Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Ngủ cả đời.”

Lâm Yến chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đỏ mắt chỉ vì một câu nói của Trình Thư Nặc.

Trình Thư Nặc tươi cười, khuôn mặt trong trẻo, ngón tay hơi lạnh của cô dán bên môi, nhẹ nhàng dịu dàng hỏi anh: “Luật sư Lâm à, cho không một cô vợ mà cũng không muốn hả?”

Lồng nguc Lâm Yến chợt dâng trào sự kích động, anh buộc chính mình phải bình tĩnh một chút, im lặng một lúc lâu, Lâm Yến miễn cưỡng hạ quyết tâm, cuối cùng anh nhướng mày lên, giơ tay nắm lấy cổ tay cô, mở bàn tay Trình Thư Nặc ra, đặt lên ngực mình.

Đôi mắt anh tràn ngập nét cười, khi lên tiếng thì giọng trong vắt, “Có phải hời cho anh quá rồi không?”

Lâm Yến khẽ vuốt cánh tay cô, đôi mắt sáng lên vì vui mừng, “Làm gì có ai lại chủ động tặng bản thân đi chứ, em có biết bây giờ cánh đàn ông tìm vợ khó khăn biết nhường nào không?”

Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp, cách một lớp quần áo, lòng bàn tay của Trình Thư Nặc cảm thụ được nhịp tim của anh, giọng cô nhẹ nhàng, cũng hỏi: “Thế thì sao, cơ hội tốt như thế…”

Cô nghiêng đầu cười với anh, “Anh có chắc là không tranh thủ một chút không?”

Hàng mi dài của Lâm Yến cụp xuống, đuôi mắt đã sớm đong đầy nét cười, “Em kêu một tiếng cho anh nghe trước coi?”

Trình Thư Nặc thấy sắc mặt của anh đã không còn nặng nề như một giây trước, mặt mày thả lỏng, khóe mắt đuôi mày là nét cười, đang cúi đầu dịu dàng nhìn mình.

Mục đích đã đạt được, Trình Thư Nặc rút tay ra khỏi ngực Lâm Yến, “Có cười cũng không gọi.”

Cô đổi ý, rồi dứt khoát vòng qua Lâm Yến ra ngoài, vừa vô tư vừa vui sướng: “Anh nghĩ cũng hay quá nhỉ! Em và anh chỉ là quan hệ ngủ chung mà thôi.”

Trình Thư Nặc lật mặt quá nhanh, Lâm Yến choáng váng, anh xoay người đuổi theo, đặt hai tay lên vai cô, “Về bản chất thì, quan hệ ngủ chung về lâu về dài chính là quan hệ vợ chồng.”

Trình Thư Nặc tiếp tục đi ra ngoài, cô cố ý làm trái ý anh, “Chưa chắc đâu, có vài người đàn ông ngủ cả đời cũng không có được danh phận.”

Lâm Yến nghe hiểu ẩn ý của cô, cánh tay anh vòng qua ôm lấy Trình Thư Nặc, thoáng mỉm cười, rồi hỏi: “Em nói có vài người đàn ông, chắc chắn không bao gồm anh đúng không?”

Lâm Yến hơi cúi người, lại n4ng m0ng cô lên, ôm lấy Trình Thư Nặc, sắc mặt của anh nhẹ nhàng, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, “Nếu em có thể ngủ với anh cả đời, thì hình như danh phận cũng không quan trọng đến thế đâu.”

Cánh tay Trình Thư Nặc vòng qua cổ anh, thấy anh quay lại vẻ nghiêm túc, thì cô lại được nước lấn tới k1ch thích: “Luật sư Lâm à, anh vẫn còn trẻ và đầy triển vọng, trên bàn đàm phán cũng không chịu nhường một số lẻ, sao đến lượt em thì lại đánh mất chủ quyền làm nhục quốc gia thế, đồng nghiệp ở văn phòng luật của anh có biết là Lâm Par của bọn họ sợ bạn gái như vậy không thế?”

Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc đi về phía phòng bếp, anh ôm chặt lấy cô, cũng đùa, “Anh sợ vợ, em nói xem liệu bọn họ có cười anh không?”

Trình Thư Nặc bị anh chọc cười, cô kề sát vào lòng anh, dùng đầu cụng anh, “Nói cái gì đấy, em rõ ràng là điềm đạm biết quan tâm, dịu dàng như nước, vừa hiền lành vừa xinh đẹp, sao lại bảo em hung dữ cơ chứ?”

Cô véo tai anh, cào anh hai cái như con mèo nhỏ, “Anh sợ vợ á? Em bắt nạt anh hồi nào?”

Nét cười thắp sáng con ngươi, trái tim Lâm Yến khẽ nhúc nhích, Trình Thư Nặc quấy anh, tâm trạng anh cực kì vui vẻ, “Không, em không bắt nạt anh.”

Anh nhượng bộ cô, rồi lại chủ động nhận sai, “Là anh bắt nạt em, tối qua đã làm em khóc.”

Trình Thư Nặc: “…”

Tai Trình Thư Nặc nóng lên, nghĩ đến hình ảnh nào đó, “Anh còn có mặt mũi mà nói à? Hãnh diện lắm sao?”

Lâm Yến lại nhanh chóng chịu thua, “Anh sai rồi, vợ à.”

“Ai là vợ anh?”

“Em đoán xem?”

“Tại sao em phải đoán?”

“Em mà không đoán vậy thì chính là em rồi.”

“…”

Trình Thư Nặc bị chặn họng, cô nói không lại Lâm Yến, cái anh chàng Lâm Yến này ấy à, rất hiếm khi đùa với cô, nhưng một khi đã thật sự nói bậy nói bạ với cô, thì hai ba câu là đã có thể làm cô choáng váng.

Hai người đã di chuyển vào bếp, Trình Thư Nặc dỗi anh, “Anh thả em xuống đi, bọn mình còn phải đi đón Dư Tề nữa, đừng làm loạn.”

Nghe thế thì Lâm Yến ngoan ngoãn nghe lời, đặt Trình Thư Nặc xuống ghế.

Trên bàn cơm có bữa sáng dành cho hai người, Lâm Yến đưa sữa nóng cho Trình Thư Nặc, “Ăn sáng trước đã, rồi anh đưa em qua.”

Trình Thư Nặc nhận cốc thủy tinh, nhấp một ngụm sữa, trái tim cũng trở nên ấm áp, khi cô vẫn còn đang ngủ thì Lâm Yến đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện giúp cô, cô thật sự rất cảm động.

Trong khoảng thời gian ba năm này, thật ra cô đã không còn là Trình Thư Nặc của trước kia nữa, có rất nhiều chuyện cô hoàn toàn có năng lực tự giải quyết, nhưng cô thích sự chu đáo của Lâm Yến, cô có thể tự đảm đương một phương trời, nhưng trước mặt anh, cô muốn quay về làm một cô bé.

Tựa như tối qua, anh hoàn toàn không cần phải tới bệnh viện, cô cũng không muốn anh qua, nhưng anh lại thật sự vội vã tới, đó lại là một cảm giác khác, Trình Thư Nặc không thể không thừa nhận mình là một người nông cạn, cô cũng xác định một lần nữa, Lâm Yến thật sự yêu cô, sẽ không giống như lúc trước, vào lúc mình cần anh nhất, thì giật mình phát hiện cô chỉ có một mình, không thể ỷ lại, không thể dựa dẫm.

“Sao thế em?” Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc nhìn anh ngẩn người thì không khỏi tò mò: “Em có chuyện muốn nói với anh à?”

Trình Thư Nặc đang cầm cốc thủy tinh lắc đầu, cô thản nhiên quay đi, “Không có gì.”

Cô nói, rồi lại nhấp một ngụm sữa, không biết vì sao, Trình Thư Nặc chợt có chút cảm thán, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được một ngày như thế này, cũng cảm thấy buổi sáng mùa đông hôm nay tốt đẹp lạ thường.

Lâm Yến thấy cô ngẩn ngơ nhìn mình, quanh miệng dính một vòng sữa, anh bật cười, giây tiếp theo lại không kìm lòng được lại gần cô, rồi cúi đầu chặn môi cô.

Lâm Yến bất ngờ hôn cô, hàng mi của Trình Thư Nặc chớp động, cô ngây người một giây, rồi trốn ra sau, định tránh nụ hôn của anh, “Ưm ưm ưm mới sáng sớm mà anh làm gì thế?”

Gò má cô hơi đỏ lên, cánh tay ngăn giữa hai người, giữa cánh môi mềm mại của Lâm Yến, cô miễn cưỡng nói, “Bây giờ anh đúng là dính người quá đấy!”

Lâm Yến hơi buông cô ra, cánh môi khẽ đè lên môi cô, “Còn lâu anh mới dính người.”

Trình Thư Nặc ngẩng đầu lên, “Dính thật mà, em không chịu nổi.”

Lâm Yến ôm eo Trình Thư Nặc giúp cô ngồi lại, anh bật cười lần nữa trước biểu cảm ghét bỏ của Trình Thư Nặc, ngón cái và ngón trỏ cong lên khẽ búng gáy Trình Thư Nặc một cái.

Trình Thư Nặc khoa trương che gáy, đang định kêu đau thì nghe thấy người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng bâng quơ nói câu tiếp theo, “Anh không dính người thật mà, chỉ dính mỗi em thôi.”

Trình Thư Nặc: “…”

Phải nói sao nhỉ, cái kiểu lời này được thốt ra từ miệng Lâm Yến vẫn rất lạ lùng, anh nói nhẹ nhàng, Trình Thư Nặc hơi buồn cười, nhưng cô cũng biết, đàn ông già nghiêm túc học bọn thanh niên tỏ tình, nếu cô cười thì chắc chắn sẽ đả kích sự tự tin của anh mất.

Trình Thư Nặc bảo vệ lòng tự trọng của người đàn ông nhà mình, cô mím miệng, giấu đi vẻ tươi cười, thản nhiên “Ồ” một tiếng.

“Biết rồi, cảm ơn anh đã thích nhé.”

Cô che giấu trái tim đang nhảy lên, giả vờ thờ ơ.

Lâm Yến lại gây sự, truy hỏi: “Chỉ thế thôi à? Cảm ơn một câu là xong sao?”

Trình Thư Nặc cảnh giác nhìn anh: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

“Không muốn thế nào cả.”

“Em không tin.”

“Em không tin á? Có muốn nghe nói thật không?”

Trình Thư Nặc nghĩ thầm, cái này có lẽ không có bẫy gì đâu nhỉ, do dự hai giây, cô gật đầu.

Lâm Yến nhướng mày cười khẽ, giọng hơi trầm, “Gọi một tiếng chồng ơi, thì anh sẽ nói thật cho em biết.”

Trình Thư Nặc dỗi: “…Cút.”



Vào 10 giờ rưỡi hai người ra ngoài, Lâm Yến lái xe, Trình Thư Nặc ngồi ở ghế phụ nhắn cho mẹ Trình hai tin để bà yên tâm, rồi cất di động.

Hai tay Lâm Yến đặt trên vô lăng, ánh mắt thản nhiên nhìn tình hình giao thông phía trước, anh ung dung lái xe, ánh mặt trời rọi vào qua cửa kính, toàn bộ rơi vào đôi mắt ấy, hàng mi dài rũ xuống, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhưng đầy đặn.

Ma xui quỷ khiến thế nào Trình Thư Nặc lại nhớ tới hình ảnh nào đó, rồi lại nhớ tới xúc cảm nào đó, đôi mắt đỏ au của Lâm Yến, đôi môi mỏng nóng hổi, hôn cô từng cái một, quấn quít với cô từng hồi.

Tai cô hơi đỏ lên, đang định lén quay đi thì người nào đó lại khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi cô.

“Vợ à, chồng em đẹp không?”

Anh nói mấy từ ít ỏi, khi nói chuyện yết hầu trượt lên trượt xuống, có một sự gợi cảm không thể diễn tả thành lời.

Trình Thư Nặc vốn đang nghĩ tới một ít hình ảnh trẻ con không nên xem, giờ phút này lại bị bắt quả tang ngay tại chỗ, cô có chút chột dạ, lập tức trả đũa, “Sao anh chỉ biết chiếm lợi từ em thế? Anh gì ơi, anh không phải chồng tôi đâu.”

“Ý em là để anh chiếm lợi từ người khác, gọi người khác là vợ ấy hả?”

“Đương nhiên là không phải.”

“Em không cho anh gọi người khác là vợ, vậy thì em chính là vợ của anh rồi.”

“Đã nói là không phải em rồi, người khác không phải, em cũng không phải, cái kiểu người như anh không lấy được vợ đâu.”

Lâm Yến chậm rãi gật đầu, liếc cô gái đang đối đầu với mình trên ghế phụ, anh nở nụ cười, rồi nói: “Kiểu người như anh á?”

“Chồng em là kiểu người gì vậy?”

“…”

“Phải rồi, kiểu người như anh sao lại lấy được em nhỉ?”

“…”

Trình Thư Nặc nở nụ cười giả tạo với anh, sau đó mặt không chút thay đổi quay đi, chơi đối đáp với một luật sư đúng là tự hại mình.

Ba mươi phút sau bọn họ tới dưới tầng tiểu khu nhà mẹ Trình, Lâm Yến xuống xe trước, anh đẩy cửa xe ra, rồi trở tay đóng lại, Trình Thư Nặc cũng tháo dây an toàn, khi xách cái túi để trên giá thì đúng lúc làm rớt tập tài liệu vốn được đặt bên cạnh.

Vừa khéo chính là tập tài liệu mà Phó Duyên đưa cho Lâm Yến tối qua.

Giờ phút này, tập tài liệu bị mở ra nằm trên thảm, Trình Thư Nặc cúi người nhặt lên, lại đúng lúc nhìn thấy một xấp ảnh trong đó, đầu ngón tay của cô dừng lại.

Trước đó nghe Lâm Yến nói là một chuyện, còn khi mình tận mắt nhìn thấy thì lại là một chuyện khác.

Tấm ảnh rất trực quan, một người phụ nữ tóc tai bù xù ngã trên mặt đất, tóc che khuất mặt, cũng che đi đôi mắt, trước ngực lại thắt một cái nơ bướm rất to màu hồng nhạt, trên môi là màu son đỏ tươi, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, xinh đẹp, nhưng cũng thê lương.

Đồng tử của Trình Thư Nặc giãn to, ánh mắt cô lướt xuống, nhìn thấy một tấm ảnh khác, người phụ nữ không đẹp như tranh vẽ, là khung cảnh đường phố, cảnh vật có chút quen thuộc, nhưng trong một chốc cô lại không nhớ được là đã từng nhìn thấy ở đâu.

Cô vẫn còn đang suy xét, thì tiếng “lạch cạch” vang lên, cửa ghế phụ lại bị người kéo ra.

Trình Thư Nặc nhanh chóng gập tài liệu vào, vờ như vô tình đặt tài liệu về chỗ cũ, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Yến đang chờ bên ngoài.

Lâm Yến cũng nhìn về phía cô, thấy vẻ mặt Trình Thư Nặc không ổn lắm, “Sao vậy em?”

Trình Thư Nặc đeo túi lên vai, đưa tay cho anh, cô mỉm cười đáp: “Không có gì ạ.”

Lâm Yến không nghĩ nhiều, anh dắt cổ tay Trình Thư Nặc, kéo cô xuống xe.

Hai người đi vào tiểu khu.

Trong đầu Trình Thư Nặc vẫn là hình ảnh vừa thấy lúc nãy, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ thêm thì cách đó mấy bước có một chiếc xe dừng lại, tiếp đó cửa xe bị đẩy ra, có hai người nhanh chóng bước xuống.

Vừa khéo đều là người cô quen biết.

Bước chân của Lâm Yến hơi dừng, ánh mắt nhìn về phía hai người đàn ông đang đi tới ở trước mặt.

Phó Duyên thấy Lâm Yến thì cũng ngẩn ra, anh ta còn chưa lên tiếng thì Lâm Yến đã phản ứng lại trước, anh hỏi: “Có phải đã điều tra ra được nhân chứng rồi không?”

Ngừng một giây, thấy sắc mặt tái nhợt của Phó Duyên, giọng anh thấp xuống, “Muộn một bước rồi sao? đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Gọi chồng đi nào.”

Trình Thư Nặc: “Cút! em muốn chia tay anh!”

Lâm Yến: “Tại sao chứ?”

Trình Thư Nặc: “Anh là nam chính đầu tiên không được của trang Tấn Giang! Bởi vì anh mà em bị các chị em cười nhạo!”

Lâm Yến: “Chẳng phải em yêu anh lắm sao?”

Trình Thư Nặc: “Anh mẹ nó cũng quá đặc biệt rồi đấy! ” (không được nên mới đặc biệt =)))

- -----oOo------