Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Quyến rũ.”

Ban đầu Trình Thư Nặc nghĩ Lâm Yến đang đùa với mình.

Cho đến khi hai người làm một lần trên sô pha, Trình Thư Nặc nằm run rẩy dưới người Lâm Yến, hai gò má ửng đỏ, thở hổn hển, vẫn chưa bình tĩnh lại được từ sau cuộc vận động kịch liệt vừa nãy.

Lâm Yến cũng uể oải chống khuỷu tay ở hai bên bả vai cô, ngón tay khều lọn tóc ngắn bên tai cô, nặng nề nói: “Tiểu Nặc, em muốn hỏi gì?”

Giọng điệu của anh như đang dỗ dành con nít, cuối câu còn loáng thoáng ẩn hiện nét quyến rũ sau cuộc yêu.

Sợi tóc của Trình Thư Nặc hỗn loạn, b0 nguc phập phồng, Lâm Yến nhìn xuống cô từ trên cao, cơ thể nóng bỏng bao phủ lấy cô, quấn quít thân mật, cô nào còn tâm trạng mà hỏi gì nữa.

Mạch suy nghĩ của Trình Thư Nặc còn chưa rõ ràng, thì Lâm Yến ở phía trên đã cúi đầu xuống lần nữa, dùng cánh môi đè lên khóe môi cô vô cùng thân mật, ngừng vài giây, rồi lại mỉm cười nhắc nhở: “Em không nói gì, thì anh coi như em bỏ quyền đấy nhé.”

Trình Thư Nặc: “…” Sao lại có người mặt dày đến thế vậy.

Tính Trình Thư Nặc như con cún con, bị ép cho nóng nảy thì cũng sẽ cắn người, cô ngửa đầu dùng sức vùi vào lòng Lâm Yến, cọ xát ngực anh liên tục.

Lâm Yến nghĩ là Trình Thư Nặc đang gần gũi với mình, nên dung túng giơ tay lên ôm tấm lưng láng mịn của cô, nhanh chóng kéo cô vào lòng.

Vừa nãy Trình Thư Nặc mới bị anh bắt nạt tàn nhẫn, nên giờ hung tợn cắn một miếng trên xương quai xanh của người đàn ông coi như trả thù.

Lâm Yến ăn đau, cánh tay anh cứng đờ hai giây, sau đó lòng bàn tay vu0t ve tấm lưng của Trình Thư Nặc, “Sao lại cắn người rồi?”

Anh chậm rãi hỏi, vừa biếng nhác, vừa lơ đãng, khác với sự nhã nhặn nghiêm chỉnh ngày thường, thậm chỉ anh còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ mập mờ trong đó, ung dung thản nhiên nói chuyện bậy bạ.

Trình Thư Nặc muốn đá anh xuống khỏi người mình, cô giơ chân lên, kéo tới chỗ nào đó hơi đau thì chợt cảm thấy tủi thân, “Anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao?”

Lâm Yến nhướng mày cười khẽ, giọng trầm xuống, anh thấp giọng nói: “Câu hỏi đầu tiên của em, em chắc là muốn hỏi anh cái này chứ?”

Trình Thư Nặc sửng sốt, vừa rồi cô bị giày vò đến kiệt sức, làm gì còn nhớ được giao ước giữa hai người đâu.

Cô lắc đầu phủ nhận, Lâm Yến lại nói tiếp lời trước đó, “Coi như đây là câu hỏi đầu tiên của em đi vậy…”

Anh cố ý dừng lại một chút, trong bóng đêm đôi mắt anh trong veo hiếm thấy, “Sau này anh sẽ cố hết sức thông cảm cho em, nhưng Tiểu Nặc à, em cũng có thể hiểu cho sự thân bất do kỷ và không kìm lòng được của anh đúng không?”

Trình Thư Nặc bật cười, “Anh…” Cô đẩy anh ra, bực bội nói: “Sao anh lại vậy thế, hoàn toàn không phân rõ phải trái gì cả?”

Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc dậy khỏi sô pha, “Sao anh lại không phân rõ phải trái chứ?” Anh để chân trần, bước về phía phòng ngủ, “Em hỏi anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút không, anh đã trả lời thẳng rồi, còn có vấn đề gì sao?”

Lâm Yến ôm cô ngang người, cánh tay của Trình Thư Nặc vòng qua cổ Lâm Yến, cô phát phiền với anh, nên không dựa vào ngực anh nữa, mà khoa trường quấy anh: “Anh căn bản là thừa nước đục thả câu! Bắt nạt một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt là em.”

Lâm Yến không lên tiếng, đầu gối anh đẩy cửa phòng ra, đi về phía giường.

Trình Thư Nặc được Lâm Yến đặt xuống giường, cô nằm trên nệm, lười phải so đo với anh, rồi ra lệnh cho anh: “Giúp em lấy áo ngủ, rồi ôm em đi tắm.”

Lâm Yến không nghe cô mà đè lên người cô lần nữa, Trình Thư Nặc nhanh chóng trốn sang bên kia, kéo chăn đắp lên người mình, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì? Không để yên có phải không? Anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?”

Lâm Yến nhắm mắt làm ngơ, anh vươn tay ra, dễ dàng kéo Trình Thư Nặc trở lại trong lòng mình, rồi nghiêm trang giải thích: “Anh sợ em còn có câu hỏi gì, nghẹn trong lòng thì khó chịu đó mà.”

Trình Thư Nặc bị động mà nhào vào lòng Lâm Yến, khó tin hỏi: “Em nghẹn trong lòng thì khó chịu á?”

Lâm Yến kéo tấm chăn trên người Trình Thư Nặc ra, ném sang một bên, nói như đúng rồi: “Có câu hỏi gì thì tốt nhất là nên nói ra, nghẹn ở trong lòng, hại thân lắm.”

Trình Thư Nặc bị sự mặt dày của Lâm Yến chọc cười, có trách thì trách khi nói những lời này Lâm Yến vô cùng nghiêm túc, giọng điệu không chỉ nghiêm nghị, mà vẻ mặt cũng nghiêm trang.

Trình Thư Nặc quả thật là dở khóc dở cười, “Lần thứ hai cũng là một câu hỏi à?”

Lần này trái lại Lâm Yến rất hào phóng, anh đè Trình Thư Nặc trên giường, “Lần thứ hai, mua một tặng một, cho em hỏi hai câu.”

Trình Thư Nặc: “…”

Sao lại có thể có người giở trò lưu manh một cách nghiêm túc như vậy được chứ!

Trình Thư Nặc thật sự không nghĩ ra, cô ngẩng đầu cắn cằm anh, “Sao anh lại như thế, vẫn chưa xong à?”

Cô không phải là một cô gái nhỏ, đã vượt qua mâu thuẫn trong lòng mình, nên cũng mở lòng hơn, “Rốt cuộc là anh nhịn bao lâu rồi thế? Cái dáng vẻ này của anh khiến em thật sự nghi ngờ anh chỉ có một người phụ nữ là em đó, luật sư Lâm à, giá thị trường của anh không ổn rồi.”

Nói thì nói thế, nhưng đương nhiên Trình Thư Nặc sẽ không cảm thấy giá thị trường của Lâm Yến không ổn, cô là vì có vấn đề tâm lý, còn Lâm Yến ấy à, cũng không thể nào giữ mình trong sạch vì cô được chứ, dù sao thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, điều kiện lại tốt, hai người lại chia tay lâu vậy rồi, sao có thể chứ, Trình Thư Nặc oán thầm.

Chẳng qua hai người đã làm hòa, Lâm Yến không chỉ hay ghen, mà còn không được thỏa mãn dục v0ng, nói thật thì bây giờ tần suất của cô và Lâm Yến trong vòng một tuần còn nhiều hơn hai người trước kia nữa.

Trước kia ấy à, Lâm Yến bận làm việc, buổi tối về rất muộn, người cũng mệt mỏi, dù có bệnh mất ngủ, nhưng đa số thời gian có lẽ là anh quá mệt, một khi chạm tới gối là thiếp đi luôn, đâu có tâm trạng giao lưu tình cảm mỗi ngày.

Suy nghĩ của cô bay xa, rồi mạnh mẽ cắn một cái lên môi Lâm Yến, anh vừa bắt đầu làm xằng làm bậy, vừa hỏi một đằng đáp một nẻo: “Hôm nay anh đã gặp Tôn Ngộ và Hàn Thần Ngộ.”

Trình Thư Nặc hoảng hốt hoàn hồn, cô lại bắt đầu không điều khiển được bản thân, “Sao vậy?”

“Em không phát hiện ra vấn đề gì sao?”

“Có chứ, tên của hai người họ đều có một chữ ‘Ngộ’.”

“…”

Trình Thư Nặc dứt lời, cơ thể Lâm Yến ở phía trên rõ ràng khựng lại, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Yến trực tiếp lật người cô sang, Trình Thư Nặc quay đầu nhìn anh,”Chẳng phải anh không thích tư thế này sao?”

Lâm Yến xé áo mưa, con ngươi màu đen sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Tốt nhất là em nên quản lí nhóm bạn trai cũ của em cho tốt.”

“Bọn họ lại không cho em quản, thì em biết quản thế nào?”

“Anh không quan tâm.”

“Anh đã không quan tâm thì tại sao còn muốn quản?”

“Anh không quan tâm việc em quản thế nào.”

“…”

Trình Thư Nặc bị xoay cho choáng váng, cô đưa tay cào anh, “Rốt cuộc là anh có ý gì? Em cũng không có nhiều bạn trai cũ lắm mà, sao anh lại lôi chuyện cũ ra thế?”

Lâm Yến giơ tay tóm lấy cổ tay cô, kéo l3n đỉnh đầu: “Anh không lôi chuyện cũ ra, dù sao sau này buổi ngày anh gặp bao nhiêu người, thì buổi tối sẽ làm bấy nhiêu lần.”

Trình Thư Nặc: “…”

Tay của Trình Thư Nặc bị anh đè lại, cơ thể không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể uốn éo một cách khó khăn, Lâm Yến vận sức chờ ra trận, Trình Thư Nặc lại chợt nghĩ tới một vấn đề, cô lại quay đầu nhìn anh, “Luật sư Lâm ơi, em có một câu hỏi.”

“Em nói đi.”

Lâm Yến trái lại rất hào phóng, anh cúi đầu dịu dàng hôn một bên mặt cô.

Trình Thư Nặc còn hỏi rất nghiêm túc: “Nếu một ngày nào đó anh gặp cả năm người thì cơ thể có chịu nổi không?”

Lâm Yến: “…”

Trình Thư Nặc thành thật khai báo: ” Trước kia tháng nào em và nhóm Tống Diệc Dương cũng sẽ liên hoan, gần đây bận quá nên mới không tổ chức, trường hợp này anh phải làm sao bây giờ?”

Khuôn mặt Lâm Yến trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, Trình Thư Nặc nín cười, trêu anh tiếp, “Tóm lại là, khi vận động trên giường em hưởng thụ nhiều, anh ra sức nhiều, em nghe nói đàn ông quá ba lăm tuổi thì sẽ xuống dốc…”

Nửa câu sau của Trình Thư Nặc bị mắc ở cổ họng, đột nhiên bị Lâm Yến bế lên, cô hoảng sợ kêu một tiếng, Lâm Yến ôm cô xoay người, ngừng một giây, rồi kéo cô lên, bắt cô ngồi xuống.

Trình Thư Nặc phản ứng lại từ sau tình huống đột ngột xảy ra, vị trí của hai người đã thay đổi, cô ngồi khóa trên eo Lâm Yến.

Vẻ mặt của Trình Thư Nặc sửng sốt, rồi cô nghe thấy chất giọng khàn khàn khẽ vang lên từ người dưới thân.

“Em làm đi.”

“…”

“Anh không được.”

“…”



Trình Thư Nặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô híp mắt lấy di động qua nhìn, là mẹ Trình gọi.

Trình Thư Nặc đặt di động bên tai, nhắm mắt lần nữa, uể oải hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Mẹ Trình nghe ra Trình Thư Nặc vẫn chưa tỉnh ngủ thì lập tức lên giọng trách móc: “Chẳng phải con nói chuyện Dư Tề giao cho con sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Thế mà con lại vẫn đang ngủ hả?”

Trình Thư Nặc mở mắt lần thứ hai, liếc nhìn thời gian, thế mà đã sắp 10 giờ rồi, cô nhanh chóng ngồi dậy, “Mẹ à, mẹ đừng cuống, con qua liền đây.”

Trình Thư Nặc chưa tới, mẹ Trình cũng không có cách nào, nhưng vẫn nhịn không được nói mấy câu: “Sao con chẳng quan tâm gì cả vậy! Dư Tề là em trai con đó, nếu nó xảy ra chuyện không hay gì, thì mẹ cũng không muốn sống nữa!”

Trình Thư Nặc đau đầu bấm huyệt thái dương, tối qua khi từ cục cảnh sát về thì đã khuya, lại quậy với Lâm Yến, suýt nữa thì đã quên béng chuyện của Dư Tề, giọng cô bình tĩnh lại, “Nhiều nhất là một tiếng, mẹ đừng gấp, con sẽ qua đón Dư Tề đi khám bác sĩ tâm lý.”

Mẹ Trình ở đầu bên kia lại thúc giục mấy câu rồi mới cúp máy.

Trình Thư Nặc ném di động lên tủ, không biết Lâm Yến tỉnh khi nào, bên phải giường đã sớm không còn ai, cô đang muốn gọi anh thì cửa phòng ngủ đúng lúc bị đẩy ra, Lâm Yến xuất hiện trong tầm nhìn.

Trình Thư Nặc nhìn anh lại gần, “Anh dậy lúc nào thế, sao lại không gọi em?”

Lâm Yến đưa quần áo của cô cho cô, “Thấy em vẫn đang ngủ nên không gọi.”

Trình Thư Nặc nhận quần áo, giọng điệu có chút áy náy, “Mẹ em đang gấp, cũng không biết em trai em gặp chuyện gì ở trường, trạng thái không ổn lắm, hôm nay em đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý, không biết có phải hẹn trước không nữa, hôm qua lo dỗ anh, suýt nữa thì đã quên mất việc này.”

Cô rất sốt ruột, cài khóa nội y hai lần mà vẫn chưa cài được, Lâm Yến ngồi xuống cạnh cô, giúp cô cài vào, rồi an ủi: “Em đừng gấp, anh đã hẹn trước rồi, chờ lát nữa anh và em cùng đi đón Dư Tề, rồi đưa bọn em qua.”

Trình Thư Nặc mặc từng món quần áo vào người, “Anh đã sắp xếp xong rồi sao? Khi nào vậy ạ? Hôm nay anh có chuyện gì khác không?”

Lâm Yến sửa lại áo lông giúp Trình Thư Nặc, anh trả lời câu hỏi đầu, “Ừ, vậy nên không cần phải lo lắng đâu.”

Lâm Yến đã nói như vậy, Trình Thư Nặc thở phào nhẹ nhõm, cô ghé sang, hôn lên mặt Lâm Yến, “Cảm ơn anh nhé, nhưng mà em tự đi cũng được.”

Cô kéo quần lên, đứng trước mặt Lâm Yến, “Anh cứ yên tâm bận việc của mình đi.”

Lâm Yến ngồi trên giường, ngước mắt nhìn cô, Trình Thư Nặc dịu dàng nhìn anh, hai tay gom tóc, im lặng một lát, anh n4ng m0ng Trình Thư Nặc lên, ôm cô về phía WC, “Em cũng không cần lo cho anh, bên điều tra muốn điều tra, anh và bọn họ hẹn buổi chiều, hơn nữa vụ án này rất sạch sẽ, anh cũng không sợ bọn họ điều tra.”

Tới WC, Lâm Yến thả Trình Thư Nặc xuống, nặn kem đánh răng rồi đưa bàn chải cho cô, “Hôm qua trêu em thôi, em muốn hỏi gì, anh cũng sẽ nói cho em.”

Trình Thư Nặc nhận bàn chải bắt đầu đánh răng, cô nhìn Lâm Yến qua tấm gương.

Lâm Yến mặc âu phục đi giày da, đã sửa sang cẩn thận, áo mũ chỉnh tề, cao lớn sạch sẽ, so với tên lưu manh tối qua thì như hai người khác nhau.

Thấy Trình Thư Nặc nhìn sang, vẻ mặt anh vẫn không đổi, lạnh nhạt giải thích, “Giang Hành Chi là anh họ của Giang Hạ, trước đây là chủ tịch của tập đoàn Hành Viễn, sau khi Trung Khải thu mua Hành Viễn thì anh ta dùng thuốc ngủ tự sát.”

Đôi mắt anh tối xuống, đối với người mình yêu nhất, anh không hề che giấu mà thản nhiên lộ ra một mặt tăm tối của bản thân, “Tiểu Nặc à, nói nghiêm khắc thì, anh là tên đầu sỏ hại chết anh ta, cho nên khoảng thời gian trước Giang Hạ lái xe đụng vào anh, anh có thể hiểu được.”

Trình Thư Nặc phun bọt trong miệng ra, lại súc miệng lần nữa, cô cần thời gian giảm xóc, vì thế không nói tiếp ngay, mà mở nước ấm rửa mặt.

Chờ rửa mặt xong, cô lấy một chiếc khăn lau khô nước trên mặt, cô nghĩ tới tin mình nghe được hôm qua, sắc bén hỏi: “Giang Hành Chi và vụ án của đội trưởng Lâm có liên quan với nhau sao?”

Cô có nhớ, câu nói đó của Lâm Yến, ép chết đối tượng bị tình nghi kế tiếp, giống như ép chết Giang Hành Chi.

Lâm Yến gật đầu, anh lẳng lặng nhìn Trình Thư Nặc mấy giây, rồi cũng thừa nhận: “Lúc ấy anh nghi ngờ anh ta là kẻ gây nên cái chết của bố anh, đồng thời cũng là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn mà bố anh đang điều tra, cảnh sát không có manh mối, nên anh đã hợp tác với Hoàng Khải Bình, thu mua tập đoàn Hành Viễn, còn chưa kịp có hành động gì khác, thì Giang Hành Chi đã tự sát.”

Trình Thư Nặc xoay người đối mặt với anh, cô nói ra những manh mối mà mình biết, “Hôm qua các anh nói nạn nhân thứ năm, nếu Giang Hành Chi là hung thủ, thì ba năm trước anh ta cũng đã chết rồi, sao có thể xuất hiện nạn nhân mới được chứ?”

Cô hỏi, Lâm Yến lại không trả lời ngay.

Trình Thư Nặc im lặng chờ anh, cô chờ rất lâu, Lâm Yến thoáng ngước mắt lên, rồi mới nói: “Tiểu Nặc, hôm qua anh đã cho em cơ hội, anh nói so ra thì anh kém hơn Hàn Thần Ngộ, câu này là lời thật lòng, anh có thể vì sai lầm của mình, mà đẩy một người vô tội xuống vực sâu, thế thì có thể so sánh với bác sĩ sao? Anh rất không ra gì…”

Giọng anh không ngừng thấp xuống.

Trình Thư Nặc vẫn chưa thể tiêu hóa hết nhiều thông tin như vậy trong chốc lát, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn chính là…

Vẻ mặt Lâm Yến nặng nề, Trình Thư Nặc tiến tới trước mặt anh, vòng lấy cổ anh: “Đúng là Hàn Thần Ngộ rất tốt, cậu ta ấy à, chắc chắn có thể gặp được một cô gái tốt, nhưng mà, sẽ không phải là em.”

Cô cười với anh, rồi đưa tay sờ khuôn mặt người đàn ông, “Em cũng rất không ra gì, hai chúng ta bù trừ lẫn nhau, em không quan tâm anh là ai, tóm lại chắc chắn là anh.”

Trình Thư Nặc tin tưởng Lâm Yến, tuy anh chỉ thiếu nước chưa nói bản thân là tội phạm giết người, nhưng cô biết, Lâm Yến sẽ không như thế.

Trình Thư Nặc giơ ngón trỏ, kéo khóe miệng Lâm Yến lên trên, khiến vẻ mặt của Lâm Yến thoạt nhìn không cứng đờ như thế.

Cô nháy mắt mấy cái, như đang dỗ con nít, “Anh cười một cái, thì em sẽ gọi anh là ‘chồng’ nhé? Anh nói xem có được không nào?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Anh mệt rồi, anh không được, em tự di chuyển đi.”

Trình Thư Nặc: “Sao anh không chết luôn đi.”

Lâm Yến: “Còn chẳng phải vì em không nỡ đó sao.”

Trình Thư Nặc: “…”

- -----oOo------