Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Anh sẽ mãi mãi yêu em.”

Một tiếng nổ vang lên, hai chiếc xe cách mấy chục mét quấn vào nhau như sắt vụn.

Trước khi bình minh tới, nơi ngã tư đường vào buổi tối tĩnh lặng lại trở nên ồn ào thêm một lần nữa.

Xe cảnh sát, xe cấp cứu, xe cứu hỏa vây mấy vòng trong trong ngoài ngoài.

Cảnh sát giao thông đang khai thông đường xá, nhân viên cứu hỏa phong tỏa hiện trường vụ tai nạn, còn có bác sĩ nâng cáng chạy tới.

Cách tấm chắn bằng kính, Trình Thư Nặc thẫn thờ ngồi trên ghế phụ, kể từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ, cô không xuống xe mà vẫn luôn ngồi đờ ra tại chỗ, ánh mắt lại đóng đinh ở hiện trường sự cố cách mấy chục mét.

Nửa tiếng trước Tôn Ngộ đã chạy tới hiện trường vụ tai nạn để hỗ trợ, làm thế nào Trình Thư Nặc cũng không chịu đi qua.

Bây giờ Tôn Ngộ đã quay lại, đứng ở bên ngoài xe gõ tấm chắn thủy tinh, Trình Thư Nặc vẫn không phản ứng.

Tôn Ngộ đành phải lên xe một lần nữa, cậu ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn về phía Trình Thư Nặc, “Một người thiệt mạng ba người bị thương, vết thương của đội trưởng Phó là nhẹ nhất.”

Đầu ngón tay của Trình Thư Nặc bấm mạnh vào lòng bàn tay, cổ họng cô lên xuống, lại phát hiện bản thân căn bản không thể phát ra tiếng.

Một người thiệt mạng ba người bị thương.

Trình Thư Nặc không dám nghĩ, cũng không dám hỏi.

Trong xe bật điều hòa, thổi hơi ấm, nhưng cả người Trình Thư Nặc lại lạnh lẽo.

Tôn Ngộ khởi động ô tô, chạy về phía trước, “Lâm Yến và đội trưởng Phó đã được đưa tới bệnh viện, bây giờ chúng ta qua đó, chị yên tâm, nhất định sẽ không sao đâu.”

Trình Thư Nặc vẫn không nói gì, cô im lặng nhìn cảnh phố xá đang từng chút lùi về phía sau ở bên ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn là cảnh tượng ánh lửa ngập trời vừa nãy.

Trình Thư Nặc đau đớn nhắm mắt lại, vào giờ phút này, cô vô cùng ghét Lâm Yến, sau anh lại có thể, lại có thể đẩy cô vào tình cảnh này cơ chứ.

Khi tới bệnh viện, bác sĩ lập tức bảo cô ký giấy đồng ý phẫu thuật, Trình Thư Nặc run rẩy đưa tay ký, viết vô cùng khó khăn.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng, cả người Trình Thư Nặc co lại thành một nắm, ngồi xổm trong góc tường.

Cả nhà Lâm Hủ đều tới đây, Trình Thư Nặc không có tâm trạng chào hỏi, cũng không quan tâm đến việc để lại ấn tượng tốt trong mắt người thân của Lâm Yến.

Từ nửa đêm tới sáng, tay Phó Duyên bó thạch cao, cũng đi từ phòng bệnh đến cửa phòng phẫu thuật.

Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh Trình Thư Nặc, “Giang Hạ đã chết, Hoàng Khải Bình bị thương nặng, đang cấp cứu.”

Thấy Trình Thư Nặc không nói gì, giọng Phó Duyên thấp xuống, “Em dâu à, anh xin lỗi em, nếu có thể, anh thà rằng anh bị thương thay cậu ấy.”

Trình Thư Nặc ôm đầu gối, vẻ mặt trống rỗng nhìn phía trước, cô không nghe rõ Phó Duyên nói gì.

Bên tai đều là tiếng của Lâm Yến, anh nói, tiểu Nặc, về nhà chờ anh nhé.

Phó Duyên cũng thật sự tự trách, anh ta không ngờ được rằng Hoàng Khải Bình sẽ điên cuồng như thế, cách thức kết thúc này rất bi thảm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Phó Duyên đợi một lúc rất lâu thì mới được phản ứng một chút, Trình Thư Nặc mạnh mẽ lau mặt, hỏi với giọng khàn khàn, “Giang Hạ đã chết rồi sao?”

Phó Duyên gật đầu, nói: “Xe tải lao tới từ phía bên trái, khi anh định tránh thì đã không còn kịp nữa, thân xe bên trái bị cuốn thẳng vào gầm xe tải.”

Trình Thư Nặc: “Quá hời cho anh ta rồi.”

Phó Duyên nhìn phòng phẫu thuật, anh ta khó được lúc bùi ngùi, “Lâm Yến cố gắng nhiều như thế cũng chỉ là muốn pháp luật đưa ra một lời giải thích hợp lí, cuối cùng thì sao, bận bịu lâu như thế, kết quả vẫn như cũ, khiến đám người chúng tôi, đã thấy nhiều chuyện kiểu này, không nhìn thoáng ra một chút thì sẽ tự kỉ mất…”

Trình Thư Nặc đứt quãng nghe anh ta nói, cơ thể cô rất lạnh, chỉ có thể dùng sức ôm lấy cánh tay của chính mình, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng: “Anh ấy đã đồng ý với em là sẽ không sao…”

Phó Duyên không biết phải an ủi người khác như thế nào, “Ừ, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Trình Thư Nặc lại nói, vừa quyết liệt vừa kiên định: “Em sẽ không để Lâm Yến lo mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.”

Phó Duyên ông nói gà bà nói vịt: “Về vụ án của đội trưởng Lâm, cậu ấy đã điều tra rất nhiều.”

Có rất nhiều chuyện, ngay cả anh ta cũng không biết, lòng dạ Lâm Yến thâm sâu hơn so với những gì anh ta nghĩ, anh là một tên thợ săn chờ cơ hội hành động, ẩn nấp nhiều năm.

Thật ra Phó Duyên không đồng ý kế hoạch này, quá mạo hiểm, bất kể là tiếp cận Giang Hạ, hay là khiêu khích Hoàng Khải Bình, Giang Hạ che giấu rất kĩ, Hoàng Khải Bình cũng không đơn giản. Lấy cái chết của Hoàng Khải Bình làm điều kiện để tiếp cận Giang Hạ là bước đầu tiên của Lâm Yến, tìm cách giành được sự tin tưởng của anh ta.

Lại lấy hai vụ án của Hoàng Khải Bình, ép Giang Hạ tự rối loạn, thành công dụ rắn ra khỏi hang.

Lúc này Giang Hạ đã không giống trước đây, anh ta không có Hành Viễn, cũng không có Giang Hành Chi, đè nén sự tàn bạo, cố gắng sống như một người bình thường.

Mà Lâm Yến mượn danh sát hại Hoàng Khải Bình là cách dễ nhất để tiếp cận Giang Hạ, trong mắt Giang Hạ, Lâm Yến đã từ một luật sư chính nghĩa sa ngã thành một tên bi3n thái như anh ta, hai người không đứng ở thế đối lập với nhau.

Nhưng mức độ điên cuồng của Hoàng Khải Bình vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Như lời Lâm Yến nói, sau khi Hạ Thanh chết, thì phong cách làm việc của Hoàng Khải Bình rất kì lạ, hoàn toàn khiến người ta không hiểu nổi.

Với Lâm Yến, anh ta vừa là kẻ thù vừa là bạn bè, tính cách quái đản, thậm chí có ý định để Lâm Yến mang tội danh bị truy nã như anh ta, mà khi Lâm Yến thật sự bị truy nã trên diện rộng thì Hoàng Khải Bình lại tự cho là đúng giơ tay giúp đỡ.

Anh ta không thể nhìn người tốt Lâm Yến, cũng không thể nhìn kẻ xấu Lâm Yến.

Phó Duyên đã từng bắt giữ rất nhiều người, tội phạm từng gặp nhiều vô kể, phần lớn là những kẻ không hề biết sợ là gì, không có ràng buộc và mối bận tâm, sẽ không bị trói buộc bởi pháp luật và quy tắc.

Trình Thư Nặc lại không nghĩ nhiều như thế, cô không quản nổi những tên tội phạm hung ác cùng cực, điều duy nhất mà cô muốn chỉ là làm sao để Lâm Yến ở bên cô, vĩnh viễn, cô và Lâm Yến đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cũng không chịu nổi dày vò.

Trình Thư Nặc trực tiếp gọi tên anh ta, “Phó Duyên, em sẽ không để Lâm Yến đi theo anh làm việc nữa.”

Phó Duyên: “Anh không yêu cầu cậu ấy như thế, là tự cậu ấy làm, bề ngoài chẳng quan tâm tới đội trưởng Lâm một chút nào, thực tế thì để ý hơn bất kì ai.”

Trình Thư Nặc im lặng càng lâu, khi mở miệng thì gần như nghẹn ngào, “Phó Duyên à, em không để ý được nhiều như thế, em chỉ biết, em không thể không có anh ấy.”

*

Cuộc sống của Trình Thư Nặc rất khó chịu đựng, Lâm Yến nằm trên giường bệnh lại không cảm nhận được sự chảy trôi của thời gian.

Sau ngày phẫu thuật thì Lâm Yến đã tỉnh, khi ý thức vẫn còn mơ hồ thì nghe thấy có người vẫn luôn gọi tên anh, anh không thể nói chuyện, khi bị đẩy vào phòng điều trị ánh mắt cũng đỏ lên.

Cuộc phẫu thuật rất thành công, hồi phục cũng rất tốt, Lâm Yến càng ngày càng tỉnh táo hơn, tình hình cũng dần tốt lên.

Vào ngày thứ tư, Lâm Yến tỉnh dậy, phát hiện Trình Thư Nặc không ở, có thể thoáng nghe thấy tiếng nam nữ nói chuyện trên hành lang.

Môi Lâm Yến rất khô, muốn uống nước, nên lấy mặt nạ thở oxy ra, giơ tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường, nhưng mấy cái dây lung tung rối loạn trên tay quấn vào nhau, sơ sẩy một cái, làm rớt lọ thuốc trên tủ xuống đất.

Tiếng động hơi lớn, cửa phòng bệnh nhanh chóng bị đẩy ra, Trình Thư Nặc cuống quýt chạy tới, thấy là lọ thuốc bị rớt, cô như trút được gánh nặng trong thoáng chốc.

Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc đi vào, anh nghiêng người, thấp giọng gọi, “Vợ ơi.”

Anh làm ra vẻ ung dung, không ngờ giọng lại khàn như thế.

Trình Thư Nặc siết chặt nắm tay, đi tới trước mặt Lâm Yến, thấy môi anh trắng bệch, cô lạnh nhạt hỏi: “Muốn uống nước à?”

Giọng cô xa cách, Lâm Yến giơ tay muốn kéo tay cô, nhưng cùng lúc đó, Trình Thư Nặc lại nghiêng người tránh đi.

Lâm Yến có chút thất vọng, khó khăn bỏ tay xuống, cố gắng nói dịu dàng: “Vợ à, anh sai rồi.”

Trình Thư Nặc không nói gì, cô rót nước ấm vào cốc, dùng tăm bông nhúng nước, rồi nhấp lên môi anh, nói càng lạnh lùng hơn: “Bác sĩ Hứa nói, vẫn chưa uống nước được.”

Động tác của cô cũng chẳng hề dịu dàng một chút nào, thậm chí còn có chút thô bạo.

Lâm Yến khẽ than trong lòng, anh cũng biết Trình Thư Nặc tức giận, chuyện mà anh đã đồng ý lại không làm được, nên mới chật vật nằm trên giường, hại cô lo lắng mãi.

Nhưng Lâm Yến vẫn muốn gần gũi với Trình Thư Nặc, cho dù chỉ có thể nắm tay cô một cái, thì vẫn kiên định, “Vợ à, đừng bơ anh mà…”

Trình Thư Nặc không tiếp lời, đeo mặt nạ thở bị Lâm Yến kéo xuống vào cho anh một lần nữa, “Ồn chết đi được.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến không nói gì, Trình Thư Nặc ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh, cầm máy tính, có lẽ là đang xử lý công việc, hoàn toàn không thèm nhìn anh.

Trong lúc đó truyền dịch xong, cô cũng chỉ đứng lên bấm chuông, y tá đổi bình truyền dịch, Trình Thư Nặc lại cầm máy tính ngồi xuống lần nữa.

Lâm Yến không ngủ được, anh vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Trình Thư Nặc trên sô pha, phòng bệnh rất im ắng, thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím của cô.

Lâm Yến lén kéo mặt nạ thở ra, chủ động gần gũi với cô, “Vợ à, em đang xem gì vậy?”

Trình Thư Nặc ngước mắt nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: “Anh muốn biết à?”

Không nghĩ là lại nhận được câu trả lời của Trình Thư Nặc, Lâm Yến có chút kích động, “Muốn.”

Trình Thư Nặc chuyển máy tính qua, màn hình hướng về phía Lâm Yến.

Lâm Yến nhìn thấy rõ chữ trên màn hình, đôi mắt anh ảm đạm, im lặng một lát, anh nói: “Anh mệt rồi, ngủ một giấc đây.”

Người nào đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn, không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng.

Trình Thư Nặc vô cảm xoay máy tính lại, trên màn hình là mấy trang baidu.

“Chồng tàn phế rồi thì phải làm thế nào?”

“Kết hôn chưa được một tháng thì có thể ly hôn với ông chồng tàn phế không?”

“Rủi ro tiềm tàng khi ly hôn với một luật sư.”

“Làm sao để bước ra khỏi một cuộc hôn nhân thất bại, kiếm thêm mấy người đàn ông?”

Trình Thư Nặc lén nhìn người đàn ông đang giả vờ ngủ trên giường, nét cười thoáng lướt qua đáy mắt, Trình Thư Nặc tắt trang web.



Tình hình của Lâm Yến không hẳn là hỏng bét, nhưng cũng không quá khả quan.

Suốt hai tuần Trình Thư Nặc đều ở bệnh viện chăm sóc Lâm Yến, Lâm Yến hồi phục rất tốt, vào lần kiểm tra đầu tuần, bác sĩ đã nói quan sát thêm một buổi tối, ngày mai là có thể ra viện điều dưỡng.

Trong lúc đó, Phó Duyên đại diện người của cục cảnh sát đến thăm Lâm Yến.

Tuy Trình Thư Nặc không phản ứng Lâm Yến, nhưng cũng trông coi không rời một bước, hai người cũng không nói chuyện vụ án.

Trình Thư Nặc không biết cuối cùng vụ án như thế nào, cũng không muốn biết, lại càng không muốn Lâm Yến lại tham gia vào những rắc rối đó, nhưng lại nghe bảo sau khi tỉnh lại thì Hoàng Khải Bình đã thừa nhận tất cả bằng chứng của phía cảnh sát.

Trình Thư Nặc thừa nhận mình là một người ích kỷ, cũng không rảnh lo kết cục của người khác, thế giới của cô rất bé nhỏ, chỉ dung nạp được cuộc sống bình thường với củi gạo dầu muối tương dấm trà, mà Lâm Yến, là lẽ sống của cô, là duy nhất trong cuộc đời này.

Tối thứ hai, Trình Thư Nặc thu thập qua loa đồ đạc, Lâm Yến đã có thể xuống giường đi lại, phải qua một khoảng thời gian nữa thì miệng vết thương trên lưng mới cắt chỉ được, Trình Thư Nặc không cho anh xuống giường, nên đương nhiên là Lâm Yến cũng không dám làm trái.

Bởi vì là phòng bệnh đơn, đầy đủ các loại thiết bị, Trình Thư Nặc tắm xong, thay đồ ngủ, mở ghế gập ra.

Lâm Yến nhắm mắt, nghe thấy tiếng động, anh ngồi dậy, nhìn Trình Thư Nặc đang ngồi trên chiếc ghế gập.

Anh dịch sang một bên giường, thấp giọng nói: “Lên ngủ với anh đi.”

Vì phải chăm bệnh, Trình Thư Nặc đã ngủ trên ghế gấp gần hai tuần.

Trong hai tuần này, Trình Thư Nặc không hề phản ứng anh, thái độ rất lạnh nhạt, nhưng những việc mà bác sĩ y tá dặn dò, cô lại lo liệu chu toàn, chăm sóc anh không kể ngày đêm.

Trình Thư Nặc vẫn đang giận anh, nhưng việc anh bị thương thật sự là một chuyện bất ngờ, anh không muốn Trình Thư Nặc lo lắng, cũng không muốn giải thích nhiều.

Thậm chí khi nhớ tới đêm đó, anh cũng đau lòng, làm thế nào Lâm Yến cũng không quên được khoảnh khắc khi xe tải lao tới, tiếng hét toáng của Trình Thư Nặc vọng tới qua loa.

Anh thật sự sợ chết, rất sợ rất sợ.

Trình Thư Nặc không nói gì, Lâm Yến dành ra một bên giường, ngừng hai giây, anh hít một hơi, nói khàn khàn: “Hình như miệng vết thương toác ra rồi.”

Nghe thế, Trình Thư Nặc hoảng sợ, cô bật dậy đi tới mép giường, xốc chăn lên, rồi lại vén áo Lâm Yến lên, “Sao lại rách? Em đi tìm bác sĩ.”

Cô vừa nói xong, thì thấy miệng vết thương đã lành lại trước mắt, thấy người đang bình tĩnh nằm trên giường, Trình Thư Nặc đã biết là mình bị lừa.

Cô xụ mặt, chưa đợi cô lại đứng lên thì Lâm Yến đã túm cánh tay cô kéo cô lên giường.

Trình Thư Nặc không phòng bị, ngã vào người Lâm Yến, sợ làm anh đau nên cũng không dám lộn xộn.

“Anh bỏ ra.”

Cô chỉ có thể nói miệng.

Lâm Yến ôm chặt eo cô, “Không bỏ.”

Trình Thư Nặc nói lạnh lùng, “Em sẽ báo cảnh sát, tố cáo anh quấy rối t1nh dục.”

Lâm Yến bế Trình Thư Nặc lên trên một chút, chống trán cô, “Em là vợ anh.”

Trình Thư Nặc bị anh ôm không dám nhúc nhích, chỉ có thể cố tình dùng giọng điệu bất hảo nói, “Em muốn ly hôn.”

“Không thể nào.”

“Đã ly hôn rồi.”

Giọng điệu của cô vẫn không tốt, không ai biết được khi Lâm Yến nằm trong phòng phẫu thuật, cô đã chịu đựng thời gian trôi qua như thế nào, cô không thể nào không tức giận cho được, cho dù đã nửa tháng trôi qua, Trình Thư Nặc vẫn tức giận.

Vẻ mặt Lâm Yến ngẩn ra: “Thật sao?”

Chắc chắn là giả rồi, nhưng Trình Thư Nặc cố ý chọc giận anh, lại còn dùng sức gật đầu.

Đôi môi mỏng của Lâm Yến nhếch lên, đôi mắt tối đen như đầm sâu.

Trình Thư Nặc bị anh nhìn có chút chột dạ, vỗ cánh tay anh, “Anh bỏ tay ra đi đã…ưm…”

Lâm Yến nâng cằm cô lên, cúi đầu dùng sức ngậm cánh môi cô, mạnh mẽ ma sát, gặm c4n, ép Trình Thư Nặc quấn quýt với anh, trao đổi nước miếng.

Trình Thư Nặc không có khả năng chống cự được Lâm Yến, cô bị anh dẫn dắt, kề sát vào lòng anh.

Hai người ôm chặt lấy nhau, Trình Thư Nặc bị anh hôn đến mơ màng, không còn năng lực suy nghĩ điều gì khác.

Nụ hôn ngày càng sâu sắc hơn, Trình Thư Nặc rất rõ ràng phản ứng cơ thể của Lâm Yến.

Nhưng đây là đâu chứ, Trình Thư Nặc ép bản thân tỉnh táo lại một chút, nhưng Lâm Yến lại không nghĩ thế.

Cô đã tắm, mặc váy ngủ, tiện cho Lâm Yến làm chuyện xấu, ngón tay của anh trượt lên dọc theo đùi cô, từng tấc một, vu0t ve vừa nóng bỏng vừa lưu luyến, lại hướng lên trên…

Miếng vải nào đó bị đẩy ra, Trình Thư Nặc bỗng chốc tỉnh táo lại, cô cuống quít đè tay Lâm Yến, đỏ mặt thở hổn hển, “Anh thành thật một chút cho em!”

Lâm Yến dễ dàng thoát ra khỏi sự ngăn cản của cô, anh kéo miếng vải nhỏ kia ra, tiếp tục xâm nhập, anh nói: “Thành thật cái gì? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà.”

Trình Thư Nặc không thể tự điều khiển bản thân mình, uốn éo người muốn tránh né, Lâm Yến lại trực tiếp đè lên người cô.

Anh tiếp tục hôn Trình Thư Nặc, động tác dưới người cũng không dừng, nhưng lại không để người ta được thoải mái, khi thấy cơ thể cô có phản ứng, bắt đầu vô thức hùa theo, động tác của anh lại dừng lại.

Trình Thư Nặc uốn éo khó nhịn, sắc mặt ửng đỏ, cuối cùng Lâm Yến cũng buông môi cô ra, Trình Thư Nặc ý lo4n t1nh mê.

Ngoài cửa có người qua lại, cũng có y tá đẩy xe con đi qua.

Dưới tấm chăn, Trình Thư Nặc muốn sửa sang lại quần áo, ai ngờ Lâm Yến lại đâm vào, Trình Thư Nặc bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt thì kêu lên.

Cô cắn chặt môi, tức giận nhìn Lâm Yến.

Rõ ràng là anh đang làm chuyện xấu xa, thế mà sắc mặt lại vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.

Lâm Yến thể hiện rõ là không muốn cho người ta được thoải mái, cứ mỗi lần khi cô có cảm giác, thì lại đột ngột rời khỏi, khởi gợi dục v0ng của cô, rồi lại tuyệt tình lơ cô.

Trình Thư Nặc thật sự không chịu nổi, kề sát vào lòng Lâm Yến, chủ động ôm lấy anh.

Lâm Yến cúi đầu, khẽ hôn cô.

Trình Thư Nặc run rẩy trong lòng anh, nụ hôn của Lâm Yến vừa dịu dàng vừa lưu luyến, giọng anh trầm thấp, “Tiểu Nặc, một đời rất dài.”

Trình Thư Nặc không biết tại sao anh lại nói thế, cô không thể trả lời, vẫn cắn chặt môi, nhẹ nhàng đong đưa trong lòng ngực anh, theo động tác của anh, lên xuống phập phồng, khẽ hừ thành tiếng.

Cuối cùng khi được giải thoát, Trình Thư Nặc kiệt sức dựa vào lòng Lâm Yến, cuối cùng ngón tay của Lâm Yến cũng rời khỏi, bụng ngón tay ẩm ướt ấm áp vòng một vòng trên bụng cô, một lúc lâu sau, Lâm Yến nói: “Chúng ta có thể cãi nhau, nhưng vĩnh viễn đừng nói cái kiểu như ly hôn này.”

Trình Thư Nặc vùi vào ngực Lâm Yến, ông nói gà bà nói vịt, “Em rất sợ.”

Cô nói ba chữ đơn giản.

Lâm Yến hít một hơi thật sâu, ôm cô chặt hơn, “Chẳng phải anh vẫn còn khỏe mạnh đó sao? Đều qua cả rồi.”

Trình Thư Nặc cúi đầu “Ừ” một tiếng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, ở trong lồng nguc ấm áp rộng mở của anh, rốt cuộc cô đã bước ra khỏi cơn ác mộng của hơn nửa tháng nay, hồi lâu sau, cô dịu dàng nói: “Đều sẽ ổn thôi.”

“Ừ.”

Lâm Yến nói ngắn gọn, nhưng vô cùng kiên định.

Anh vô cùng thân mật cọ xát mái tóc của người trong lòng, lấy tờ giấy ở đầu giường, lau cho Trình Thư Nặc dưới tấm chăn, rồi lại dùng sức ôm người vào lòng.

Một đêm ngon giấc.

Thứ ba là một ngày đẹp trời hiếm thấy.

Trình Thư Nặc làm xong thủ tục xuất viện ở quầy y tá, đưa va li trong tay cho Lâm Yến, Lâm Yến giơ tay xách lại, rồi nhẹ nhàng dắt cổ tay cô, nhét vào túi áo khoác của mình.

Thang máy của bệnh viện rất chậm.

Trình Thư Nặc nửa dựa vào lòng Lâm Yến.

Lâm Yến ôm lấy cô, anh vẫn không nói gì nhiều như trước, khóe môi lại cong lên thành một độ cung xinh đẹp.

Trình Thư Nặc không lái xe, hai người gọi xe về nhà, bệnh viện cách tiểu khu không xa, khi xuống xe bầu trời quang đãng, ánh nắng tươi sáng.

Trình Thư Nặc đi ở phía trước, kéo giãn khoảng cách với Lâm Yến, rồi lại xoay người lại nhìn anh.

Hai người đối mặt với nhau, một người đi trước, một người đi sau, đón tia nắng ban mai rực rỡ, đi trên con đường nhỏ làm bằng đá cuội trong tiểu khu.

Một tay Lâm Yến kéo va li, nét tươi cười bao phủ đáy mắt.

Trình Thư Nặc bắt hai tay ra sau lưng, nghiêm trang gọi: “Luật sư Lâm à.”

Lâm Yến cũng trang trọng, “Ngài nói đi ạ.”

Bước chân của Trình Thư Nặc rất chậm, Lâm Yến nhìn con đường đá cuội phía sau giúp cô, Trình Thư Nặc thay đổi tư thế, mỉm cười vẫy tay với anh, “Đàn anh Lâm ơi.”

Khóe mắt Lâm Yến cuồn cuộn dịu dàng, anh vô cùng phối hợp, cúi đầu “Ừ” một tiếng, “Chào đàn em.”

Vẻ tươi cười nơi khóe miệng Trình Thư Nặc từng chút lộ rõ, ngoắc ngón tay với anh, “Chồng ơi.”

Lâm Yến nở nụ cười, đi qua chỗ Trình Thư Nặc, hai người cách nhau khoảng nửa bước chân, anh dừng lại, dịu dàng nhìn cô, “Phu nhân có gì dặn dò sao?”

Trình Thư Nặc lẳng lặng nhìn anh mấy giây, rồi kiễng chân lên, nâng cằm người đàn ông, “Có còn nhớ chuyện anh đã đồng ý với em không?”

Lâm Yến nói: “Nhớ.”

Trình Thư Nặc nhướng mày, nói rất khí phách, “Ngoãn ngoãn theo em sao? Không chạy nữa à?”

Nét tươi cười nơi đáy mắt Lâm Yến càng rõ rệt hơn, lại vẫn trả lời ngắn gọn như trước, “Không chạy nữa.”

Trình Thư Nặc nghiêng đầu, cố ý trêu anh, “Luật sư Lâm sợ vợ lại ăn bám, truyền ra thì có phải không tốt lắm không?”

Lâm Yến trả lời rất nhanh, “Anh không cần.”

Anh chưa bao giờ để ý đến việc người khác nhìn anh như thế nào.

Hai người đứng đối mặt với nhau, không tới một lát, Trình Thư Nặc giang tay ra với anh, cô cười lên, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền thấp thoáng, “Thế thì…”

“Mừng anh về nhà nhé.”

Tiểu khu không hẳn là yên tĩnh, thường xuyên có người qua lại, Lâm Yến lại như chỉ nghe thấy âm thanh của Trình Thư Nặc, tựa như trong mắt cô cũng chỉ phản chiếu bóng hình anh vậy.

“Vợ ơi.” Lâm Yến giơ tay, ôm Trình Thư Nặc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói nhỏ bên tai cô, “Anh yêu em.”

Giọng anh không lớn, cũng không biết vì sao khi anh nói lời này thì hoàn cảnh ồn ào lại trở nên tĩnh lặng.

Tiếng yêu này của anh, trở thành thanh âm duy nhất trong không gian.

Đây là lần đầu tiên Trình Thư Nặc nghe thấy Lâm Yến nói yêu, cô không thể hình dung được cảm giác này, người đàn ông trước mắt này, đường nét khuôn mặt tuấn tú, mặt mày sắc bén, năm tháng mài dũa anh, trao cho anh sức hấp dẫn của sự chín chắn và sâu sắc, khi giơ tay nhấc chân khí chất bẩm sinh có sẵn.

Trong phút chốc Trình Thư Nặc lại nhớ tới mùa hè nóng nực đó, điều hòa trong phòng học bị hỏng, chiếc quạt trên đỉnh đầu xoay từng vòng, chàng trai đứng thẳng người trên bục giảng, tay cầm tài liệu giảng dạy, thường đổi slide, rồi lại cầm phấn, viết lên bảng đen.

Sắc mặt chàng trai tuấn tú lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt, nhưng lại ung dung, nói năng cử chỉ đều khéo léo đúng mực.

Trình Thư Nặc một lòng ái mộ anh, suốt sáu năm, trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất của cô, Lâm Yến là sắc màu nổi bật nhất.

Trình Thư Nặc cũng rất ung dung, “Lặp lại lần nữa coi.”

Lâm Yến nhớ tới hôm ở cục cảnh sát thành phố đó, anh giơ tay đặt lên vai Trình Thư Nặc, nơi khóe mắt đuôi mày là nét cười dịu dàng, “Anh và em giống nhau, em bảo anh nói bao nhiêu lần đều được, anh yêu em, tiểu Nặc à.”

Trình Thư Nặc cố ý giở trò, “Anh yêu ai cơ?”

“Yêu em.”

“Ai yêu em cơ?”

Cô tiếp tục giả vờ hồ đồ.

“Anh.”

Lâm Yến thản nhiên thừa nhận.

Trình Thư Nặc cảm thấy thỏa mãn, cô ghé sát lại hôn anh, rồi lại nhanh chóng rời khỏi, cô xoay người đi về phía trước, ngay cả bóng dáng cũng lộ ra sự vui vẻ.

Lâm Yến đuổi theo, anh khoác vai cô, kéo Trình Thư Nặc vào lòng.

Trình Thư Nặc nghiêng mặt nhìn anh, Lâm Yến cúi đầu, có qua có lại, khẽ chạm môi cô một cái, lướt qua là dừng.

Anh cười lên, tia nắng ban mai tỏa sáng nơi đáy mắt anh.

“Vợ ơi.”

“Ừ?”

“Anh sẽ mãi mãi yêu em.”

- HOÀN CHÍNH VĂN-

- -----oOo------