Tiếu Mạn Sinh nghe thấy tiếng đóng cửa đằng sau, chẳng hiểu sao lông tơ trên người dựng đứng.
Nhưng mà cô vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm, hai người con gái có thể bị làm sao được chứ, cô còn có tinh thần lực, đâu đến mức bị giết mà không hay biết.
Mà quả thực Kỳ Tuyết cũng chẳng làm gì, nàng bình thường một cách kì quái mà thay xong quần áo, đến lúc hai người ra ngoài cửa rồi Tiếu Mạn Sinh vẫn chưa tin được vậy nhưng không có loại tình tiết kinh sợ gì xảy ra.
Tiếu Mạn Sinh lại đến siêu độ cho lão gia nhà Lâm gia một lần, ngoại trừ người dân nhìn thấy Kỳ Tuyết vẫn như nhìn thấy quỷ gõ cửa ra thì cô còn phát hiện tiền giấy vàng mã trên đường càng lúc càng dày.
Thời điểm trên đường về, Kỳ Tuyết bỗng lên tiếng:
- Tối nay...
- ?
- ... Ngươi có muốn uống thuốc bổ nữa không?
-...- Excuse me WTF?
Cuộc nói chuyện của chúng ta ngoại trừ nó ra còn nói cái gì đặc biệt hơn được không?
Nhưng dù Tiếu Mạn Sinh có bày tỏ thế nào thì Kỳ Tuyết vẫn nở nụ cười ôn hòa nâng chén đến tận miệng mời cô uống.
Nhìn thân ảnh lung lay thả chén xuống mặt bàn lại nghiêng ngả sắp ngã, Kỳ Tuyết nhanh tay đỡ lấy Tiếu Mạn Sinh, ôm cô vào trong ngực.
Nàng sắp xếp cho Tiếu Mạn Sinh nằm thoải mái trên giường, bản thân lại đi đến bên cửa sổ. Cánh cửa sổ này vốn luôn được nàng đóng lại, Tiếu Mạn Sinh lại không mấy quan tâm nên chưa từng động đến. Lúc đẩy cửa ra, ngoài kia không phải là cảnh tiêu điều hoang vắng của Biên Hòa trấn, đèn lồng trắng lay động, tiền giấy vàng mã bay phất phơ trong gió. Sương mù đen đặc lấp ló những bóng đen chen chúc nhau đi trên đường.
Kỳ Tuyết một tay chống cửa sổ đỡ cằm, một tay cầm lấy một bình rượu. Hương rượu thơm nồng tỏa ra từ trong bình, hòa cùng không khí đầy ma mị dưới lầu, phía trên là nữ nhân xinh đẹp diễm lệ, quả là cảnh tượng khó cầu.
Đến nửa đêm, sương mù càng dày, Kỳ Tuyết lại không nhìn những bóng người lúc nhúc như đang đi lễ hội bên dưới, nàng đóng cửa, đặt bình rượu lên bàn, bắt đầu cởi áo khoác ngoài trèo lên giường.
Ôm lấy người đang say giấc nồng trên giường. Giống như dù thế giới có biến chuyển đến nghiêng trời lệch đất, người con gái này vẫn không mảy may chịu chút thương tổn, được bao bọc trong giấc mộng ngọt ngào.
Kỳ Tuyết dụi đầu vào tóc Tiếu Mạn Sinh, an ổn đi vào giấc mộng đẹp, hoàn toàn không dám tiếp tục sờ mó lung tung người cô.
***
Lúc Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy một dòng suối trong vắt với cây cỏ tươi tốt rậm rạp, trong lòng cô đã có suy nghĩ đếch ổn rồi.
Tiếu Mạn Sinh ngay lập tức phản ứng nhanh, xoay người liền chạy.
Chỉ là không tránh được, từ phía sau một luồng gió lạnh phất qua, cô cảm thấy sau lưng bị đẩy mạnh, ngã chúi về phía trước, đầu đập vào một cái thân cây.
Mộng xuân cô từng mơ hai lần. Lần thứ nhất bị cưỡng hôn. Lần thứ hai, mẹ nó cũng có khả năng bị cường.
Từ sau lưng có một hơi thở ấm áp phả đến, hôn lên cần cổ trắng ngần mỏng manh. Tiếu Mạn Sinh có cảm giác như bị điện giật, cả người thoáng cái run lên. Những nụ hôn như mưa rơi xuống, mơn trớn từng tấc da thịt sau gáy cô.
Người đằng sau cắn lên bả vai cô, từ nhẹ nhàng thành mạnh bạo in lên từng dấu ấn hồng hồng thậm chí có chỗ xanh tím. Một bàn tay thò vào trong áo, đặt lên vùng bụng thon nhỏ của cô, chậm rãi mân mê. Tiếu Mạn Sinh không nhìn thấy người phía sau mặt mũi thế nào nhưng giống như giấc mộng xuân lần thứ nhất, có lẽ cũng là nam chính của cuốn truyện này, Nam Khinh Vũ.
Ghê tởm nhất chính là, hắn còn đang muốn đưa tay lên phía trên.
Tiếu Mạn Sinh dùng gần như toàn bộ sức lực để đẩy đầu người kia ra, xoay người nhìn phía sau. Tinh thần lực dù gọi thế nào cũng không thấy.
Đập vào mắt không phải khuôn mặt khốc soái ngây người của Nam Khinh Vũ. Người phía sau có đường nét khuôn mặt âm nhu, thiên nhiều hơn về mềm mại trung tính, dù vậy thì không thể phủ nhận rằng dù là nam hay nữ thì khuôn mặt này cũng có thể khiến người người đổ gục. Người phía sau để xõa tóc, mái tóc dài còn che phủ cả mặt đất sau lưng hắn, khuôn mặt gần trong gang tấc, hàng mi dày che phủ hai đồng tử mắt màu đen thẳm. Đôi môi mỏng nâng lên ý cười, vừa thấy Tiếu Mạn Sinh quay đầu, hắn lập tức đưa tay giữ gáy cô, nhắm chuẩn mà hôn lên môi cô, tàn sát bừa bãi.
Một nụ hôn giống như đã quen thuộc từ lâu, như bão táp ập đến khiến Tiếu Mạn Sinh choáng váng đầu óc. Cô yếu ớt nắm lấy vạt áo hắn, sau lưng bị thân cây thô ráp mài cộm đau, khiến Tiếu Mạn Sinh càng cảm thấy một loại uất ức không chịu nổi.
Mà Tiếu Mạn Sinh uất ức chính là muốn đánh người.
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt đẹp đẽ của người đối diện, vang lên tiếng giòn giã.
Vừa mới hạ một cái tát xong, chẳng hiểu sao trong đầu Tiếu Mạn Sinh cứ nhảy ra suy nghĩ, chết chắc rồi. Như để chứng thực cho linh cảm của mình, người kia hơi ngẩn ra một chút, sau đó nụ cười trên môi không giảm mà còn tăng. Đôi mắt vốn hẹp dài lưu chuyển mị sắc nay cũng tràn ngập vui vẻ. Hắn lật tay, nắm lấy hai tay của Tiếu Mạn Sinh giữ chặt sau lưng, một tay bóp má cô kéo lên tiếp tục hôn xuống.
Tiếu Mạn Sinh nghi ngờ sâu sắc thằng khốn này máu M, đấm hắn hắn còn tưởng mình đang thương hắn đấy.
Người đàn ông hơi cúi người, đè môi lên vùng da trắng nõn bên bả vai, miết nhẹ rồi mới hé miệng, cắn xuống đó một ngụm, cứ như vậy xuống dần. Nhưng hắn lại không động đến ngực cô, giống như biết Tiếu Mạn Sinh là động vật đang xù lông, dám động vào những điểm nhạy cảm trên người cô, cô sẽ không ngoan ngoãn mà bình tĩnh như vậy.
Bờ môi ấm áp miết lên vùng bụng bằng phẳng. Tiếu Mạn Sinh suýt thì rên lên thành tiếng. Người đàn ông thản nhiên liếc nhìn cô, sau đó cúi đầu há miệng, ngoạm một miếng thật to lên bụng cô.
Kích tình gì đó đều bay biến.
Tiếu Mạn Sinh hô lên một tiếng "mẹ nó", hai mắt trợn trừng, chẳng biết do đâu mà ngất.
Tiếu Mạn Sinh lần này bị đau đến giật mình tỉnh dậy. Lúc mở mắt rồi cô vẫn thấy vùng bụng dưới đau xót. Vội vàng trèo qua Kỳ Tuyết đang nằm bên cạnh, nhảy xuống giường. Cô mặc kệ chân trần giẫm trên đất, cởi nốt kiện áo trong trắng muốt duy nhất còn mặc trên người, tự soi mình trong gương.
Không ngoài dự đoán, trên cổ, bả vai chi chít dấu hôn hồng hồng, xanh tím. Nổi bật nhất vẫn là vết răng cắn ở dưới bụng, dường như còn có cả tơ máu nhàn nhạt.
Tiếu Mạn Sinh thiếu điều nghiến nát cả răng. Cô kéo lại quần áo nghiêm chỉnh, xoay người liền thấy Kỳ Tuyết đã dậy từ bao giờ, đang dựa vào cạnh giường nhìn cô không chớp mắt.
- Có chuyện gì sao?- Tiếu Mạn Sinh hỏi.
- Không có gì, chỉ muốn hỏi ngươi hôm nay định đi đâu.
Tiếu Mạn Sinh nhìn xoáy sâu vào Kỳ Tuyết, chẳng hiểu sao cứ thấy khuôn mặt nàng rất quen, lại chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu, cô đành để việc này sang một bên, qua loa đáp:
- Chỉ dạo quanh phố xá ngắm cảnh chút thôi.
Tiếu Mạn Sinh quay người, tự tìm áo ngoài để mặc vào.
Thời điểm quay lưng đi, Kỳ Tuyết liếm liếm cánh môi đỏ mọng, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng đến nao lòng.