Tiếu Mạn Sinh lần đầu tiên trong đời gặp nữ nhân rơi rớt liêm sỉ, không có tiết tháo như Kỳ Tuyết, cuối cùng nàng còn cố để chen lên nằm chung một chiếc giường với cô. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy may mắn bản thân đã uống chén "thuốc bổ" của Kỳ Tuyết, ngủ say như chết.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiếu Mạn Sinh mơ màng lật người, trèo qua cái gối ôm cỡ bự ở bên cạnh để xuống giường.
Cô vừa vắt một chân sang bên kia liền chợt nhớ trên giường cô chưa bao giờ có gối ôm cả. Cô tỉnh cả ngủ mở bừng mắt, ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn chống phải một đôi mắt màu đỏ rực.
Sắc đỏ như máu, trong trẻo mà cũng khiến người khác rét lạnh.
Đồng tử màu đỏ chính là nhận biết của người tu ma.
Tiếu Mạn Sinh vẫn giữ tư thế vắt nửa người lên Kỳ Tuyết, nhìn nàng. Hai người cứ mắt đối mắt một lúc như vậy, Kỳ Tuyết bỗng đưa tay nắm lấy mắt cá chân cô, kéo bắp chân đang đặt ở phần bụng dưới của nàng kéo lên cao một chút.
Có thể là vào sáng sớm, giọng nói của Kỳ Tuyết không trong trẻo như mọi khi mà có chút khàn:
- Dậy rồi sao.
- Ừm...- Tiếu Mạn Sinh bỗng có chút lười biếng chưa muốn dậy.
Chân bị Kỳ Tuyết nắm lấy, bàn tay của nàng rất lạnh, khiến Tiếu Mạn Sinh không thoải mái giãy ra, duỗi chân về chỗ cũ. Cô thoải mái cọ cọ bắp đùi lên người Kỳ Tuyết, hai mắt lim dim tựa như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ tiếp.
-...- Kỳ Tuyết im lặng nhìn đỉnh màn một lát mới tiếp tục lên tiếng.- Vậy... Vẫn là để ta đi lấy điểm tâm sáng cho ngươi chứ.
- Ừ...- Tiếu Mạn Sinh lầm rầm than một tiếng, mặc dù đáp ứng lại chẳng có ý định buông tha, thậm chí còn quấn chặt lấy.
Kỳ Tuyết than một tiếng không ổn, lập tức ngồi bật dậy, hất chân tay Tiếu Mạn Sinh ra, quay lưng lại với cô xỏ giày chạy khỏi phòng giống như bị ma đuổi. Tiếu Mạn Sinh mở hé mắt, thấy Kỳ Tuyết rời khỏi phòng, chống tay ngồi dậy, nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của Kỳ Tuyết, khẽ nở nụ cười. Cô muốn xem thử đi Kỳ Tuyết bị cô ngủ mơ đè lên, quấn lấy gây sự còn dám ngủ chung giường lần nữa không. Nghĩ cô là quả hồng mềm dễ bóp sao. Cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác thành tựu rồi.
Tiếu Mạn Sinh rửa mặt thay quần áo xong lần đầu tiên lên tìm Kỳ Tuyết. Cô đứng trước cửa phòng, giơ tay định gõ cửa, bỗng từ trong phòng thoát ra một tiếng rên nhẹ.
Tiếu Mạn Sinh kinh hãi.
Tiếng rên rất khẽ, mềm mại cọ vào lòng người, trầm thấp lại mang theo chút khàn khàn gợi cảm của tình dục.
Cả người Tiếu Mạn Sinh cứng đờ, là một người con gái từng lăn qua biết bao nhiêu quyển tiểu thuyết cùng kịch truyền thanh nặng đô, cô đương nhiên biết được đây là tiếng rên lúc động tình. Nhưng mà rõ ràng trên tầng ba này chỉ có một mình Kỳ Tuyết, người xung quanh sau khi nghe nàng đến đây đều dùng tốc độ nhanh nhất biến khỏi khách điếm này. Cô cũng không có nhận lầm đây thật sự là phòng nghỉ của Kỳ Tuyết. Tiếu Mạn Sinh cứ nghĩ đến khuôn mặt của Kỳ Tuyết, thật sự không liên tưởng chút nào đến mấy thứ bẩn thỉu đó cả, huống chi hiện tại ban ngày ban mặt, tuyên dâm như vậy là không hay đâu.
Tiếu Mạn Sinh có cảm giác đầu ngón tay của mình đều đang run rẩy, cô giơ tay, quyết tâm gõ xuống ba cái, lên tiếng:
- Kỳ Tuyết, ngươi ở trong phòng sao?
Gần như cùng lúc, người trong phòng ngâm dài một tiếng, dường như là đến lúc kịch liệt nhất, tiếng kêu bỗng nặng nề hơn hẳn, sau đó xung quanh liền im bặt.
Đừng nói là bị cô dọa đến tắt hứng rồi nhé?
- Kỳ Tuyết....?
Tiếu Mạn Sinh gọi đến tiếng thứ hai, cửa phòng mới mở ra. Kỳ Tuyết một bộ dạng dịu dàng như thường nhìn cô, quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, lên tiếng:
- Có chuyện gì sao?
Trông vẻ mặt nàng hoàn toàn không có chút chột dạ. Ánh mắt nàng không nhìn thấy còn vương chút sắc thái tình dục nào, suýt nữa khiến Tiếu Mạn Sinh nghĩ là cô gặp ảo giác.
- Chỉ là muốn gọi ngươi đi ăn điểm tâm sáng thôi.- Tiếu Mạn Sinh lơ mơ đáp lời.
- Được thôi, nhưng đợi ta một lát được không, ta cần thay quần áo đã.- Kỳ Tuyết nghiêng người làm động tác mời cô vào phòng: - Vào trong ngồi đợi ta được không?
Tiếu Mạn Sinh không có lí do nào để từ chối cả, đành bước vào trong phòng của Kỳ Tuyết.
Cánh cửa khép lại, Kỳ Tuyết đứng sau lưng Tiếu Mạn Sinh nở nụ cười ác liệt.
Tiểu yêu tinh...
Vừa nghe giọng ngươi liền bắn mất rồi.