Khoảnh khắc bị bóng tối "nuốt chửng", Tô Tử Mặc chợt hiểu ra.

Khi anh không muốn gây tổn thương đến tính mạng của người khác, nhưng những người xa lạ khác mà anh ta gặp có lẽ nghĩ ngược lại.

Hơn nữa, anh đang ở trong một không gian biến dị có tên là “thế giới Ác mộng”, chứ không phải ở thế giới trước khi trở thành “kẻ ngốc”, có những ngày cấp ba chẳng cần lo lắng bất cứ điều gì ngoại trừ việc học cả.

Nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt của Tô Tử Mặc, có lẽ anh sẽ không sống quá được một giờ trong cái gọi là "thế giới Ác mộng" này.

"Ai…..." Bỏ qua những cảm xúc tiêu cực, Tô Tử Mặc duỗi tay phải ra phía sau nắm chặt, bởi vì không có ai nhìn nên tay nắm cửa lại một lần nữa xuất hiện trong bóng tối. Vừa thở phào nhẹ nhõm, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy môi trường xung quanh mình có chút kỳ lạ.

Trong tưởng tượng của Tô Tử Mặc, bóng tối đang săn đuổi những người rèn luyện giống như lệ quỷ, chỉ cần bị bóng tối bắt được, sẽ bị nuốt chửng vào bụng của bóng ma, bị trực tiếp ăn luôn!

Nhưng thật sự không phải vậy, anh đang ở một hoàn cảnh cũng không coi là xa lạ, ngược lại chỉ cần những ngọn nến ở hai bên hành lang không tắt, anh thậm chí có thể nhìn thấy những ngọn nến được thắp sáng trên hành lang đang ánh lên màu đỏ.

Anh có thể thấy người nam sinh mập mạp vừa la hét vừa chạy như điên.

Anh còn có thể nhìn thấy Hàn Linh bị té ngã xuống đất nhưng vẫn cố đứng dậy chạy trốn.

Tô Tử Mặc có thể nhìn thấy họ, nhưng những người bên ngoài dường như không thể nhìn thấy anh, nếu không thì cái nắm cửa mà Tô Tử Mặc đang cầm có thể biến mất một lần nữa.

Nhưng Trịnh Minh nói đúng, bóng tối dường như đã dừng lại bởi vì đã “nuốt chửng” Tô Tử Mặc, những ngọn nến còn lại trên hành lang cũng không bị thổi tắt, tạo cơ hội cho những người còn lại tiếp tục chạy trốn.

Mặc dù Tô Tử Mặc vì bọn họ tranh thủ chỉ được một ít thời gian, nhưng cũng đủ để Hàn Lăng và những người khác trốn vào cái phòng trú ẩn mới mà Trịnh Minh vừa tìm thấy ở phía trước không xa!

Kế hoạch của Hàn Lăng có thể nói là thành công.

Nhưng... còn ma quỷ ở chỗ nào?

Không biết có phải là do tác dụng của cặp kính trên mắt không, khi Tô Tử Mặc ở trong bóng tối vài giây, dường như anh mơ hồ có thể nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối.

Anh có thể nhìn thấy chân nến trong bóng tối, và anh có thể nhìn thấy rất nhiều loại gương treo trên tường.

Ngay từ đầu, Tô Tử Mặc đã nghi ngờ rằng tại sao lại có rất nhiều gương treo ở hành lang của khách sạn?

Khi ánh mắt của Tô Tử Mặc quét qua một tấm gương ở bên cạnh mình, đồng tử của anh ngay lập tức co lại, lộ ra một biểu cảm khó tin.

Anh thấy cái gì?

Anh nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài mặc váy đỏ đang cúi đầu trong gương! Anh nhìn thấy dòng máu đỏ sẫm đáng sợ chảy dài xuống cổ của "người phụ nữ”, trên vai và cánh tay của "người đó" dính đầy máu, ngay cả Tô Tử Mặc cũng không thể chắc chắn rằng chiếc váy màu đỏ là màu nguyên bản của nó hay chính là bị máu nhuỗm đỏ……

Rõ ràng đó không phải là một con người, mà là một con quỷ!

Càng đáng sợ hơn nữa là Tô Tử Mặc nhìn ma nữ mặc đồ đỏ biến mất khỏi tấm gương trước mặt, thay vào đó lại xuất hiện trong một tấm gương khác, rất gần ranh giới giữa bóng tối và hành lang! Ma nữ kia nghiêng người trong gương, cúi đầu và thổi tắt ngọn nến vốn được thắp sáng bên cạnh chiếc gương.

Tô Tử Mặc có thể nghe thấy tiếng gió thổi quen thuộc khi ma nữ thổi tắt ngọn nến.

Một ngọn nến lại bị thổi tắt, và bóng tối trong hành lang càng ngày càng kéo đến gần hơn.

Ánh nết tắt, ma quỷ ở!

Hóa ra... Ma quỷ trong thế giới Ác mộng này chưa bao giờ ẩn trong bóng tối, mà là ẩn giấu trong những tấm gương, cái mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở hành lang khách sạn…...

Đây mới là sự thật của thế giới Ác mộng này.

"Bóng tối, bóng tối lại tới gần rồi! Vì sao lại không hiệu quả!" Hàn Linh phát ra thanh âm cuồng loạn từ hành lang bên ngoài bóng tối truyền đến, rõ ràng bóng tối đã “nuốt chửng” Tô Tử Mặc, hiện tại lại che mắt cá chân của cô.

Lúc đầu, Tô Tử Mặc cũng nghĩ rằng ma nữ trong gương sẽ không tấn công mình, thậm chí còn cho rằng đây là một năng lực khác của “An Vu Nhất Ngung” cho mình. Nhưng khi Tô Tử Mặc vô tình cùng ma nữ đang ngẩng đầu trong gương đối diện nhau, âm thanh bén nhọn, gào thét chói tai và đứt quãng của ma nữ đột nhiên vang lên trong bóng tối, sau đó mái tóc đen của ma nữ tuôn ra như "thác nước", lao ra gương và tấn công Tô Tử Mặc mà không do dự!

Tuy rằng Tô Tử Mặc có thể nhìn một ít đồ vật trong bóng tối, nhưng Tô Tử Mặc lại không thể né tránh được mái tóc đen như tảo của ma nữ trong bóng tối, do đó thời gian để cho anh trốn thoát không còn nhiều lắm.

May mắn thay, ánh mắt của ma nữ không làm cho tay nắm cửa mà Tô Tử Mặc đang nắm chặt biến mất.

"Tô Tử Mặc!"

Ngay khi Tô Tử Mặc đẩy cánh cửa phía sau anh ra, một bóng người bất ngờ quay lại từ hành lang bên ngoài, thậm chí còn xé đứt chân đèn kim loại trên tường, cầm ngọn nến đỏ rực lao vào ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.

Dáng người kia cũng không dám tiến sâu vào bóng tối, nhưng việc cô chủ động quay đầu quay cầm ngọn nến tìm người rèn luyện mới cũng đủ khiến người ta nhìn vào phải thán phục.

"Tô Tử Mặc, nắm lấy tay tôi!"

Ánh nến yếu ớt đến nỗi người xông vào không tìm thấy người mình muốn tìm trong bóng tối.

Tô Tử Mặc có thể nhìn thấy Tề Tiểu Mẫn đứng cách đó anh khoảng một mét cùng với ngọn nến, nhưng theo ánh nến, anh cũng nhìn thấy sợi tóc của con ma đang tấn Tề Tiểu Mẫn.

“Chạy đi, ma nữ đang hướng về phía cô.” Tô Tử Mặc cảm ơn Tề Tiểu Tô đã giúp anh lần cuối, vì vậy ngay lúc lui vào cánh cửa phía sau của cửa hàng, anh lớn tiếng đưa ra nhắc nhở chính xác nhất mà anh có thể nghĩ ra, “Ma nữ trốn ở trong gương, hãy tìm chỗ trốn mà không có gương! "

Phòng vệ sinh của phòng khách rõ ràng có sự bố trí hiện đại, nhưng cửa sổ bằng kính của phòng khách đã trở thành một bức tường trắng, cũng không có thiết bị có thể phản chiếu như TV. Bây giờ nghĩ lại, điều này thật kỳ lạ giống như một hành lang đầy gương. Tô Tử Mặc cảm thấy rằng đây có lẽ chính là gợi ý sinh tồn mà thế giới Ác mộng đã cho bọn họ ngay từ đầu.

Anh ta không muốn cứu Hàn Lăng, nhưng đây là những thứ anh ta nghĩ đến để có thể cứu được cô gái, người đã nỗ lực để giữ cho tất cả người rèn luyện sống sót.