con tang thi mình đồng da sắt kia đuổi theo 2 người kia, An Nhiên núp đằng sau có chút giống như bọ ngựa bắt ve, mấy người liền chạy vòng một vòng tầng 2, mắt thấy chạy đến cửa hàng mẹ và bé.

Đột nhiên, biến cố xảy ra, Lưu Viện vọt ra từ cửa hàng mẹ và bé, trực tiếp lao vào con tang thi mình đồng dao sắt đang đuổi theo Vân Đào và Hằng Hằng, làm cả người nó văng vào vòng bảo hộ bằng kính.

"Phanh" một tiếng, đồng thời tiếng hét chói tai cũng vang lên, đó là tiếng của Tiểu Bạc Hà đang ôm eo con tang thi bị Lưu Viện một dị năng giả lực lượng nhào qua trực tiếp va vào kính bảo hộ, An Nhiên cũng theo sau vừa lúc ôm được thân mình Tiểu Bạc Hà, vài người cũng nhau ngã trên mặt đất.

Kính bảo hộ ở tầng 2 bị đám người va chạm tạo thành lỗ thủng, Lưu Viện phát ra một tiếng kêu thống khổ, vì thế con tang thi mình đồng da sắt quay đầu lại, thừa dịp hỗn loạn cắn vào vai Lưu Viện một cái, cắn ra một miếng thịt trên vai nàng.

"Không được thương tổn nhi tử của ta!"

Lưu Viện giống như điên rồi, đôi tay ôm lấy đầu con tang thi kia, làm đầu nó vô pháp nhúc nhích.

Tiểu Bạc Hà bị thân thể con tang thi đè ở phía dưới, trực tiếp ôm lấy cánh tay nó, An Nhiên thấy thế cũng bò lên, đem cái chân đang đạp loạn kia của nó túm chặt, một lớn một nhỏ, dùng hết sức lực từ khi bú sữa đến giờ, làm con tang thi mình đồng da sắt này như đóng đinh trên mặt đất.

Vân Đào ở cách đó không xa nhanh tay buông Hằng Hằng xuống, chạy về cùng với Lưu Viện tóm chặt lấy đầu con tang thi kia, hắn hét lớn một tiếng, cùng thêm sức lực của Lưu Viện, hai người hợp sức, ngạnh sinh sinh, chậm rãi lôi đầu con tang thi mình đồng da sắt này ra khỏi cổ, còn lôi ra một cái xương sống thật dài.

Một con tang thi lợi hại nhất mà mọi người phát hiện ra từ trước đến giờ, cứ như vậy bị ba lớn một nhỏ, bốn người sống sờ sờ vặn chặt đứt cổ....

Vân Đào vứt bỏ thứ trong tay, cái đầu nối liền với cái xương sống thật dài, ném trên mặt đất, nghe được một thanh âm nặng nề giống như một khối đồng thiết bị ném xuống nền đá cẩm thạch.

Nhìn thi thể của con tang thi này đã chết đến không thể chết hơn, An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, buông hai chân nó ra, ngồi dậy trên mặt đất, xoa xoa mồ hôi đầy đầu

---------------------------------

222. Yên tĩnh làm người ta muốn khóc

An Nhiên ngồi dưới đất quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lưu Viện sau có chút ngây ngẩn cả người, Lưu Viện cũng ngồi dưới đất, cúi đầu, duỗi tay sờ soạng lên đầu vai bị thương do con tang thi này cắn, đầu vai đầy máu, là máu đỏ sậm, từng dòng từng dòng đặc sền sệt, giống như nhựa cao su dính trên tay.

"Mẹ ơi, mẹ ơi!!!!"

Hằng Hằng nhào tới, sợ hãi ôm Lưu Viện, sắc mặt Lưu Viện tái nhợt lôi kéo mảnh vải áo rách nát ở đầu vai ra, nhìn làn da ở gần vết thương, đã chuyển sang màu xanh lá, gân xanh nổi từng mảng lan dần lên cổ.

"Không có việc gì, không có việc gì." An Nhiên nhìn vẻ mặt không biết phải làm sao của Lưu Viện, trong lòng lộp bộp một chút, lại an ủi Lưu Viện:

"Ta cũng bị tang thi cắn 2 lần, không có việc gì, sẽ không có việc gì đâu!"

"Mẹ, mẹ ôm con, mẹ bị thương đau, con sợ hãi."

Hằng Hằng quá nhỏ, hắn chỉ biết sợ hãi, một hài tử nho nhỏ trong toàn bộ thế giới nho nhỏ của hắn, mẹ chính là cả thế giới, hắn thực sự rất sợ.

Lưu Viện chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước mắt từ từ lăn xuống, duỗi tay ôm lấy Hằng Hằng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ôm Hằng Hằng vào cửa hàng mẹ và bé, đặt nó lên tấm chăn trải trên mặt đất, ôn nhu an ủi nói:

"Hằng Hằng, ngoan nhé, con ngủ một lát đi, con vẫn chưa được ngủ ngon, tiểu hài tử mà không ngủ được sẽ không cao lớn được a."

"Mẹ, con không muốn ngủ, mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng rời xa con."

Hằng Hằng bị Lưu Viện mạnh mẽ ấn trên chăn, có chút không ngoan khóc nháo, Lưu Viện hiện tại làm gì có tâm tình để chậm rãi dỗ dành Hằng Hằng, gân xanh ở cổ của nàng đã lan đến mặt!

Thân thể mình thế nào khả năng đại khái chính mình cũng có chút nhận thức mơ hồ, cổ họng Lưu Viện nghẹn ngào một chút, ôm lên Hằng Hằng đang khóc nháo không chịu ngủ, nước mắt trong suốt rơi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía An Nhiên giống như xin giúp đỡ.

An Nhiên cười buồn bã, vẫn nói:

"Không có việc gì đâu, ta thật sự bị tang thi cắn 2 lần, ta không có việc gì, khẳng định ngươi cũng sẽ không có việc gì."

Nhưng An Nhiên không nói là, tuy rằng nàng bị tang thi cắn 2 lần, nhưng gân xanh lại lan xuống tay nàng, chứ không lan lên đầu, nàng nhìn vết thương ở đầu vai Lưu Viện, gân xanh ở quanh đó, tựa hồ không khắc chế được vẫn lan lên đầu.

Vì thế An Nhiên cười xong, không đành lòng nhìn quay đâu đi chỗ khác.

"Ta chỉ muốn nói, vạn nhất có chuyện gì, đừng cho Hằng Hằng nhìn thấy."

Nước mặt Lưu Viện rơi xuống, thấy An Nhiên không chịu đồng ý, nàng lại nhìn về phía Vân Đào, biểu tình trên mặt không cần nói rõ, trên mặt Vân Đào có chút do dự, có chút không đành lòng, nhưng vẫn gật gật đầu.

Hắn và An Nhiên đều biết Lưu Viện đang nói về gì, nếu gân xanh trên cổ Lưu Viên nổi lên trên đầu, chỉ sợ.... tóm lại, đừng cho Hằng Hằng thấy, còn có, thay thế nàng chiếu cố Hằng Hằng.

Ánh dương quang sáng lạn, xuyên qua đỉnh giếng trời trong suốt, hoa bách hợp trắng dưới tầng 1, đang nhẹ nhàng lắc lư, chung quanh khu trung tâm thương mại này, tang thi vẫn rống lên lúc to lúc nhỏ, dưới sự phụ trợ của chúng, toàn bộ không gian trong này thực yên tĩnh.

Yên tĩnh làm người muốn khóc.

Trong mùi hoa nồng đậm, Lưu Viện cất tiếng hát ru, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên thân thể nho nhỏ của Hằng Hằng, Hằng Hằng nghe bài hát ru quen thuộc, chậm rãi nhắm hai mắt nằm trong lòng ngực Lưu Viên.

Dần dần, hành vi hát ngâm nga tự hồ như biến thành một loại quán tính không hề có ý thức, An Nhiên chảy nước mắt, nhìn gân xanh đã lan đến trán Lưu Viện, nàng chậm rãi đi vào đứng bên cạnh giường nhỏ của Oa Oa.

-------------------------------------------

223. Phòng muỗi diệt côn trùng

Vân Đào tiến đến, ôm Hằng Hằng đang ở trong lòng ngực Lưu Viện ra, đặt xuống chăn, duỗi tay, lôi kéo Lưu Viện ý thức đã tan rã ra, nhẹ nhàng, giống như một người chồng đang hỏi han người vợ của mình:

"Lưu Viện, biết ta là ai không?"

Lưu Viện đã không còn ý thức, nàng chỉ mờ mịt nhẹ hát, dịch nhầy trong miệng bắt đầu chảy ra.

Sau đó Vân Đào mang Lưu Viện đi ra ngoài.

An Nhiên ngồi xổm bên cạnh chiếc xe nôi, che miệng lại khóc, khóc đến áp lực, khóc đến tuyệt vọng, khóc đến tê tâm liệt phế, rất đau, thực sự rất đau.

Tuy rằng nàng và Lưu Viện đã ly tâm, nhưng Lưu Viện chết đi, nàng thật sự rất khổ sở, rất khổ sở.

Tiểu Bạc Hà vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa hàng mẹ và bé, khuôn mặt chết lặng, lẳng lặng nhìn hết thảy, không nói gì, vẫn luôn đứng tại chỗ nhìn Vân Đào hai người rời đi, một người trở về.

Không có người hỏi Vân Đào đưa Lưu Viện tới nơi nào, An Nhiên không hỏi, Tiểu Bạc Hà lại càng không có khả năng hỏi, chỉ có Hằng Hằng nho nhỏ cuộn tròn trên chăn, ngẫu nhiên nức nở, Vân Đào vẫn luôn ngồi bên người Hằng Hằng, mọi người đều trầm mặc.

An Nhiên không biết sau khi Hằng Hằng tỉnh dậy phải nói về chuyện của mẹ nó như thế nào, nàng không đành lòng nói, vì thế ôm Oa Oa đi đến khu vui chơi trẻ em, nàng suy nghĩ, nghĩ về rất nhiều vấn đề, nghĩ về mạt thế, nghĩ về những bi kịch đã phát sinh, nghĩ về cuộc đời này vì cái gì có nhiều thống khổ như vậy, vì cái gì sẽ có nhiều sự chia ly như vậy.

Đây là do ai tạo thành? là ai chứ?

Một giấc ngủ trưa qua đi, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hằng Hằng truyền đến từ cửa hàng mẹ và bé, An Nhiên không dám nghe, chỉ có ngồi ôm Oa Oa ở trong khu vui chơi rơi lệ, Hằng Hằng có Vân Đào chiếu cố rồi, như vậy cũng tốt, thực sự không thể tốt hơn.

Nàng nghĩ đối với Hằng Hằng thì cũng sẽ có một ngày đau khổ sẽ qua đi, tựa như nàng vào năm đó, An Nhiên nhìn mẹ của nàng rời xa nàng mà đi, cái loại đau đớn này, có bao nhiêu đau a, khi đó nàng đã cho rằng cả đời này nàng sẽ không tốt lên được, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi, không phải sao?

Oa Oa bị nàng ôm chặt trong lòng ngực, tay nhỏ giãy giụa vài cái, An Nhiên buông lỏng ra một chút, cúi đầu, nhìn khuôn mặt Oa Oa đang ngủ không quá an phận, nàng nghe âm thanh bất mãn rầm rì rầm rì của đứa nhỏ, An Nhiên khóc đến không thể kiềm chế được.

Có đôi khi, tại thời điểm có thể quý trọng thì nhất định phải hảo hảo mà quý trọng, nhân sinh chỉ có một đoạn thời gian mấy chục năm như vậy, có lẽ tại chỗ rẽ tiếp theo, nàng và Oa Oa cũng sẽ âm dương tương cách, cho nên hiện tại nên cảm tạ trời xanh, để cho mẹ con nàng có thêm một ngày thời gian ở bên nhau.

Không biết khóc bao lâu, trời đã dần dần tối xuống, tiếng khóc của Hằng Hằng dần dần an tĩnh lại, chắc khóc đến mệt mỏi rồi, An Nhiên đặt Oa Oa ở trên chiếc đệm bằng bọt biển trong khu vui chơi, mình cũng nằm xuống bên người Oa Oa, nghĩ đến cái thế giới làm con người ta tuyệt vọng này.

Bên tai, nghe được tiếng muỗi ong ong truyền đến, An Nhiên cảm thấy tâm tình mệt mỏi, thời tiết này càng ngày càng khác thường. Tháng 12 ở Tương thành sẽ xuất hiện muỗi sao?

Nàng muốn mặc kệ để cho muỗi cắn đi, nhưng tiếng muỗi cứ ong ong ong, chán ghét thật sự, An Nhiên là một người trưởng thành da dày thịt béo, không sợ bị muỗi chích vài phát, nhưng bên người nàng còn một cái Oa Oa đang ngủ đâu.

Vì thế, An Nhiên lại không thể sốc lại tinh thần, đi xuống dưới tầng ngắt một gốc hoa bách hợp, đặt ở bên người Oa Oa, nhìn nhụy hoa cùng rễ cây hoa bách hợp đang lắc lư, trong chốc lát, tiếng muỗi vo ve đã không có, chắc đã bị hoa bách hợp ăn đi.

Nàng lại thức tỉnh một kỹ năng mới, chính là lợi dụng dị năng của mình mà phòng muỗi diệt côn trùng!!!!

----------------------------------

224. Giáo huấn bằng máu

Không biết đã qua bao lâu, cả người Tiểu Bạc Hà đều là máu chậm rãi đi vào khu vui chơi cho trẻ em, dọa An Nhiên đang ngồi dưới đất một cú, nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạc Hà, hành động tự nhiên, quần áo trên người cũng không có rách nát, đương nhiên không phải bị tang thi cắn.

An Nhiên hiển nhiên bị bóng ma tâm lý về việc bị tang thi cắn.

Tiểu Bạc Hà đi đến trước mặt An Nhiên, bàn tay đầy vết máu đỏ đen đang nắm chặt, lòng bàn tay mở ra bên trong có một viên tinh hạch tròn vo, lớn bằng một viên bi, màu sắc không phải trong suốt sáng trong nữa mà là ánh kim.

An Nhiên kỳ quái nhìn viên tinh hạch ánh kim này, hai tròng mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn Tiểu Bạc Hà, vẻ mặt Tiểu Bạc Hà ngây ngốc, vô bi vô hỉ, nói một câu:

"Đào ở trong đầu con tang thi rất lợi hại kia."

Sau đó nàng đưa tinh hạch màu ánh kim này cho An Nhiên rồi xoay người đi ra ngoài tìm tiếp tục đào tinh hạch.

An Nhiên ở trong khu vui chơi, tâm tình trầm trọng nhìn viên tinh hạch nặng trĩu trong lòng bàn tay, nàng nhìn viên tinh hạch này giống như một viên bi làm bằng đồng, không dám tùy tiện hấp thu, chỉ đành để lại quan sát tìm hiểu sau này lại sử dụng.

Mấy ngày tiếp theo, Hằng Hằng chỉ cần tỉnh dậy sẽ vẫn luôn nháo muốn tìm mẹ, hắn phản kháng thật sự lợi hại, sự phản cảm với Vân Đào cũng rất lợi hại.

An Nhiên luôn trốn tránh Hằng Hằng, bởi vì nàng không dám đối mặt với sự truy vấn của Hằng Hằng, sợ nói với nó về việc của Lưu Viện, An Nhiên thấy được, tựa hồ Vân Đào thật sự đem Hằng Hằng trở thành con đẻ của mình, mặc kệ Hằng Hằng khóc nháo như thế nào, hắn vẫn luôn ở bên người Hằng Hằng, cả ngày cả đêm ôm Hằng Hằng, căn bản không đi giết tang thi.

An Nhiên liền đảm đương gánh vác thêm việc giết tang thi, là chủ lực chống cự thi triều, cũng may con tang thi mình đồng da sắt kia bị giết chết, tang thi ở bên ngoài khu trung tâm thương mại, bất kham một kích đối với tường hoa của An Nhiên.

Chờ Hằng Hằng khóc mệt, An Nhiên ôm Oa Oa từ khu vui chơi trẻ em đi ra, mang theo cả Tiểu Bạc Hà đi xuống tầng 1 dưới vườn hoa bách hợp đào tìm tinh hạch.

Một con tang thi mình đồng da sắt làm mất một Lưu Viện, cũng làm dị năng lực lượng của Vân Đào như tăng thêm một cấp, hiện tại lực lượng của Vân Đào có thể tăng ít nhất gấp đôi so với trước kia.

An Nhiên nghĩ, khi ở trạm xăng dầu, cái người xăm hình thanh long với dị năng lực lượng ở cấp 2, thì Vân Đào hiện tại dị năng lực lượng khẳng định đã là cấp 3, vậy nàng đâu? dị năng kỳ dị làm hoa cỏ sinh trưởng của nàng, cũng phải chia cấp bậc thế nào?

Còn có việc bị tang thi cắn, lúc trước An Nhiên cũng bị tang thi cắn hai cái nàng không có việc gì, nhưng Lưu Viện thời điểm bị tang thi thứ nhất cắn cũng không có việc gì, vì sao khi bị con tang thi mình đồng da sắt kia cắn, Lưu Viện lại có việc?

Có phải thời điểm vừa mới sinh ra dị biến, tang thi đều không có độc, mà hiện tại, tang thi đã có độc? Khi Lưu Viện bị con tang thi bình thường cắn lần thứ nhất , vì Lưu Viện là dị năng giả lực lượng, nàng còn có thể chống cự virus truyền vào trong cơ thể, lúc ấy Lưu Viện đã phát sốt.

Phát sốt này, rất có thể là phản ứng của cơ thể khi kháng thể đang đấu tranh với virus?

Nhưng khi Lưu Viện bị con tang thi mình đồng da sắt cắn lần thứ 2, điều đó không thể nghi ngờ làm việc tranh đấu trong cơ thể Lưu Viện bị đánh gãy, giống như quân địch phái viện binh đến, quân lính trong thân thể của Lưu Viện lập tức bị tan rã.

Hẳn chính là như vậy.

An Nhiên không có kinh nghiệm, hết thảy chỉ có thể dựa vào những đúc kết của nàng, mà nàng, từ mê man cũng chỉ biết từ nay về sau, có thể không bị tang thi đụng vào thì tốt nhất không cần, bị một con tang thi cắn, nhất quyết không thể để chính mình bị con tang thi thứ hai cắn được.

Đây đều là giáo huấn bằng máu đổi lấy.

-------------------------------

225. Tắm rửa

Tại cửa khu vui chơi, Tiểu Bạc Hà không biết từ khi nào đã đến bên người An Nhiên, nàng ấy đứng ở bên người An Nhiên, kéo kéo góc áo nàng, ý bảo An Nhiên nhìn về phía bên kia.

An Nhiên nhìn thấy phía bên kia có một khu, phía trên viết: "Hội quán bơi lội cho trẻ em."

Xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy bên trong hội quán, có mấy cái bể bơi dùng cho trẻ em, ở giữa những cái bể bơi nhỏ ấy còn có một cái bể bơi khá lớn, đủ cho vài người lớn trầm mình vào được.

Trong cái bể bơi lớn ấy còn đầy nước, trong veo trong veo, rõ ràng đây là nước được hứng đầy trước khi mạt thế.

Rất nhiều hội quán bơi lội cho trẻ con cũng sẽ như vậy, vì tiết kiệm phí tổn, sẽ hứng đầy một bể nước, thường thường có thể dùng được rất nhiều ngày, nếu chất nước không bị vẩn đục, có thể vài ngày sẽ không đổi nước một lần.

Mà một bể nước như vậy đối với mạt thế mà nói, quả thực còn sạch sẽ chán so với thứ nước vàng vàng đen đen bây giờ.

"Ngươi muốn đi vào tắm không?"

An Nhiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạc Hà, Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, An Nhiên giao Oa Oa đang ôm trong tay cho Tiểu Bạc Hà, còn mình thì cầm chiếc rìu chữa cháy, ở sau giờ ngọ oi bức bắt đầu phá cửa kính của hội quán bơi lội để Tiểu Bạc Hà đi vào tắm rửa.

Tiếng nước thanh thúy cùng với những tiếng hoan hô của Tiểu Bạc Hà vang lên, thân hình đứa nhỏ gầy gò nhưng tinh tế, như một con cá nhỏ, vùng vẫy bơi lội trong một cái bể bơi to như vậy, An Nhiên ôm Oa Oa đứng ở một bên nhìn, nàng tìm một chiếc khăn tiêu độc sạch sẽ dùng thứ nước sạch trong bể lớn, nhúng ướt khăn lông, sát sát tóc máu tinh tế trên đầu Oa Oa.

Vị tiểu bằng hữu này từ khi sinh ra đến giờ, ước chừng khoảng hai tháng rồi, hôm nay mới được gội đầu lần đầu tiên, trên da đầu còn một lớp thai giáp rất dày không bong ra, An Nhiên dùng khăn lông ướt mềm nhẹ lau qua đầu của Oa Oa, sau đó lại cởi quần áo chà xát lau rửa thân thể nho nhỏ.

Oa Oa thoải mái híp mắt, trong miệng rầm rì rầm rì, khua khoắng cánh tay, đá đá hai cẳng chân phì phì, nhìn tiểu bộ dạng cũng thập phần thích ý.

Vốn dĩ cũng có thể tắm cho Oa Oa một cái, nhưng nước khá lạnh, hiện tại trung tâm thương mại đã mất điện, không có biện pháp đun nước nóng, tuy rằng trong này nhiệt độ không khí còn rất cao, nhưng từ khi sinh ra đến giờ Oa Oa không chạm vào nước một lần nào, giờ lập tức tắm bằng nước lạnh, An Nhiên sợ Oa Oa không chịu nổi.

Sau khi lau dọn xong cho Oa Oa, Tiểu Bạc Hà cũng tắm xong, An Nhiên tìm cho hai đứa nhỏ hai bộ quần áo sạch sẽ, mình cũng chạy đến bể bơi kia tắm rửa một cái.

Nàng một người cùng vật lộn với đám tang thi như vậy, vừa xuống nước thì nguyên bản chất nước còn rất thanh triệt, liền trở nên vẩn đục, tuy rằng nước khá lạnh, nhưng An Nhiên tắm thật sự là sảng khoái, nàng ở trong nước xoa xoa lại xoa xoa, da trên người đều bị chà xát một tầng, rốt cuộc cũng sạch sẽ, thanh thanh sảng sảng bò ra bể bơi.

Để lại một bể nước vàng vàng, khẳng định không thể tắm được nữa, muốn tắm rửa một cái thoải mái dễ chịu như thế này không biết phải chờ tới lúc nào nữa.

Bởi vì tắm giặt sạch sẽ, tâm tình khó chịu của An Nhiên cũng tốt hơn một chút, ôm lấy Oa Oa, lãnh lấy Tiểu Bạc Hà đằng sau, ba người ở trong vườn bách hợp màu trắng tìm kiếm tinh hạch, thuận tiện tìm một chút y phục thích hợp cho mùa hè ở những cửa hàng tầng 1.

Thời tiết càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng không bình thường, những năm trước vào thời gian này Tương thành có thể lạnh đến tận xương tủy, nhưng hiện tại có thể mặc áo ngắn tay mùa hạ, nếu không phải hoa của An Nhiên có thể ăn muỗi, phỏng chừng muỗi ở đây đều bay vo ve tràn lan rồi.