Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Những tháng ngày sau khi kết hôn.”

Ra viện được gần một tháng, Lâm Yến vẫn luôn ở nhà, anh rất muốn quay lại Lệ Hành làm việc, nhưng Trình Thư Nặc không cho.

Vợ không cho, thì Lâm Yến làm gì dám nhắc lại nữa.

Ban ngày Trình Thư Nặc đi làm, Lâm Yến về cơ bản thì luôn ru rú trong nhà, ăn ăn ngủ ngủ, không có việc gì làm, mấy năm nay anh bận rộn không kể ngày đêm, khó được lúc nhàn rỗi, vẫn hơi không quen.

Vào thứ sáu, Lâm Yến vừa ngủ trưa dậy thì nghe thấy tiếng động ở cửa.

Lâm Yến đi dép ra ngoài thì thấy Trình Thư Nặc đang đứng ở huyền quan, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, có chút bất ngờ, “Sao hôm nay sớm thế em?”

Trình Thư Nặc đưa túi xách cho anh, rồi lại cởi áo măng tô ra treo trên cánh tay anh, dịu dàng giải thích: “Không có việc gì nên về sớm một chút, dành thêm thời gian ở bên anh.”

Lâm Yến treo túi và áo măng tô lên giá, sau đó đưa tay ôm Trình Thư Nặc vào lòng, thấp giọng nói: “Vất vả rồi.”

Trình Thư Nặc thấy môi anh ghé sát lại thì khập khiễng khẽ chạm môi anh một cái, “Không vất vả, kiếm tiền nuôi anh cơ mà.”

Lâm Yến khẽ cười, anh đi tới phía sau Trình Thư Nặc, khoác hai tay lên vai cô, đẩy Trình Thư Nặc về phía phòng khách.

Trình Thư Nặc bị anh đẩy đến trước sô pha, cô xoay người ngồi xuống, Lâm Yến đứng trước người cô, Trình Thư Nặc ôm eo anh, “Hôm nay thấy thế nào hả anh? Có không thoải mái hay gì không? Đã ăn canh em nấu chưa? Trưa nay ăn mấy bát cơm vậy?”

Lâm Yến cúi đầu nhìn cô, giọng anh nhuốm nét cười, trả lời từng câu một: “Tốt lắm, không khó chịu, canh thì uống được một nửa, ăn hai bát cơm.”

Trình Thư Nặc cười toe toét, dán vào lòng anh, “Ngoan quá đi.”

Lâm Yến ôm lưng cô, cảm nhận được sự mềm mại dán trước ngực, anh lắc đầu bùi ngùi, “Thật ra là có chút không thoải mái.”

Trình Thư Nặc ngửa đầu nhìn anh, hơi lo lắng, “Không thoải mái ư?”

Lâm Yến chậm rãi gật đầu, “Ừ, không thể vận động kịch liệt, nhịn hơi vất vả.”

Trình Thư Nặc híp mắt quan sát anh, “Anh đang nghĩ cái gì thế?”

Lâm Yến nâng mặt cô lên, thấp giọng cười, “Anh sẽ mau chóng khỏe lại, anh còn đang chờ cùng em…”

Lời anh hơi dừng, Trình Thư Nặc nói tiếp, “L4m tình với em ấy hả?”

Lâm Yến không ngờ là Trình Thư Nặc còn trực tiếp hơn cả anh nữa, anh thề thốt phủ nhận: “Không phải, anh không nghĩ như thế.”

Trình Thư Nặc gây sự, “Thế thì anh nghĩ như thế nào?”

Lâm Yến nói rất đứng đắn, “Nghe nói phụ nữ mà không được thỏa mãn dục v0ng thì sẽ già sớm, sẽ thay đổi, thậm chí là thời kì mãn kinh sẽ tới sớm.”

Trình Thư Nặc khó tin, “Em không được thỏa mãn dục v0ng á?”

Lâm Yến nghiêm mặt nói: “Đúng vậy.”

Trình Thư Nặc nghẹn lời, khinh thường nhìn anh, lười phải lắm lời với lưu manh.

Hai người im lặng một lúc, Trình Thư Nặc nhớ đến một chuyện, có chút mong chờ hỏi: “Ngày mai chúng ta đi thử váy cưới nhé?”

Lâm Yến ngồi xuống bên cạnh Trình Thư Nặc, giọng nhẹ nhàng, “Ừ, mai đi.”

Trình Thư Nặc đi làm về hơi mệt, cô dựa vào vai Lâm Yến, cầm ngón tay anh chơi đùa, “Tống Diệc Dương và Tô Hàng nói bọn họ muốn làm phù rể.”

“Phù rể ư?”

Người nào đó xụ mặt hỏi lại.

Trình Thư Nặc vội gật đầu không ngừng.

“Không được.” Lâm Yến hừ lạnh, “Tuyệt đối không được, anh có điên đâu chứ?”

Thái độ của Lâm Yến kiên quyết, Trình Thư Nặc đành phải mềm mại nịnh nọt: “Anh đừng nói vậy mà, mọi người đều là bạn, trong khoảng thời gian anh bị bệnh này bọn họ cũng quan tâm anh lắm đấy, sợ anh tuổi còn trẻ…”

Lâm Yến bình tĩnh ngắt lời, “Sợ anh tuổi còn trẻ mà đã không được ấy hả?”

Trình Thư Nặc: “…”

Chuyện này thật sự không thể trách cô được, vết thương ở eo Lâm Yến có chút nghiêm trọng, Lâm Hủ đã biết chuyện này, thì chẳng khác nào Tống Diệc Dương đã biết.

Cái cậu Tống Diệc Dương này rõ ràng rất keo kiệt, kết quả hôm Lâm Yến ra viện đó, cậu ta đã tặng tròn 3 hộp điều trị thận, quá đáng hơn chính là bỏ túi ‘áo mưa’ to đùng trước đây trộm đi vào trong lẵng hoa rồi đưa tới một thể.

Sắc mặt của Lâm Yến vào lúc đó…

Trình Thư Nặc biết Lâm Yến lại bắt đầu hẹp hòi, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, đi vào bếp, “Nấu cơm thôi.”

Cô lấy tạp dề xuống đeo vào người, “Anh muốn ăn gì?”

Lâm Yến ngồi trên sô pha, nhìn cô buộc tóc lên, “Gì cũng được.”

Trình Thư Nặc mở tủ lạnh ra nhìn, nghĩ một hồi, rồi nói: “Ăn cơm là được rồi, canh nấu hồi trưa vẫn còn rất nhiều, em lại nấu thêm hai món vậy.”

Lâm Yến cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Trình Thư Nặc: “Ừ, anh nghe em.”

Trình Thư Nặc đứng trước tủ lạnh, Lâm Yến lại gần cô, ôm lấy vợ từ phía sau.

Trình Thư Nặc đóng cửa tủ lạnh lại, cúi đầu nhìn cánh tay người đàn ông đang vòng quanh eo, cô bật cười, “Làm gì thế, em đang nấu cơm mà.”

Lâm Yến không buông tay, anh ôm lấy eo Trình Thư Nặc, đặt cằm lên vai cô, “Em cứ làm của em, anh không làm phiền em đâu.”

Trình Thư Nặc đi tới bệ lưu ly, Lâm Yến theo cô, làm thế nào cũng không chịu buông tay, má còn thường cọ xát sườn mặt cô, Trình Thư Nặc bất đắc dĩ, “Chẳng phải nói là không làm phiền em à?”

“Ừ, không làm phiền.”

Lâm Yến thề thốt đảm bảo, cánh tay lại siết càng chặt hơn.

Trình Thư Nặc cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn anh, “Không làm phiền ở đâu cơ chứ…Ưm…”

Trình Thư Nặc còn chưa nói xong thì Lâm Yến đã lợi dụng lúc Trình Thư Nặc quay đầu hôn cô, tinh tế miêu tả dáng hình đôi môi cô, rồi lại nhẹ nhàng li3m cắn.

Trình Thư Nặc bị anh tra tấn đến mức sắc mặt ửng đỏ, chỉ có thể kề sát vào lòng anh.

Lâm Yến làm như thực hiện được mà cắn khóe môi Trình Thư Nặc, cô khẽ kêu đau, Lâm Yến nhân cơ hội cạy khớp hàm cô ra, đầu lưỡi đi vào trong thăm dò, quấn quít với đôi môi cô.

Hai tay Trình Thư Nặc không nhịn được vòng quanh cổ Lâm Yến, chủ động ôm anh.

Lâm Yến lại không được voi đòi tiên, đầu lưỡi của anh lùi ra ngoài, ngừng thế tấn công, cánh môi đè lên khóe môi Trình Thư Nặc, anh thấp giọng nở nụ cười: “Vợ ơi…”

Sắc mặt Trình Thư Nặc ửng đỏ, dựa vào lòng anh.

Lâm Yến nâng khuôn mặt của cô lên, bụng ngón tay tỉ mỉ vu0t ve dọc theo thái dương của cô, nơi đáy mắt là nét tươi cười lộng lẫy, “Thế này mới gọi là làm phiền này.”

Trình Thư Nặc bị hôn cho đỏ cả mặt, hơi thở cũng hơi dồn dập, cô đành phải giận dữ lườm anh một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tránh ra, cách em xa chút đi.”

Lâm Yến cười có chút hư hỏng, “Bây giờ em không đứng vững được thì anh đi thế nào đây?”

Trình Thư Nặc hơi xấu hổ, “Ai đứng không vững chứ!”

Lâm Yến véo mặt cô, cười nói: “Vợ anh đó.”

Trình Thư Nặc hoàn toàn đen mặt, nụ cười của Lâm Yến lại càng thêm suồng sã, anh cúi đầu khẽ mổ môi Trình Thư Nặc hai cái.

Thấy Trình Thư Nặc hơi cáu kỉnh, anh sáng suốt đánh trống lảng, “Em ra ngoài ngồi đi, để anh nấu cơm.”

Trình Thư Nặc bị anh nắm đi, “Không cần đâu, em ở nhà thì anh cần gì nấu.”

Khi nói, Trình Thư Nặc đẩy Lâm Yến ra ngoài, Lâm Yến đứng không nhúc nhích, trái lại giữ eo Trình Thư Nặc, đẩy cô ra ngoài, “Bây giờ là em đang kiếm tiền nuôi anh, việc nhà tất nhiên là do anh làm rồi.”

Trình Thư Nặc xoay người, nhìn anh, “Bây giờ anh đang là bệnh nhân đấy.”

Lâm Yến dìu Trình Thư Nặc ngồi xuống sô pha lần nữa, “Anh cũng là người đàn ông của em.”

Trình Thư Nặc nhấp môi, không nói gì.

Lâm Yến cởi dây tạp dề sau eo cô ra, “Trong khoảng thời gian này em luôn chăm sóc cho anh, mỗi ngày anh ở nhà không ăn thì cũng nằm.”

Trình Thư Nặc dựa vào sô pha, chậm rãi nhìn anh, “Không ăn thì cũng nằm ư? Chúng ta đã không làm lâu lắm rồi mà.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến banh mặt, Trình Thư Nặc gian xảo cười.

Những gì cô nói đều là sự thật mà, từ lần Lâm Yến đi công tác đó, rồi lại bị thương nằm viện thì đã lâu lắm rồi hai người không sinh hoạt vợ chồng súng thật đạn thật.

Lâm Yến không lên tiếng, anh im lặng đeo tạp dề vào, rồi vào bếp.

Trình Thư Nặc nhìn bóng dáng anh, rồi cúi đầu gọi anh, “Chồng ơi.”

Lâm Yến không xoay người, mà lười biếng “Ừ” một tiếng.

Trình Thư Nặc nằm xuống sô pha, cười nói: “Vậy thì vất vả cho anh rồi.”

Lâm Yến không nói gì, tính anh vẫn kiệm lời như trước đây, nhưng khóe miệng lại vẫn luôn có nét tươi cười thấp thoáng.

Trình Thư Nặc bận một tuần, ban ngày bận đi làm, buổi tối còn phải chăm sóc Lâm Yến, quả thật là rất mệt.

Phòng bếp kiểu mở, Trình Thư Nặc nằm trên sô pha nhìn Lâm Yến bận rộn trong bếp, trái tim cô được lấp đầy, vô cùng thỏa mãn.

Lâm Yến hâm nóng lại canh trong nồi, rồi làm hai món đơn giản, đến khi xong thì anh kêu Trình Thư Nặc ăn cơm, Trình Thư Nặc không trả lời.

Lâm Yến dọn xong bát đũa, cởi tạp dề, đi về phía phòng khách.

Trình Thư Nặc nằm trên sô pha, quay mặt vào lưng sô pha, tay ôm một cái gối, cả người co thành một nắm.

Lâm Yến ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu nhẹ nhàng lại gần mặt cô, cụng trán cô vô cùng thân mật, “Vợ à, ăn cơm thôi nào.”

Trình Thư Nặc tránh khỏi hơi thở của anh, trở người vào trong, lẩm bẩm rất khẽ, “Buồn ngủ…”

Lâm Yến véo cái cằm nhọn của Trình Thư Nặc, “Ăn xong rồi ngủ tiếp?”

Trình Thư Nặc hất tay anh ra, cô không mở mắt ra, “Buồn ngủ mà.”

Lâm Yến hơi bật cười, “Thế lên giường ngủ đi.”

Anh nói xong thì cánh tay lần lượt luồn qua đầu gối và cổ Trình Thư Nặc, ôm Trình Thư Nặc lên, đi về phía phòng ngủ.

Trình Thư Nặc mơ mơ màng màng, vùi má vào ngực Lâm Yến, Lâm Yến bị hành vi chủ động thân mật dù rõ ràng ý thức đang mơ màng của cô nựng đến mức đầu quả tim nóng lên.

Anh dùng đầu gối đẩy cửa phòng ngủ ra, cửa phòng vang lên “kẽo kẹt”.

Trình Thư Nặc nghe thấy tiếng động thì lập tức tỉnh lại, vùng vẫy muốn xuống, “Anh ôm em làm gì thế? Thả em xuống đi.”

Lâm Yến không buông tay, anh bật cười một lần nữa, “Anh còn không thể ôm em nữa à?”

Trình Thư Nặc nhíu mày, hơi lo lắng, “Cơ thể anh vẫn chưa khỏe hẳn, lỡ may va chạm…”

Lâm Yến ôm cô lên cao hơn một chút, rồi mới ngắt lời cô, “Một người đàn ông mà ngay cả vợ mình còn không ôm được thì mất mặt biết chừng nào chứ.”

Trình Thư Nặc nói trúng tim đen: “Chuyện anh mất mặt cũng không phải ngày một ngày hai, không cần để ý quá đâu.”

Lâm Yến: “…”

Trình Thư Nặc không dám lộn xộn, Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc tới mép giường, xoay người đặt cô xuống.

Cơn buồn ngủ của Trình Thư Nặc đã biến mất một nửa, cô ngồi khoanh chân ở mép giường, giơ tay vén áo sơ mi của anh lên, “Để em xem xem.”

Lâm Yến đè tay cô lại, “Xem cái gì?”

Trình Thư Nặc có lí do chính đáng, “Bác sĩ Hứa bảo là cuộc phẫu thuật khá khó, vết dao cũng dài, phải chăm sóc tốt.”

Thấy cô căng thẳng, Lâm Yến bất đắc dĩ bật cười: “Em đã chăm sóc anh rất tốt rồi, anh đã ra viện được gần một tháng, đã sớm không sao nữa rồi.”

Trình Thư Nặc vẫn lo lắng, giọng Lâm Yến trầm thấp, “Thật mà, em đừng lo lắng linh tinh.”

Nhớ tới điều gì đó, anh cúi đầu mỉm cười, “Chỉ cần em bằng lòng, thì chúng ta lập tức có thể có được cuộc sống vợ chồng.”

Trình Thư Nặc cười từ chối, “Ngại quá, em không muốn.”

Lâm Yến hơi thất vọng, nhưng lại rất tôn trọng Trình Thư Nặc, “Được rồi, anh sẽ không ép em.”

Trình Thư Nặc đứng đắn, phụng phịu chất vấn, “Anh còn muốn ép em nữa á?”

Lâm Yến thản nhiên thừa nhận, “Vào thời điểm đặc biệt thì anh sẽ suy xét đến việc áp dụng thủ đoạn đặc biệt.”

Trình Thư Nặc tò mò, “Như thế nào thì được coi là thời điểm đặc biệt?”

Lâm Yến: “Ví dụ như, khi anh không nhịn được.”

“…”

Trình Thư Nặc im như thóc.

Lâm Yến thấy cô đờ ra, không khỏi bật cười thành tiếng, “Em yên tâm, bình thường thì anh đều nhịn được, chỉ cần em…”

Trình Thư Nặc hỏi: “Chỉ cần em thế nào?”

Lâm Yến: “Trước mắt thì, chỉ cần em không mặc chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng nhạt đó.”

Trình Thư Nặc chỉ ngón tay vào ngực anh, “Chẳng phải anh mua cái váy ngủ đó sao?”

Lâm Yến bắt lấy ngón tay cô, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vu0t ve, “Ừ, khi mua thì cảm thấy rất hợp với em, không ngờ khi mặc vào lại đẹp mắt như thế.”

Trình Thư Nặc: “…Cảm ơn.”

Lâm Yến cúi đầu nhìn người ở mép giường, rồi bất chợt mỉm cười nói: “Chiều nay anh thấy nhàm chán nên lên mạng mua cho em mấy thứ.”

“Cái gì vậy?”

“Mua năm bộ nội y, tặng thêm môt cái váy ngủ xuyên thấu màu trắng.”

Khóe miệng Trình Thư Nặc nhếch lên, “Đã màu trắng rồi lại còn xuyên thấu nữa?”

Lâm Yến khẽ nhấp miệng, nói cực kì khó xử: “Ừ, họ cứ muốn đưa, anh cũng không còn cách nào.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc rất không vừa mắt hành vi được tiện nghi còn khoe mẽ của người nào đó, cô vòng qua Lâm Yến xuống giường, “Đói chết mất.”

Lâm Yến chậm rãi theo sát Trình Thư Nặc, “Anh cũng đói.”

Trình Thư Nặc không muốn để Lâm Yến đắc ý quá, “Hôm nay anh ngủ phòng ngủ phụ đi.”

Vẻ tươi cười trên gương mặt Lâm Yến nhanh chóng trở nên nghiêm túc, cũng tạm coi như bình tĩnh hỏi: “Lý do?”

Trình Thư Nặc nín cười, nói nghiêm trang: “Nằm cùng nhau cũng không làm gì được, sẽ tra tấn lẫn nhau đó…”

Lâm Yến lạnh lùng ngắt lời, “Đừng nói nữa.”

Trình Thư Nặc thấy anh chịu đựng thì vui vẻ trong lòng, khi rửa tay trước bệ lưu ly, cô cố ý giơ tay hắt nước lên người Lâm Yến.

Mắt Lâm Yến bị nước vào, anh khó chịu chớp mắt.

Trình Thư Nặc ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn thấy đồ ăn nóng hôi hổi trên bàn, cô cầm đũa lên cười cảm thán, “Cũng không tệ lắm nhỉ, nhìn đã biết là ngon rồi.”

Lâm Yến cũng rửa tay, ngồi xuống đối diện Trình Thư Nặc, mặt bạnh ra.

Tay trái của Trình Thư Nặc nâng má, bới qua bới lại đĩa rau, “Nấu được đấy, nhìn là biết rất quen tay.”

Người đàn ông ở phía đối diện hừ lạnh một tiếng, nói: “Chứ ai như em.”

Trình Thư Nặc ngẩn ra, không nghe rõ, “Cái gì cơ?”

Lâm Yến gắp một đũa rau vào bát Trình Thư Nặc, “Không có gì, ăn nhiều chút đi.”

Trình Thư Nặc khá thanh thản, thấy Lâm Yến dường như đang có tâm sự thì gắp một miếng thịt vào bát Lâm Yến, “Anh cũng ăn nhiều một chút thì mới thêm thịt được.”

Lâm Yến cúi đầu dùng đũa chọc miếng thịt trong bát, rồi ngẩng đầu nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Không sao đâu, anh có chết đói cũng không sao đâu.”

Trình Thư Nặc đối mặt với anh, “Sao có thể không sao được? Anh đừng có tự xem nhẹ bản thân.”

Lâm Yến lại không được tự nhiên, “Chồng em không thể thay mới được như em, thế giới bên ngoài rộng lớn như thế, anh không quản được em.”

Trình Thư Nặc muốn dỗ cho anh vui, tiện miệng nói: “Không có mà, chẳng phải anh đang quản rất tốt đó sao? Em thích anh quản em.”

Cô dứt lời thì Lâm Yến để đũa xuống, nói nghiêm túc: “Em đã chủ động yêu cầu anh quản em, thế thì anh đây cũng gắng mà đồng ý vậy, đúng rồi, người đàn ông mà em gọi điện thoại đêm qua là ai? Lúc 9 giờ 38 phút, em lén lút chạy tới ban công nghe điện thoại, gọi khoảng 3 phút 42 giây mới cúp máy, sao lại nói lâu như thế?”

Trình Thư Nặc: “…”



Bởi vì Trình Thư Nặc từ chối trả lời câu hỏi của người nào đó nên bữa cơm vô cùng tĩnh lặng.

Trình Thư Nặc cơm nước xong thì nằm trên sô pha xem TV, Lâm Yến rửa bát trong bếp. Trình Thư Nặc im lặng nhìn anh một lúc, rồi thấp giọng nói: “Chồng à, rửa một ít trái cây đưa ra nhé.”

Lâm Yến không lên tiếng trả lời, Trình Thư Nặc cũng không lặp lại nữa.

Không đến mấy phút, Lâm Yến rửa một hộp cà chua bi đưa ra, đặt xuống bàn trà, sau đó bình tĩnh nhìn Trình Thư Nặc đang nằm trên sô pha, rồi lạnh nhạt quay đi.

Trình Thư Nặc dùng mũi chân đạp cái chân của người đàn ông, “Giận à?”

Lâm Yến không nói lời nào, xoay người chuẩn bị rời đi.

Trình Thư Nặc ngồi dậy, rất sợ anh có tâm sự, “Đi đâu vậy?”

Lâm Yến vào bếp, nói với giọng lạnh nhạt: “Rửa bát tiếp.”

Trình Thư Nặc nhìn anh vài giây không nói, Lâm Yến đã đứng trước bệ lưu ly lần nữa, Trình Thư Nặc cầm một viên cà chua bi, đi dép vào chậm rãi đến bên cạnh Lâm Yến.

Cô đứng sau lưng anh, để đầu lên vai Lâm Yến, “Chồng ơi.”

Lâm Yến thấp giọng “Ừ” một tiếng, “Gì vậy?”

Trình Thư Nặc nhét viên cà chua bi vào miệng anh, dịu dàng nói: “Đút anh ăn trái cây đó.”

Đáy mắt Lâm Yến có nét cười thoáng qua, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Trình Thư Nặc kiễng chân lên, cánh tay vòng qua cổ Lâm Yến, “Anh có ý kiến gì với em à?”

Lâm Yến dùng nước ấm rửa sạch cái bát cuối cùng, tắt vòi nước, rồi mới mở miệng, mất tự nhiên nói, “Anh không dám, bây giờ anh không có việc làm, đâu dám có ý kiến gì với vợ.”

Trình Thư Nặc cố ý bẻ cong ý anh, “Nói cách khác là, nếu anh có việc làm, thì sẽ dám có ý kiến với em đó hả?”

“Không dám?”

“Hử?”

“Anh sợ vợ.” Lâm Yến nói: “Bất kể là khi nào, anh cũng không dám có ý kiến với em.”

Trình Thư Nặc nghiêng đầu, dùng sức hôn mặt anh, “Luật sư Lâm à, với cái thái độ này của anh, em thật sự là càng ngày càng thích anh đấy.”

Lâm Yến nghe xong thì lau khô nước trên tay, rồi xoay người đối mặt với Trình Thư Nặc. “Anh định cuối tuần này quay về Lệ Hành đi làm.”

Trình Thư Nặc suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Nghỉ ngơi thêm mấy ngày không được sao?”

Lâm Yến nhìn cô chăm chú, trả lời khí phách: “Ban ngày em lại không có nhà, một mình anh ngoài việc nhớ em ra thì cũng chẳng có việc gì làm.”

Khóe miệng của Trình Thư Nặc không nhịn được giương cao, “Ồ…nhớ em lắm à?”

“Ừ.”

Anh nặng nề trả lời.

Trình Thư Nặc nhìn Lâm Yến không nói gì.

Lâm Yến hơi cúi đầu, vùi vào ngực Trình Thư Nặc, khẽ cọ xát, thấp giọng nói: “Vợ à, anh muốn quay lại làm việc.”

Trình Thư Nặc vẫn do dự, “Anh vừa mới ra viện mà.”

Cả người Lâm Yến dựa hẳn vào lòng Trình Thư Nặc, “Anh đã ra viện được 28 ngày rồi.”

Anh vòng lấy eo Trình Thư Nặc, gác cằm lên vai cô, “Sao em lại có thể như vậy chứ, không ngủ cùng anh, lại còn không cho anh đi làm nữa.”

Đúng là Lâm Yến hồi phục rất tốt, mấy hôm trước khi quay lại bệnh viện tái khám, các chỉ tiêu đều bình thường, là cô lo lắng, vẫn muốn anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Lâm Yến ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía Trình Thư Nặc, nói nghiêm túc: “Chịu được mà, em phải tin anh.”

Trình Thư Nặc cũng nghiêm túc phủ định, “Anh không nuốt nổi đâu.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến nghĩ một hồi, rồi trực tiếp n4ng m0ng Trình Thư Nặc lên, ôm cô đối mặt với anh, vừa đi ra ngoài vừa đề nghị: “Em cứ ăn trước xem thế nào đã.”

Anh hơi dừng, rồi lại bổ sung: “Nếu vừa lòng, thì để anh quay lại làm việc.”

Trình Thư Nặc nhìn anh với vẻ cảnh giác, cảm thấy có chút bất thường, “Ăn kiểu gì?”

Lâm Yến đi nhanh về phía phòng ngủ, “Kiểu mà em muốn á.”

Trình Thư Nặc: “…”

Lâm Yến đã sắp ôm cô tới mép giường, Trình Thư Nặc nhanh chóng nói: “Không thì thế này!”

Bước chân của Lâm Yến dừng lại, “Thế nào?”

Trình Thư Nặc nghiêm trang nói linh ta linh tinh: “Anh nâng em, nếu có thể nâng mười mấy cái mà vẫn không thở gấp, thì em sẽ để anh quay lại Lệ Hành.”

Lâm Yến: “…”

Giữa việc ngủ với vợ và nâng vợ, đại luật sư Lâm đương nhiên là chọn cái trước rồi.

Lâm Yến đặt cô vợ xuống giường, bản thân nhanh chóng đè lên, nằm trên người cô, thề son sắt: “Anh không nâng.”

Trình Thư Nặc khiếp sợ, nhìn người đàn ông trên người, vẻ mặt khó tin, “Anh không lên* á? Chuyện khi nào thế?”

(*) Từ 举 này có hai nghĩa, “nâng lên” hoặc là “lên” theo cái kiểu đen tối =)))) tui nghĩ thế hihi.

Lâm Yến: “…”

Muốn đánh người quá.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai tỉnh lại chính là phần giới thiệu truyện đó nha!

Luật sư Lâm ‘lẳng lơ’ của chúng ta tới rồi đây!

Lâm Yến: “Cảm ơn mẹ đã cho con ăn thịt ạ.”

Họ Lục nào đó: “Không có gì, tiện thể tặng cho con cậu bốn ông bố nuôi luôn đó mà.”

Lâm Yến: “…Địa ngục thì trống rỗng, ác ma thì ở nhân gian.”

Hết ngoại truyện 1.

- -----oOo------