Tô Đàn! Lương đầu bếp!
................
Kết thúc câu chuyện, Lương Tuấn vẫn còn cảm giác lạnh sống lưng.
Nếu chậm một chút cái mạng già này của ông có lẽ đã không còn!
- Vậy ai là người cứu ngươi?
Sinh Phong nhìn ông hỏi.
- Bẩm hoàng thượng đó là Tiểu Cát tử!
- Vậy hắn đang ở đâu và cả đệ tử của ông?
- Tình trạng của Tô Đàn vẫn chưa bình phục nên không thể diện kiến, còn Tiểu Cát tử thì đang đứng bên ngoài!
- Truyền hắn vào cho trẫm!
- Truyền Tiểu Cát tử!
- Nô....nô tài tham kiến hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu và hoàng quý phi!
Tiểu Cát tử có chút lo sợ mà hành lễ.
Quả thật gần vua như gần hổ.

Áp bức mà hoàng thượng mang đến thật sự không hề nhỏ!

- Ngươi là người đã cứu Lương Tuấn?
- Ân...ân!
- Tại sao người lại biết Lương Tuấn ở trên núi mà kịp thời ra tay cứu giúp?
- Thật....thật ra...nô tài chiều hôm ấy có đến tìm Lương đầu bếp.

Nhưng...nhưng lại thấy ông ấy trông có vẻ gấp gáp và lo lắng đi về hướng núi Cao Yên nên...nên nô tài mới quyết định đi theo ông ấy.

Vả lại Tô đại ca lại cả ngày không hề xuất hiện càng khiến nô tài lo lắng...Ai ngờ khi đến đó, cảnh tượng đầu tiên nô tài nhìn thấy lại là....là một cung nữ đang nói chuyện với Lương đầu bếp, bên cạnh còn có một người bịt mặt đang túm lấy Tô đại ca trên người đầy vết thương và chìm vào hôn mê...
- Sau đó thì sao?
- Sau đó....sau đó nô tài nhìn thầy người bịt mặt kia đẩy Lương đầu bếp xuống núi...do...do quá sợ hãi nên nô tài đạp phải cành cây dưới chân...xém một chút là bị hai người kia phát hiện.

Sau khi hai người đó rời đi nô tài...nô tài mới vội vàng chạy đến xem Lương đầu bếp và Tô đại ca như thế nào...may thay Lương đầu bếp không hoàn toàn bị rơi xuống núi mà bám trụ được vào cành cây, còn Tô đại ca vì vết thương quá nặng nên vẫn chưa tỉnh lại...
Nói đến đây, mặt mày Tiểu Cát tử trắng toát, ánh mắt lộ rõ sự kinh hãi như mọi chuyện chỉ vừa diễn ra.
Sinh Phong nhìn về phía Cao Yến Nguyệt, thấy nàng ta một mực im lặng nhưng hai bàn tay lại đang bấu chặt vào nhau.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, câu hỏi tiếp theo được đặt ra rơi trên người Cao Yến Nguyệt.
- Hoàng hậu, cung nữ cận thân của nàng đang ở đâu?
Bất ngờ bị điểm mặt, nàng ta có chút chột dạ.
- A Kì...nàng ấy đã về quê thăm phụ mẫu...
- Ồ! Thật sự là về quê thăm phụ mẫu sao?
- Ân...
- Dẫn người vào!
Sinh Phong bất ngờ hô lớn.
Sau tiếng nói ấy là bóng dáng của hai kẻ đang được nói đến xuất hiện.
Nhìn thấy A Kì, trong lòng Cao Yến Nguyệt chợt run rẩy.
- Tiểu Cát tử, đây có phải là cung nữ ngươi nhìn thấy hay không?
- Là nàng ta!
Tiểu Cát tử có chút sợ hãi nhưng giọng nói đầy vẻ kiên định.
Nữ nhân độc ác này hại Tô đại ca và Lương đầu bếp như vậy làm sao hắn có thể quên được!

- Ngươi là ai?
Sinh Phong lạnh lùng nhìn người nam nhân đứng bên cạnh A Kì, trong mắt toàn là sát khí.
- Tiểu...tiểu nhân...là Trương Kỵ...
- Ngươi cùng nữ nhân này có đánh đập tra tấn Tô Đàn và đẩy Lương đâu bếp xuống núi hay không?
- Tiểu..tiểu nhân...
- Trong tay trẫm đã có tất cả bằng chứng.

Nếu ngươi không nói ra sự thật thì trẫm sẽ để ngươi chết một cách đau đớn!
Lời đe dọa này của hắn quả nhiên rất có hiệu lực đối với con người kia.
- Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Tiểu nhân nói...tiểu nhân cái gì cũng nói hết! Đúng...đúng là tiểu nhân cùng cung nữ này hãm hại hai người đó...là tiểu nhân nhất thời tham lam bị tiền làm cho sáng mắt...Cầu xin hoàng thương khai ân! Cầu xin người!
Trương Kỵ không ngừng dập đầu tạ tội, miệng luôn cầu xin được tha chết.
- Lôi hắn vào ngục giam!
- Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Hoàng....
- Cung nữ kia ngươi có thừa nhận tất cả những chuyện ngươi đã làm hay không?
Dù sự sợ hãi trong lòng A Kì rất lớn, nhưng nàng ta một mực im lặng, không trả lời.
"Hoàng hậu người yên tâm! Nô tì sẽ không bao giờ bán đứng người!"
Thấy thái độ không hợp tác của nàng ta, Sinh Phong cười lạnh, sự chú ý một lần nữa chuyển sang Cao Yến Nguyệt.
- Hoàng hậu xem ra cung nữ của nàng rất trung thành!
- Người tin bọn họ sao?
Cao Yến Nguyệt đau lòng nhìn Sinh Phong.

- Chuyện đã vỡ lẻ như vậy nàng hỏi trẫm là tin hay không?
Giọng hắn trầm xuống, khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.
- Ha! Tất cả cũng chỉ là lời nói một phía của bọn họ! Không chừng họ là bị hoàng quý phi sai khiến!
Cao Yến Nguyệt hung hăng trợn mắt về phía Mẫn Chi, trong đôi mắt tràn đầy sự căm hận.
- Nếu hoàng hậu muốn có bằng chứng xác thực thì trẫm cho nàng toại nguyện! Truyền Tưởng tướng quân!
"Tưởng Hoành Thiên?"
"Ca?"
- Tham kiến hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu và hoàng quý phi!
- Miễn lễ! Tưởng tướng quân, bằng chứng mà khanh nói là gì mau nói cho tất cả mọi người nghe!
- Ân! Hoàng hậu người thấy món đồ này quen chứ?
Tưởng Hoành Thiên lấy ra một cây trẫm bằng ngọc bích.

Bên trên có khắc hai chữ "Phong Nguyệt".
Thấy sắc mặt nàng ta không ngừng thay đổi, y mỉm cười, không nhanh không chậm tiếp tục nói:
- Ồ xem ra hoàng hậu vẫn chưa nhớ, vậy để ta nhắc cho người! Cây trâm này là hoàng thượng tặng người khi người vừa vào cung! Nhưng xem ra người không thích nó cho lắm nên mới đổi nó để lấy một loại độc quý! Còn vì sao nó lại xuất hiện ở đây thì chỉ có thể nói là do hoàng hậu bất cẩn!