Sau khi ăn xong bữa sáng, Tề Vân Chi bảo Hứa Kình chuẩn bị cùng nhau đi đến khu Nam Trần.
Hứa Kình ngạc nhiên ngồi thẳng người, mở to mắt bất đắc dĩ nói: "Hôm nay mới ngày 10 tháng 8, tân sinh nhập học phải đến ngày 21 tháng 8, sao lại đi sớm như vậy?"
Hắn mỗi ngày đều đi ra ruộng chăm sóc đương quy cùng ngó sen, tâm trạng rất tốt nên không có ý muốn đi học sớm như vậy.
"Không còn sớm, chúng ta trước đi thuê nhà." Tề Vân Chi thúc giục hắn, "Khu Nam Trần rất khó tìm phòng ở, nếu đến muộn sẽ không tìm được phòng ở phù hợp."
Trường Trung học Nam Trần được chia thành khu trung học và phổ thông, nên ký túc xá dành cho học sinh rất ít.

Hứa Kình nhà ở xa không thể trọ ở bên trong trường được, chỉ có thể thuê phòng ở bên ngoài.
Về mặt lý trí Hứa Kình biết rằng phải đến khu Nam Trần để đi học, nhưng về mặt tình cảm hắn lại không vui khi rời khỏi khu Nhân Nguyên cùng hai mẫu ruộng của mình.
Tề Vân Chi xoa gáy hắn, "Chúng ta đi thuê phòng trước, thuê phòng xong thì đến ngày 20 sẽ trở lại."
"Được." Hứa Kình thở dài, gãi gãi đầu, đi trở về phòng thay quần áo và cầm theo sọt dược liệu, giống như là muốn đi bán.

Hắn vẫn đang còn đang thu mua dược liệu, vì để che mắt mọi người mỗi lần đi đến khu sinh hoạt lớn, hắn lại mang theo một giỏ dược liệu để giả vờ là đi bán.
Người dân trong khu sinh sống nhiều lần nhìn thấy hắn đi trên đường mang theo giỏ dược liệu nặng nề, họ cảm thấy việc thu mua dược liệu để kiếm chút tiền lời cũng không dễ dàng gì đối với hắn.
Hứa Kình lần này cũng đi đường núi giống như những lần trước, khi đến nơi không có người thì ngay lập tức bán dược liệu cho hệ thống, đồng thời bật chế độ cảnh báo để có thể tránh không bị người khác nhìn thấy.
Có một con đường được xây bằng đá an toàn từ khu Nhân Nguyên dẫn thẳng đến khu Nam Trần, nhưng Hứa Kình hầu như chưa đi qua bởi vì đường này xa hơn rất nhiều.


Mặc dù đường núi nguy hiểm hơn, cũng không dễ di chuyển nhưng lại có thể tiết kiệm thời gian.
Hứa Kình đã đi quen nên không cảm thấy vất vả, hắn nhìn thời gian trên hệ thống hiện tại đã đến buổi trưa nên cùng Tề Vân Chi dừng lại nghỉ ngơi, lấy bánh nướng và nước trong giỏ ra ăn một chút.
Trong núi rất yên tĩnh, hai người tìm một mặt đá phẳng sạch sẽ ngồi lên vừa ăn bánh nướng vừa tận hưởng gió núi thổi qua làm cả người rất dễ chịu.
Hứa Kình vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Tề Vân Chi, tò mò hỏi: "Anh Tề, anh đang suy nghĩ gì mà ngây ngẩn cả người vậy?"
"Không suy nghĩ gì cả."
Hứa Kình nhìn hắn đột nhiên thở dài, "Đi Nam Trần học, sau này em phải ở một mình rồi."
Tề Vân Chi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, vào cuối tuần thì có thể trở về mà."
"Trong bảy ngày chỉ có hai ngày nghỉ, đi đường đã mất hơn phân nửa thời gian rồi." Hứa Kình nhíu mày, "Thật ra, trở về trong thời gian ngắn như vậy cũng không làm được việc gì nhiều."
"Chờ sau khi thu hoạch đương quy cùng ngó sen xong, thì sẽ nhờ người giúp chúng ta tiếp tục trồng.

Nếu còn muốn trồng thì chúng ta đi khu Nam Trần thuê một mẫu ruộng, đến lúc đó cũng gần hơn sẽ tiện chăm sóc không cần mỗi tuần đều trở về."
Đôi mắt Hứa Kình sáng lên, "Tại sao em không nghĩ đến điều này? Đó là một ý kiến hay! Đến lúc đó chúng ta sẽ chuyển nhà đi Nam Trần, sẽ nhờ người khác trồng nếu thực sự không được thì có thể cho thuê lại hoặc hủy hợp đồng thuê đều được."
Miễn là hắn có thể làm ruộng thì chắc chắn sẽ kiếm được tích phân, những thứ có trong thương thành của hệ thống hắn cũng có thể suy nghĩ một chút.
Hứa Kình tin chắc rằng chỉ cần vài năm kinh doanh, cuộc sống của hắn sẽ trôi qua ngày càng tốt hơn, và cũng sẽ không còn phải lo lắng về cuộc sống của mình.
Trong lòng có kế hoạch nên tinh thần của Hứa Kình tốt hơn rất nhiều, sau khi nghỉ ngơi một lúc cả hai tiếp tục lên đường, cố gắng đến khu Nam Trần trước khi mặt trời lặn.
Hứa Kình đi một khoản thời gian dài có chút mệt mỏi, hai người lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Khi chuẩn bị lên đường, Tề Vân Chi mang cái giỏ sau lưng ra phía trước, ngồi xổm xuống để cho Hứa Kình leo lên.

Hứa Kình đã cao hơn một mét năm, đã lộ ra hình dáng của một thiếu niên nên hắn ngượng ngùng nói, "Anh Tề, không cần cõng em, giỏ anh đã mang trên người rồi nên em cũng không mệt."
Tề Vân Chi kiên trì, "Lên đi, cõng em trên lưng cũng giống như không có gì trên lưng vậy, sức lực của anh rất lớn."
"Thật sự là không cần." Hứa Kình nói: "Anh cho dù có sức lực lớn nhưng cũng sẽ mệt mỏi, không thì chúng ta đi chậm chút."
Tề Vân Chi quỳ một gối đất, quay đầu nhìn hắn cười, "Nếu không cõng thì ôm vậy?"
Hứa Kình càng thêm xấu hổ, chỉ có thể nằm trên lưng Tề Vân Chi, vòng tay qua cổ hắn.
Tề Vân Chi đứng dậy đi về phía trước, bước đi rất vững vàng lưng lại rộng, Hứa Kình dựa vào lưng hắn không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Chờ đến khi Tề Vân Chi đánh thức hắn thì mặt trời đã lặn xuống núi, Hứa Kình ngốc một hồi lâu mới phản ứng lại, "Đến rồi sao?"
"Ừm, ở ngay phía trước."
Hai người xuống núi đi dọc theo đường lớn bên ngoài khu Nam Trần vào bên trong, lần này hai người đặc biệt chọn một nhà trọ cách trường trung học Nam Trần không xa để ở, để ngày hôm sau có thể hỏi thăm thông tin thuê nhà ở gần đó.
Tề Vân Chi ở trạng thái linh hồn nên không tiện ăn cơm ở bên ngoài, Hứa Kình nhanh chóng mua cơm hộp trở về nhà trọ, sau khi ăn xong liền đem hộp trả lại để nhận lại tiền đặt cọc.
Chờ ông chủ đếm tiền, Hứa Kình hỏi: "Ông chủ, muốn hỏi thăm một chút, ở gần đây có nhà nào cho thuê không?"
"Ai thuê? Thuê lớn bao nhiêu?" Ông chủ đang đếm tiền liền ngẩng đầu lên nhìn Hứa Kình, sau đó lại cúi đầu xuống nói: "Đương nhiên là có phòng, nhưng phải tuỳ theo điều kiện mà tìm."
"Ta thuê, tốt nhất nên có nhà bếp, phòng tắm cùng hai phòng ngủ là được, nếu không một phòng ngủ cũng được." Hứa Kình nói tỉ mỉm yêu cầu của mình, hỏi: "Ông chủ có biết nơi nào có nhà nguyên căn không?"
"Ta cũng chỉ biết vài phòng ở đơn thôi, cũng không biết chính xác được." Ông chủ nói tiếp, "Nếu không ngày mai ngươi đi dạo xung quanh thử xem? Nếu không cũng có thể tìm người môi giới, này đây là tiền bốn hộp cơm của ngươi tổng cộng hai khối, đếm thử có đúng không?"
Hứa Kình sau khi nhận được tiền liền cảm ơn ông chủ, "Vậy ngày mai ta sẽ đi dạo một chút xem thế nào, cảm ơn ông chủ."
"Không có gì." Ông chủ vẫy tay.

Hứa Kình cùng Tề Vân Chi cùng nhau trở về nhà trọ, sáng hôm sau đi xuống lầu Hứa Kình đi đến quầy lễ tân hỏi thêm.
Cô gái sau quầy lễ tân nhiệt tình nói: "Ra ngoài có thể rẽ trái hay rẽ phải đều được, trên đường này toàn ngõ nhỏ đều có rất nhiều nhà cho thuê.

Hai ngày trước ta vẫn còn thấy người ta dán giấy cho thuê, nhưng lúc này có rất nhiều người đến thuê nhà, ngươi đến hơi muộn không biết những ngôi nhà đó đã cho thuê hết chưa."
"Ta đi đi xem một chút, cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, nếu không tìm được thì cứ hỏi người đi đường, người Nam Trần chúng ta rất nhiệt tình."
"Vâng." Hứa Kình mang theo chiếc giỏ trên lưng, gật đầu nói lời tạm biệt với nàng.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đi dọc con hẻm khi nhìn thấy bên ngoài dán thông báo cho thuê nhà, hắn đều sẽ gõ cửa muốn xem nhà.
Cả buổi sáng trôi qua, Hứa Kình đã xem qua mười hai căn nhà nhưng không có căn nhà nào làm hắn ưng ý, nếu không tìm được căn nhà nào thích hợp thì hắn có thể tìm nơi ở tạm cũng được.
Cả hai tiếp tục đi dạo vào buổi chiều, xem được ba căn nhà chỉ có căn nhà này làm Hứa Kình khá hài lòng.
Căn nhà này có 2 tầng, tầng dưới gồm phòng bếp, phòng khách, phòng tắm và 1 phòng ngủ, tầng trên có 3 phòng ngủ và một ban công rộng, bên ngoài còn có một cái sân.
Hứa Kình cảm thấy rất thoải mái ngay khi bước vào, ánh sáng và cách bài trí ở đây rất tốt, cách thiết kế cũng tốt.

Nhưng tiền thuê nhà có hơi đắt, một tháng 30 khối một năm ba trăm sáu mươi khối, người bình thường cũng không đủ khả năng chi trả, đây cũng là nguyên nhân chính khiến căn nhà treo biển cho thuê lâu như vậy cũng không có ai thuê.
"Nhà ta cho thuê là nhà tốt nhất trong toàn bộ khu Nam Trần, ngươi có thể đi ra ngoài kiểm tra thử xem những căn nhà khác kém rất xa nhà ta!" Ông chủ nhà vỗ ngực nói: "Ngươi không phải định đi học ở trường trung học Nam Trần sao? Ngươi thuê một căn nhà yên tĩnh cũng rất tốt cho việc học của ngươi."
"Ta biết căn nhà này tốt, nhưng giá quá đắt."
"Như thế nào lại đắt? Bốn phòng ngủ, nhà bếp và phòng tắm, có ban công và sân rộng giá như vậy đã rất rẻ, ngươi tính thử đi một phòng ở trung bình bốn khối một tháng, chứ đừng nói là một căn nhà có một cái sân lớn như vậy!"
Hứa Kình có chút động tâm, nếu thật sự thuê căn nhà này khi vào ở thì trên sân viện cũng sân thượng và ban công đều có thể trồng, tổng cộng cũng được hơn nửa mẫu đất, nếu trồng dược liệu thì có thể kiếm được rất nhiều tích phân.
"Ta không biết ông chủ tính toán điện nước ở đây như thế nào?"
Khu Nam Trần phát triển hơn nhiều so với khu Nhân Nguyên, mỗi gia đình ở đây đều được kéo dây điện và đèn điện.

Chủ nhà sảng khoái nói: "Bên ngoài có đồng hồ điện nước, đều tính theo giá của khu Nam Trần, đến lúc đó người bên đó sẽ đến thu ngươi dùng ít nhiều sẽ tự thanh toán cho họ."
"Ta nhìn thấy trên sân thượng có cây vườn hoa, trên ban công cũng có vài chậu hoa, ta muốn sử dụng khu vực sân, ban công và sân thượng này để trồng một chút đồ vật, không biết có phiền không?"
"Ngươi thích thì cứ trồng, nhưng đừng làm hư đồ của ta là được nếu lúc đó ngươi làm hỏng thì cứ ấn theo giá thị trường mà đền bù."
Điểm này là công bằng, Hứa Kình cũng không có phản đối.
Tề Vân Chi nhìn thấy bộ dáng động tâm của hắn, từ phía sau đi đến thấp giọng nói: "Nếu thích thì cứ thuê đi, chúng ta có rất nhiều tiền tiết kiệm, chút tiền ấy cũng không bao nhiêu dùng xong anh trai kiểm lại cho ngươi."
Hứa Kình nghe hắn nói như vậy, có chút do dự hỏi: "Ông chủ, cháu vẫn còn là học sinh, thuê một căn nhà lớn như vậy cũng rất khó, nếu ông chủ giảm cho ta còn 28 khối một tháng được không? Con số cũng là điềm lành."
Chủ nhà hơi lưỡng lự, vì căn nhà để ở đây hơn nửa năm chưa có ai thuê.
Hứa Kình cười nhìn ông chủ nói: "Hai mươi tám khối một tháng một năm 336 khối, nếu ta thuê ba năm thì ông chỉ có thể thu tổng cộng 1.008 khối rồi.

Với một ngàn khối như vậy, nếu ông chủ muốn mua một mảnh đất hay xây căn nhà chắc sẽ đủ."
Chủ nhà sửng sốt, rồi tươi cười nói: "Này, ngươi là học sinh nên tính thật nhanh, được rồi ta thu của ngươi 28 khối một tháng thì 28 khối vậy, ta nghĩ ngươi sống cũng không dễ dàng gì."
"Cảm ơn ông chủ, chúng ta ký hợp đồng sáu tháng một lần đúng không?" Hứa Kình hỏi: "Nếu ta muốn tiếp tục thuê nhà của ngài, thì nửa năm sau cũng không thể tăng giá được."
"Được, vậy thì ngươi trả nửa năm tiền thuê nhà một lần?"
"Dạo này ta hơi eo hẹp một chút, nên tiền thuê nhà trả theo tháng như những nhà cho thuê khác thế nào."
"Này, cũng được, chúng ta viết hợp đồng rồi tìm người công chứng."
Hứa Kình đi theo hắn ra ngoài, lại nhìn căn nhà trước khi rời đi càng nghĩ càng thấy vừa lòng.

Với căn nhà này, hắn có thể đóng cửa trực tiếp dùng linh thuỷ hoặc linh phì để trồng một số loại dược liệu quý như nhân sâm, đến lúc đó sẽ kiếm được rất nhiều tích phân..