Đáng tiếc, Tô Tử Mặc chỉ có thể làm được nhiều như vậy, anh cảm nhận được nếu bản thân mình không đi vào trong cửa thì anh sẽ phải chết dưới sự tấn công của nữ quỷ kia.

Lúc này Tô Tử Mặc đã lùi vào trong cửa hàng, không thể nhìn rõ vẻ mặt của Tề Tiểu Mẫn, nhưng có thể thấy được ánh nến trong tay Tề Tiểu Mẫn đang bay với một tốc độ rất nhanh, điều này cũng khiến Tô Tử Mặc cảm thấy nhẹ nhõm.

Điều khiến Tô Tử Mặc yên tâm hơn cả chính là khoảnh khắc lùi lại bước vào trong cửa, anh một lần nữa trở lại cửa hàng, nơi tuy sáng ngời nhưng yên lặng, gọi là "An Vu Nhất Ngung". Tô Tử Mặc lùi lại vài bước, cuối cùng nhìn rõ cánh cửa nửa trong suốt màu trắng mờ ảo luôn theo sát phía sau anh, cùng với phía sau cánh cửa là bóng tối vô bờ.

Trong giây tiếp theo, mái tóc của nữ quỷ kia đột nhiên lao vào trong cửa, khiến Tô Tử Mặc vốn tưởng rằng mình đã an toàn hoàn toàn bất ngờ.

Sau đó, Tô Tử Mặc nhìn thấy mái tóc của nữ quỷ rời khỏi cánh cửa nhanh như thủy triều, như thể nữ quỷ kia cảm nhận được điều gì đó rất khủng khϊếp, và cửa hông trông rất bình thường màu trắng mờ cũng tự động đóng lại bằng một tiếng "bang".

Trước khi cửa đóng lại, Tô Tử Mặc mơ hồ nghe thấy một tiếng hét lên, giống như là âm thanh của Hàn Lăng.

“Tôi về rồi.” Ngay khi cửa đã hoàn toàn đóng lại, Tô Tử Mặc đỡ vào quầy hàng cách anh không xa, ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo của An Vu Nhất Ngung, nhìn xung quanh, nhìn ánh đèn trên đầu, nhìn mọi thứ, dường như quay lại như lúc ban đầu.

Trong tích tắc, Tô Tử Mặc liền tạm biệt những tiếng la hét, ồn ào vốn thuộc về những người rèn luyện khác, đồng thời cũng tạm biệt không gian đỏ sẫm, lầy lội, ẩm ướt và khó chịu. Anh chỉ cần đứng trong "An Vu Nhất Ngung", nơi sạch sẽ, sáng sủa, mới đầu nhìn cửa hàng có vẻ bình thường, nhưng lại khiến Tô Tử Mặc có thể ngửi được không khí trong lành.

Điều duy nhất khác so với lúc anh tiến vào thế giới Ác mộng là có nhiều “hàng hóa” hơn trong chiếc túi mà anh ta đang mang theo từ thế giới Ác mộng đó.

Cụ thể, những thứ được gọi là "hàng hóa" chính là một vài bộ đồ vệ sinh cá nhân, một vài cuộn khăn giấy và một chiếc bình hoa màu trắng không có bất kỳ tính năng nào.

Khi lấy những thứ này ra khỏi túi, Tô Tử Mặc hít một hơi thật sâu và bắt đầu ngẫm nghĩ về những gì mình vừa gặp phải và anh cũng cơ bản biết cách sử dụng cánh cửa sau lưng.

Thứ nhất, cánh cửa luôn ở phía sau anh ta và không bao giờ rời đi.

Thứ hai, không ai có thể nhìn thấy cánh cửa ngoại trừ Tô Tử Mặc.

Thứ ba, tay nắm cửa có thể cầm được bằng cách đưa tay về phía sau, nhưng nó sẽ biến mất khi những người sống khác đang nhìn.

Thứ tư, cần đi lùi lại về phía sau mới có thể đi vào cánh cửa đã mở ở phía sau lưng.

Sau khi tổng kết lại, Tô Tử Mặc biết rất rõ việc sử dụng cửa không phải là vạn năng, xét cho cùng, cánh cửa chỉ xuất hiện khi không có ai khác nhìn lại.

Nếu lần sau, ở trước mặt mọi người, anh bị người đẩy đến trước nữ quỷ thì sao?

Nghĩ đến khả năng như vậy, Tô Tử Mặc thở dài và tự nhủ rằng những người mà anh gặp trong thế giới Ác mộng không được coi là đồng đội!

Nếu thực sự muốn bước vào thế giới Ác mộng một lần nữa, cần đặt mình vào vị trí kín đáo, không bị ai chú ý là tốt nhất. Rốt cuộc, ưu điểm lớn nhất của Tô Tử Mặc chính là anh không cần phải hoàn thành các nhiệm vụ như những người rèn luyện, anh chỉ cần lặng lẽ nhập hàng hóa là được rồi.

Tô Tử Mặc bước đến cái kệ để hàng ở giữa cửa hàng "An Vu Nhất Ngung", bắt đầu cố gắng xếp từng thứ từ ba lô lên kệ để hàng.

Khi cái túi đầu tiên nhìn rất bình thường gồm cuộn giấy và bộ vệ sinh cá nhân mang thương hiệu Ác mộng, được đưa lên kệ, Tô Tử Mặc phát hiện "cột giá bán" nằm ở phía trước cuộn giấy có dòng chữ và giá tự động xuất hiện ——

[Giấy cuộn cao cấp thương hiệu Ác mộng]

[Giá: 1 nguyên]

[Bộ đồ sáu món tắm rửa của thương hiệu Ác mộng]

[Giá: 6 nguyên]

Những mặt hàng này thực sự được bán như bình thường.

Sau khi đặt chiếc bình hoa màu trắng lên kệ, Tô Tử Mặc thử đi về phía cửa trước và cửa sau, cái mà mãi không mở được, nhưng hai cánh cửa này không thể mở ra trước đó vì thiếu năng lượng hoạt động, bây giờ cũng không thể mở được!

Hệ thống thông minh A Ngư Ngư Ngư đã nói với Tô Tử Mặc rằng hệ thống đình công do thiếu năng lượng, nhưng ngay cả khi không có hệ thống thông minh thông báo, Tô Tử Mặc có thể đoán được lý do tại sao anh ấy không thể rời khỏi cửa hàng.

Chắc chắn là do năng lượng hoạt động không đủ đúng không?

“Còn ít sản phẩm quá.” Nhìn mấy cái kệ vẫn trống không, Tô Tử Mặc tháo kính ra lau, sau đó thở dài.

Ngoài mong muốn dựa vào A Ngư Ngư Ngư để tăng tuổi thọ, thì mong muốn rời khỏi A Ngư Ngư Ngư và về nhà của Tô Tử Mặc càng mạnh mẽ không kém.

Vì Tô Tử Mặc rất muốn biết, ai là người đã chăm sóc một "kẻ ngốc" vô dụng trong suốt 4 năm.

Phải chăng là người bố của anh, người bị tước bỏ quyền thừa kế của gia tộc họ Tô, cưới 4 đời vợ, thay đổi rất nhiều tình nhân, sinh nhiều đứa con gái ngoài giá thú, nhưng chỉ có một đứa con trai ruột là anh?

Hay chính ông nội của Tô Tử Mặc, người mà trước khi anh xảy ra tai nạn xe cộ đã nằm liệt giường bởi vì bệnh tật?

Bởi vì mỗi khi thức dậy sau giấc ngủ "của mình", Tô Tử Mặc đều ở trong một biệt thự khác nhau để tĩnh dưỡng, xung quanh không chỉ có điều kiện sống tốt mà còn có rất nhiều người chăm sóc tốt, nên anh luôn cảm thấy hoang mang trước vấn đề này.

Đứng trước hai cái đáp án, Tô Tử Mặc vẫn luôn ưu tiên cái đáp án phía sau. Nhưng điều này có nghĩa là bản thân anh được ông nội chăm sóc suốt bốn năm sao, người vốn trước đó đang nằm liệt giường?

Còn hiện tại thì như thế nào?

Liệu sự biến mất đột ngột của anh có khiến ông nội vội vàng tìm kiếm?

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Tô Tử Mặc càng muốn rời khỏi A Ngư Ngư Ngư!

Nếu anh không thể rời đi vì không có đủ hàng hóa, thì……

Đôi mắt Tô Tử Mặc tự nhiên mà rơi vào cửa hông mờ sương trắng vừa mới đóng lại.

Nếu hàng không đủ, anh liền đến thế giới Ác mộng một lần nữa!