Hứa Kình trong thời gian này làm việc quá mệt mỏi, bệnh tình bùng phát liền kéo dài hơn một tuần mà không thuyên giảm.
Hắn đến trạm y tế khám, bác sĩ nói không có vấn đề gì cả, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức từ từ sẽ khôi phục lại.
Trong thời gian Hứa Kình bị bệnh, Tề Vân Chi đã uống chai dung dịch năng lượng thứ hai, mặc dù Hứa Kình không có tinh thần nhưng cũng có thể cảm nhận được tình trạng của Tề Vân Chi ngày càng tốt hơn.
Tề Vân Chi mỗi lần đáp lời Hứa Kình đều phản ứng lại rất nhanh, có khi nói chuyện rõ ràng hơn trước, mọi việc trong ngoài nhà và cả chăm sóc Hứa Kình được Tề Vân Chi làm rất tốt.
Chờ đến khi bệnh của Hứa Kình gần như đã khỏi, Tề Vân Chi đã uống chai dung dịch năng lượng thứ ba, giống trước đó cũng không có thay đổi nhiều nhưng cảm thấy Tề Vân Chi tỉnh táo hơn nhiều.
Hứa Kình rất lo lắng về tình trạng thân thể của Tề Vân Chi, ngoại trừ đi thăm ruộng mỗi ngày thì chỉ ở nhà trông chừng Tề Vân Chi.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đang ăn trưa, thì Tề Vân Chi đột nhiên nói: "Tiểu Hòa, có người đang hướng nhà chúng ta đi tới."
Hứa Kình đặt bát đũa xuống, ngây người nhìn hắn một lát rồi đi ra mở cửa, dựa vào trên cửa nhìn ngó xung quanh.
Một lát sau, hắn nhìn thấy người đưa thư đang đạp xe từ phía xa đang hướng đến nhà của mình.
Người đưa thư nhìn thấy Hứa Kình đang đứng ở cửa, nhe răng cười, "Chú đang muốn gọi cháu, tiểu Hòa thư thông báo trúng tuyển đã được gửi tới, xin chúc mừng!"
Hứa Kình vội vàng tiến lên hai bước, tiếp nhận thư từ trong tay người đưa thư, "Cảm ơn chú."
"Không cần khách sáo, trong khu sinh sống của chúng ta cháu là người đầu tiên được nhận vào trường trung học Nam Trần, thật là tuyệt vời!" Người phát thư giơ ngón cái lên nhìn hắn cười "Chú còn rất nhiều thư cần giao, nên phải đi trước đây."
"Được rồi, đã vất vả cho chú rồi."
"Nên vậy mà." Người đưa thư vẫy vẫy tay rồi đạp xe chạy đi.
Hứa Kình đi vào trong nhà, Tề Vân Chi bước đến, vươn tay ra hiệu bảo Hứa Kình đưa giấy báo nhập học cho mình xem.
Thông báo trúng tuyển này đến muộn, bây giờ đã là ngày 9 tháng 8 mà thời gian nhập học của trường trung học Nam Trần là ngày 21 tháng 8.

Trường trung học Nam Trần sẽ có 9 ngày huấn luyện quân sự, sau đó mới chính thức bắt đầu học vào ngày 1 tháng 9.

Sau khi đọc kỹ, Tề Vân Chi nói: "Cần phải chuẩn bị cho em đi học."
"Ừm, chuyện này nói sau đi." Hứa Kình ôm trán, trong lòng lo lắng.
Khi nhìn thấy giấy báo nhập học, hắn nghĩ ngay đến ngó sen và cây đương quy đang trồng trong ruộng.
Ngó sen và cây đương quy đều đang trong thời kỳ phát triển, Hứa Kình ước tính chúng có thể rất nặng, nếu vài tháng sau mới thu hoạch thì năng lượng sinh học chứa bên trong sẽ rất nhiều, nếu hiện tại đào lên thật sự rất lãng phí.
Nhưng một khi hắn đi học, không có ai chăm sóc thì không được, nếu để người khác trộm thà bán hết mọi thứ cho hệ thống, mặc dù thu nhập thấp hơn nhưng hắn chắc chắn sẽ kiếm được lợi nhuận.
Nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của Hứa Kình, Tề Vân Chi vỗ vỗ vai hắn ta nói: "Có anh ở nhà, em lo lắng cái gì?"
Hứa Kình lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Tề Vân Chi, không khỏi mở to hai mắt, "Anh Tề, anh không đi Nam Trần với em sao?"
"Trước không đi, anh sẽ ở lại chăm sóc việc trong ruộng, em cứ an tâm đi Nam Trần học."
"Làm như vậy sao được?" Hứa Kình vội nói: "Chúng ta từ trước đến nay đều không tách nhau ra, hiện tại anh lại ở trạng thái linh hồn sao có thể ở một mình được?"
Tề Vân Chi hai tay đỡ vai Hứa Kình, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Hứa Kình bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Có thể, trước đây anh ở trong tình trạng không tốt, mọi việc ở trong nhà đều do em gánh vác, hiện tại anh đã không sao, những việc này phải do anh trai gánh vác mới đúng, em hiện tại còn nhỏ nên cứ yên tâm đi học."
Tề Vân Chi thấy Hứa Kình định nói thì dùng sức đè bả vai, trước khi hắn mở miệng thì đã nói trước: "Đừng có lo lắng, trong ruộng cũng không có nhiều việc cần xử lý nên anh sẽ ứng phó được, nếu có người dám đánh chủ ý vào ruộng của nhà chúng ta, thì anh sẽ làm cho người đó xui xẻo vài ngày, khi tin đồn truyền đi số người đánh chủ ý lên ruộng của nhà chúng ta sẽ không còn."
"Không phải." Hứa Kình ngây người, "Anh Tề, không lẽ anh sẽ ở lại đây làm ruộng? Không có kế hoạch gì khác sao?"
Tề Vân Chi nhìn hắn, trịnh trọng nói: "Có! Anh tính toán phải nuôi em lớn thật tốt."
"Hả?" Hứa Kình chớp mắt, "Không cần, em có thể tự lo cho mình được.

Anh Tề, nếu anh có kế hoạch khác thì cứ yên tâm làm đi, đừng lo lắng cho em."
"Không cần quan tâm sao?" Tề Vân Chi nhìn Hứa Kình khẽ cau mày, "Mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng em đã đưa anh về nhà chăm sóc lâu như vậy, còn vất vả mua dung dịch năng lượng để chữa trị cho anh, chúng ta không phải là người thân sao? Em coi anh như là anh trai, đương nhiên anh phải coi em giống như em trai, làm sao có thể không quan tâm được chứ?"
Hứa Kình cũng không cùng Tề Vân Chi tranh luận về vấn đề này, lại cẩn thận hỏi: "Anh Tề, anh còn nhớ rõ chuyện quá khứ sao? Anh làm sao sẽ biến thành trạng thái linh hồn vậy? Làm sao có thể trôi dạt trong lòng sông?"
Tề Vân Chi lắc đầu, "Chỉ có một vài mảnh ký ức rời rạc mà thôi, em cũng đừng lo lắng về điều đó sau này sẽ chậm rãi nhớ lại."

"Vậy người nhà của anh thì làm sao?"
Tề Vân Chi lắc đầu: "Không nhớ rõ, em chính là người nhà của anh."
Nhìn vẻ mặt của Tề Vân Chi, Hứa Kình đoán được hắn đối với gia đình trước kia cũng không có tình cảm sâu đậm, liền thở dài nói: "Được rồi, anh Tề, anh phải nghỉ ngơi thật tốt chờ khi nào nhớ được thì tính sau vậy."
Tề Vân Chi gật đầu đồng ý, trong khoảng thời gian này trong ruộng cũng không có việc gì để làm, nhưng mỗi ngày Hứa Kình đều phải đi thăm ruộng vài vòng, thỉnh thoảng sẽ nhổ cỏ và bón phân cho cây đương quy.
Cây đương quy trong ruộng của hắn đã phát triển đến một độ cao nhất định, thân cây cũng không to thêm nữa mà thay vào đó là phát triển rễ, làm cho Hứa Kình thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thân cây đương quy cứ cao thêm, hắn sẽ phải mua một loại thuốc ức chế phát triển thân và lá cây để phun, tránh cho tất cả các chất dinh dưỡng điều bị thân cùng lá cây hấp thụ hết.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đi từ ruộng về, trên đường đi gặp rất nhiều người hắn đều chào hỏi từng người một.
Một người đàn ông rất vui khi nhìn thấy Hứa Kình, nói: "Chú vừa muốn đến nhà tìm cháu, không ngờ lại gặp phải cháu ở đây."
"Chú, tìm cháu có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông liền xua tay, cười nói: "Không phải chú tìm cháu, mà là nhà Đại Đống, không phải họ cùng cháu ký hợp đồng trồng cây bạch cập sao? Ngày hôm qua hắn cùng ta nói hạt giống bạch cập đã gieo đều nảy mầm, lớn lên cũng không tệ lắm nhưng hắn trước giờ chưa trồng qua cây bạch cập nên không biết phải làm gì, muốn mời cháu qua xem cây bạch cập này phát triển như thế nào."
Hứa Kình nghe vậy ngay lập tức đồng ý, "Không thành vấn đề, buổi chiều cháu sẽ đến ruộng của chú ấy nhìn xem."
"Được rồi, chú đi báo cho hắn biết."
"Cảm ơn chú."
"Không sao, đây là việc nhỏ mà." Người đàn ông xua tay, "Chú về trước đây, cháu ăn cơm chưa, có muốn đến nhà chú ăn không?"
"Cháu trở về nhà ăn, sáng nay đã nấu rồi.

Nếu không chú đến nhà cháu ăn cơm đi?"

Người đàn ông cười, "Không cần, nhà chú cũng nấu xong rồi."
Sau khi tạm biệt người đàn ông, Hứa Kình cùng Vân Chi về nhà, hắn định đi vào bếp thì bị Tề Vân Chi ngăn lại, "Em ngồi nghỉ ngơi một chút đi, anh đi hâm nóng cơm rồi ăn."
Hứa Kình vội nói: "Em với anh cùng đi."
Tề Vân Chi ấn hắn ngồi lại ở trên ghế, "Không Được, em ngồi nghỉ ngơi đi."
Tề Vân Chi sau khi tỉnh táo lại liền làm việc nhanh nhẹn hơn trước, chưa đến mười phút đã dọn xong ba món ăn cùng một bát canh.

Hứa Kình chỉ có thời gian tìm giẻ lau bàn, ngoài ra chưa kịp làm được bất cứ việc gì khác.
Buổi sáng Hứa Kình đã nấu xong các món ăn, Tề Vân Chi muốn làm thay hắn nhưng tay nghề lại không tốt, hương vị món ăn nấu kém hơn rất nhiều so với Hứa Kình.

Sau khi Tề Vân Chi ăn qua, không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, đồ ăn vẫn là Hứa Kình nấu nhưng việc chuẩn bị đồ để nấu ăn đều do hắn làm.
Hứa Kình cảm thấy Tề Vân Chi đối với mình đã bảo vệ quá mức, chuyện này không được phép làm chuyện kia cũng không được phép làm, giống như bảo vệ một tiểu thư khuê cát vậy.
Lý do mà Tề Vân Chi đưa ra rất đầy đủ, "Bởi vì anh là người lớn ở trong nhà, sao lại để một đứa trẻ làm việc thay chứ?"
Hứa Kình bị sốc khi nghe lời nói của Tề Vân Chi, cuối cùng cũng nói, "Em cũng không phải là đứa trẻ nữa, lúc trước anh chưa thanh tỉnh thì tất cả mọi việc trong nhà đều do em làm, em làm cũng rất tốt mà."
Tề Vân Chi xoa xoa gáy hắn, có chút đau lòng nói, "Làm tốt cái gì? Không phải em làm việc quá sức mệt mỏi, thần kinh căng thẳng nên lúc trước mới bị ốm đấy.

Nhìn Lương Lương Tử, Lương Ái Quang và những đứa trẻ khác, không phải chỉ vui chơi hay sao? Em nên theo chân bọn họ đi chơi nhiều hơn đi."
Hứa Kình khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói "Anh Tề, anh biết em không giống như những đứa trẻ khác đúng không? Em có một cái hệ thống và cả những ký ức của kiếp trước nữa."
"Biết, anh biết rất rõ." Tề Vân Chi đưa đũa cho Hứa Kình, lại xới cơm để hắn ngồi xuống ăn, "Nhưng em có nhiều thêm mấy thứ đó đi nữa, thì em vẫn là một đứa trẻ.

Đừng tranh công việc với anh, anh trai có sức lực rất lớn làm chút chuyện nhỏ như vậy không tốn bao nhiêu sức, em ăn cơm trước đi."
Hứa Kình thấy không thể nói lại Tề Vân Chi, vì vậy bắt đầu bưng bát lên ăn.
Sau khi ăn xong, Tề Vân Chi nhanh chóng đi rửa bát đũa, bảo Hứa Kình nhanh đi ngủ trưa.

Hứa Kình đánh ngáp một cái, vươn tay cầm giẻ lau bàn, sau khi rửa tay chân sạch sẽ liền đi vào phòng ngủ một giấc, một lúc sau Tề Vân Chi cũng đi vào phòng cùng ngủ trưa.
Trong mơ màng, Hứa Kình suy nghĩ không biết có nên dọn dẹp thêm một phòng khác hay không, dù sao trống phòng vẫn còn hiện tại anh Tề đã thanh tỉnh nếu ngủ chung một giường có chút xấu hổ.
Buổi chiều, Hứa Kình đi qua nhà Lương Đại Đống như lời hẹn, dạo một vòng thấy nhà hắn trồng cây bạch cập rất tốt.

Hứa Kình nắm đất trong tay, phát hiện đất đã được chuẩn bị kỹ càng, đất hơi ẩm toàn bộ đều có màu đen xám trông có vẻ rất màu mỡ.
"Chú Đại Đống, chú trồng bạch cập rất tốt.

Nếu có thể tiếp tục duy trì như vậy, chú nhất định sẽ có một mùa bội thu."
Lương Đại Đống thở phào nhẹ nhõm, "Trồng tốt là được rồi, chú cũng chưa từng trồng qua bạch cập nên cũng sợ trồng không đúng cách."
"Sẽ không như vậy đâu?" Hứa Kình đang ngồi xổm trong ruộng cười, "Chú cũng có nhiều năm kinh nghiệm trong trồng trọt? Nếu có chuyện gì xảy ra, thật sự không nắm chắc được cách giải quyết, thì chú có thể tới tìm cháu bất cứ lúc nào."
"Được, vậy chú sẽ không khách sáo với cháu, nhưng về sau cháu cũng đừng chê chú làm phiền nhé."
"Không đâu, chú đừng lo." Hứa Kình xoa đám đất trên tay xuống, "Cháu đi đến nhà khác xem bạch cập của họ trồng thế nào, nếu chú có việc gì cần hỏi cứ việc đến nhà tìm cháu."
"Được rồi, cháu đi đi."
Hứa Kình đi một vòng khu sinh sống, xem tình hình của từng nhà đang trồng bạch cập.

Những hạt giống hắn đưa cho mọi người đều là loại tốt, nên cây bạch cập đều phát triển rất tốt.
Hứa Kình nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng phảng phất có chút tiếc nuối, những cây bạch cập này phát triển tốt như vậy chứng tỏ chúng rất có tiềm năng.

Nếu hắn tưới linh thủy lên, thì sau khi bạch cập trưởng thành thì năng lượng sinh học chứa bên trong sẽ làm hắn ngạc nhiên.
Nghĩ là như thế, nhưng hắn hiện tại cũng không có muốn đem linh thuỷ ra, trước khi chưa nắm chắc việc gì Hứa Kình cũng sẽ không bại lộ bí mật của mình..