Tô Tinh Dã mới chụp quảng cáo xong đã gần sáu giờ tối, đi ngang qua hành lang trở lại hậu trường, ngoài cửa sổ sắc trời đã dần tối. Sau khi vào hậu trường xong chuyên gia trang điểm tháo trang sức cho cô, quay chụp cả ngày, lúc tháo trang sức cô không nhịn được mà sẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vừa mới nhắm mắt lại, di động đặt ở trên bàn trang điểm bất ngờ rung nhẹ, cô theo bản năng mở mắt nhìn tới.

Trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ, Tô Tinh Dã luôn không có thói quen nhận điện thoại từ số lạ, vì thế cô không hề do dự duỗi tay ấn nút từ chối, mới vừa ấn nút từ chối chỉ được một phút, di động lại rung lên báo hiệu tin nhắn tới.

Vẫn là dãy số xa lạ kia nhắn tới: Tô tiểu thư, xin chào, tôi là Thư Nguyệt, không biết bây giờ cô có thời gian nói chuyện với tôi một chút không?

Lông mày thanh tú của Tô Tinh Dã khẽ nhíu, chuyên viên trang điểm chính đang tẩy lông mày cho cô, tất nhiên cũng chú ý tới động tác của cô, “Cô Tiểu Tô?”

Tô Tinh Dã ôn hòa nói: “Không có gì đâu, chị tiếp tục đi.”

“À, được.” Nói xong, chuyên viên trang điểm thoáng tăng tốc độ tháo trang sức.

Tô Tinh Dã khẽ rũ mắt, cô không nghĩ tới số điện thoại này sẽ là Thư Nguyệt, cô cũng không nghĩ tới Thư Nguyệt sẽ tìm mình. Kỳ thật về chuyện cô bị bôi đen lên hot search lúc trước, Dương Vân cho rằng cô không biết gì cả, nhưng không phải, có một lần lúc chị ấy với ba cô trò chuyện, trong lúc vô tình cô vẫn nghe được một số thứ, tuy nói không rõ ràng, đứt quãng, nhưng cũng không đến mức cô không hiểu chuyện là như thế nào.

Cô vuốt mép điện thoại trong vô thức, sau một lúc lâu, ngón tay mảnh khảnh mới lướt nhanh trên màn hình di động.

Rất nhanh, bên kia đã nhắn lại, Tô Tinh Dã nhìn địa chỉ mà cô ấy nhắn lại, đáp lại một chữ “Được”.

Tẩy trang xong Tô Tinh Dã nói với Tiểu Thuần: “Đừng về vội, đi tới quán Moran Cafe ở đường Tây Sơn đã.”

“A? Đi tới chỗ đấy làm gì ạ?” Tiểu Thuần nghi hoặc hỏi.

“Gặp một người, đi thôi.”

Tiểu Thuần thấy thế cũng không hỏi nhiều nữa.

Trước khi xuống xe, Tô Tinh Dã nói với A Uy và Tiểu Thuần trên xe: “Hai người ở chỗ này chờ em, em sẽ ra nhanh thôi.”

A Uy và Tiểu Thuần liếc mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu, “Được.”

……

Quán cafe này cũng không nhiều khách, tính riêng tư cũng khá ổn, vừa vào cửa Tô Tinh Dã liếc mắt đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi ở một góc sát cửa sổ, tuy đã gặp mặt một lần, nhưng cô vẫn nhận ra cô ấy, Thư Nguyệt hiển nhiên cũng đã thấy cô, cô ấy vẫy vẫy tay với cô, Tô Tinh Dã nhấc chân đi tới chỗ cô ấy.

Cô ngồi xuống đối diện cô ấy, Thư Nguyệt hỏi: “Uống gì không?”

Tô Tinh Dã lắc đầu, “Không cần, không tiện lắm.”

Thư Nguyệt nhìn khẩu trang ở trên mặt cô, hiểu rõ gật gật đầu.

Tô Tinh Dã đi thẳng vào vấn đề, “Hôm nay cô tới tìm tôi là muốn nói chuyện gì?”

Thư Nguyệt nhẹ nhàng quấy thìa nhỏ trong tách cà phê, “Cô biết tôi là ai đúng không?”

Tô Tinh Dã bình tĩnh nhìn cô ấy, gật gật đầu.

Thư Nguyệt cười hỏi: “Vậy cô biết quá khứ của tôi và Thẩm Vọng Tân sao?”

Tô Tinh Dã, “Biết.”

“Sao cô lại biết được?” Thư Nguyệt có phần không thể tin được.

“Lúc trước cô đi lên trên núi thăm ban anh ấy, bị paparazzi chụp được, paparazzi đưa ảnh chụp cho tôi.”

“Cho nên anh ấy đã giải thích với cô sao?”

Tô Tinh Dã nghĩ một lát, nói: “Xem như thế đi.”

Thư Nguyệt rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự rất thích anh ấy.”

“Tôi biết.”

Thư Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô.

“Ánh mắt cô nhìn anh ấy, tôi rất quen.”

Thư Nguyệt hơi sửng sốt hai giây, sau đó hoàn hồn lại.

Từ khi cô đi vào đây đến giờ, vẻ mặt và thái độ luôn bình đạm thản nhiên, khiến cho cô ấy một cảm giác vô lực như đánh vào bông, “Thật ra tôi không hề thích cô chút nào.”

Đuôi lông mày của Tô Tinh Dã khẽ nhếch lên, gật gật đầu, “Tôi có thể hiểu, cũng có không ít người thích anh ấy thì đều sẽ không thích tôi.”

Thư Nguyệt biết người mà cô nói là ai, cô ấy phản bác lại: “Sự yêu thích của tôi khác với các cô ấy.”

Tô Tinh Dã hỏi ngược lại: “Không giống nhau chỗ nào?”

Thư Nguyệt muốn mở miệng, nhưng môi vừa hé ra, lại nhất thời không biết giải thích sự bất đồng trong đó như thế nào, “Vậy còn cô? Sự yêu thích của cô giống với bọn họ sao?”

Tô Tinh Dã gật đầu, “Giống.”

“Sao có thể như thế?”

“Sự yêu thích của chúng tôi giống nhau, chỉ khác ở chỗ anh ấy có thích hay không mà thôi.”

Theo bản chất mà nói, sự yêu thích của các cô đều như nhau, hy vọng được anh thích lại, hy vọng được anh chú ý tới, hy vọng anh sống tốt, hy vọng tiền đồ của anh bằng phẳng thuận buồm xuôi gió, chỉ là cô may mắn hơn các cô gái ấy mà thôi. Có ngàn vạn người thích Thẩm Vọng Tân, nhưng một Thẩm Vọng Tân được ngàn vạn người thích lại thích cô.

Thư Nguyệt bị những lời này chặn họng không nói nên lời. Cô ấy thích Thẩm Vọng Tân, thích anh hơn bất cứ người nào, cô ấy thích anh đã nhiều năm, cho dù là mấy năm nay ở nước ngoài, trong lòng cô ấy vẫn nghĩ về anh như cũ. Nói thật, cô ấy không cam lòng, cô ấy cũng không cảm thấy bản thân kém Tô Tinh Dã chút nào, nhưng cô ấy lại không thể hiểu được vì sao Thẩm Vọng Tân sẽ thích cô, một người nhìn qua tưởng chừng như không cho bất kỳ một người con gái nào có cơ hội như vậy, thế mà anh lại thích Tô Tinh Dã, anh muốn bảo vệ cô.

Tay cầm thìa của Thư Nguyệt hơi nắm chặt lại, im lặng một hồi lâu, lúc này cô ấy mới nói: “Thế nên quả thật cô rất may mắn.”

“Tôi cũng cảm thấy như thế.”

Thư Nguyệt nhíu mày lại nói, “Người như cô thật sự quá đáng ghét, tôi cực kỳ không thích cô, nhưng sự kiện lúc trước cô lên hot search kia, không phải tôi làm, nhưng cũng gián tiếp do tôi mà ra, cho nên chuyện này, tôi rất xin lỗi, tôi thay mẹ tôi xin lỗi cô.”

Tô Tinh Dã nhìn cô ấy, nhìn một lúc lâu, nhìn cho tới khi Thư Nguyệt cực kỳ mất tự nhiên, suýt chút nữa không nhịn được muốn mở miệng, lúc này cô mới không nhanh không chậm mà nói: “Đây mới là mục đích chính hôm nay cô tới tìm tôi à?”

Vẻ mặt Thư Nguyệt càng thêm mất tự nhiên, môi cô ấy hé ra rồi mím lại, không trả lời vấn đề này của cô, mà lạnh nhạt nói: “Cuối tuần sau tôi phải đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Trở lại Mỹ.”

“Không quay về nữa à?”

“Chắc là không, tôi và mẹ tôi sẽ cùng đi.”

Di động của Tô Tinh Dã để ở trên bàn đột nhiên rung lên, cô nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện lên biệt danh mà cô cực kỳ quen thuộc, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thư Nguyệt ở phía đối diện. Thư Nguyệt thấy cô nhìn mình, làm với cô động tác “mời”, nói: “Hôm nay đã làm mất nhiều thời gian của cô rồi, cảm ơn cô có thể tới đây gặp tôi.”

Tô Tinh Dã đứng dậy, “Vậy tôi đi trước.” Nghĩ một lát, lại nói: “Thuận buồm xuôi gió.”

Thư Nguyệt gật gật đầu với cô.

Thư Nguyệt xoay người rời đi, mãi đến khi cô đẩy cửa kính của quán cà phê ra, tiếng chuông điện thoại của cô vẫn reo lên không ngừng, vào lúc đóng cửa, câu “Em về ngay đây” kia của cô dường như bị gió thổi vào, thổi đến bên tai cô ấy, quanh quẩn thật lâu.

Cô ấy không cam lòng, bởi vì quá không cam lòng, vì lẽ đó cô ấy đã tìm người có chuyên môn đi tra xét Tô Tinh Dã, mà sau khi thân phận của Tô Tinh Dã lộ ra ngoài ánh sáng, cô ấy đột nhiên cho ngừng sự điều tra tới tấp lúc trước, nhìn cô đã vì Thẩm Vọng Tân làm những chuyện đó, cô ấy đã lâm vào tĩnh lặng một thời gian dài.

Thật ra những chuyện mà cô làm cho anh ấy, cô ấy cũng có thể, cô ấy hiển nhiên cũng có thể, nhưng tại sao cô ấy lại không thể làm nổi, bởi vì cùng là thích, nhưng cô có thể vì anh mà trở thành một người ưu tú hơn, còn cô ấy thì sao? Không chỉ không trở thành một người ưu tú, trái lại còn tạo cho anh nhiều phiền phức như thế, trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu ra rằng bản thân khác với Tô Tinh Dã ở chỗ nào.

Thư Nguyệt ngồi một mình thật lâu, cuối cùng trước khi rời đi uống một hơi cạn sạch tách cà phê đã lạnh ngắt, cay đắng lập tức tràn ngập khoang miệng, cô ấy bỗng nhiên hiểu ra, sự yêu thích của cô ấy mấy năm qua cũng tựa như tách cà phê đã lạnh này, cay đắng nguội lạnh khiến người ta khó có thể nuốt được.

***

Thường ngày Tiểu Thuần sẽ đưa Tô Tinh Dã vào gara ngầm của tiểu khu, sau đó tự mình đưa cô lên tầng, nhưng hôm nay xe bảo mẫu lại dừng ngay trước cửa tiểu khu, bởi vì Thẩm Vọng Tân đã đứng chờ ở đó. Tô Tinh Dã nói lời hẹn gặp lại với mấy người Tiểu Thuần xong, xuống xe, vẫn như thường giống như một chú chim nhỏ nhào tới chỗ Thẩm Vọng Tân.

Hai tay Thẩm Vọng Tân đang xỏ trong túi áo khoác, thấy cô chạy như bay tới chỗ mình bèn giang hai cánh tay ra với cô. Tô Tinh Dã chui thẳng đầu vào trong lồng nguc anh, gò má dán chặt lên áo lông cực kỳ mềm mại mà anh mặc bên trong, cánh tay vòng qua trong áo khoác của anh ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, ôm chặt, ngửa đầu nói, “Sao anh lại ở bên ngoài chờ em thế, không lạnh sao?”

Tô Tinh Dã bao lấy cả người cô bằng áo khoác, hơi lui về phía sau vài bước, “Không lạnh, nhưng sao em lại mặc ít như vậy, có phải lại không mặc áo giữ nhiệt không, em lại không nghe lời, anh thật sự muốn đánh em.”

Tô Tinh Dã nghe lời này, nhất thời cười không nổi, nhón mũi chân hôn cằm anh, “Anh làm được sao?”

Thẩm Vọng Tân không trả lời cô.

Thấy thế, Tô Tinh Dã lại hôn lung tung lên cằm anh mấy cái, không có phương pháp gì, hôn lung tung, hôn đến mức Thẩm Vọng Tân cố tình giả bộ nghiêm túc cũng không thể làm nổi, nâng cằm cô lên, mạnh mẽ hôn xuống. Tô Tinh Dã trừng lớn hai mắt, theo bản năng nhìn thoáng qua bốn phía, ngoại trừ đèn đường mờ mờ ảo ảo, bốn phía cũng không có ai qua lại, vì thế cô yên tâm hé môi muốn chủ động đón ý hùa với anh, thế nhưng giây tiếp theo...

“Ui—” Cô không thể tin được trừng anh.

Đôi môi mỏng mềm mại ấm áp cũng buông ra.

“Anh cắn em?”

Nương theo sắc màu ấm áp của đèn đường, anh nhìn thấy trên môi cô có dấu răng hơi mờ, lại nhìn thấy đôi mắt cô ướt nhẹp giống như là chịu vô vàn oan ức, tức giận cúi đầu búng lên trán của cô một cái, “Em lại giả bộ, anh cũng không dùng lực mạnh.” Trong lòng anh hiểu rõ anh dùng lực như thế nào.

Tô Tinh Dã bị anh vạch trần không chút lưu tình nào, ngẩng đầu cười với anh.

Thẩm Vọng Tân ôm cô tới sát bên người, áo khoác bọc cô kín mít, “Đúng rồi, có chuyện anh Khôn bảo anh hỏi ý em một chút.”

“Ừ, chuyện gì thế?” Cô tò mò hỏi.

“Anh Khôn muốn em làm khách quý cho buổi biểu diễn của bọn anh, em có đồng ý không?”

Mắt Tô Tinh Dã sáng rực lên, khách quý cho buổi biểu diễn ư? Trước kia cô có nghe nói qua, nếu như một người ca sĩ hoặc là ai đó muốn chuẩn bị mở buổi biểu diễn nào đấy thì sẽ mời một hai người bạn thân làm khách quý hát giúp một bài, để ca sĩ có thời gian thở, nhưng cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày cô lại được làm khách quý của buổi biểu diễn.

Thẩm Vọng Tân thấy cô nửa ngày không nói gì, trêu chọc nói: “Làm sao thế? Không muốn à?”

Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu giống như trống bỏi, “Sao có thể chứ?” Cô lại nhỏ giọng nói: “Chỉ là em chưa từng làm khách quý cho buổi biểu diễn nào, em lo em sẽ làm không tốt.”

Thẩm Vọng Tân cưng chiều cọ cằm l3n đỉnh đầu cô nói, “Không đâu, em chắc chắn sẽ làm tốt.”

“Anh tin tưởng em như thế ư?”

“Đương nhiên rồi, vợ anh là tuyệt nhất trên đời!”

Tô Tinh Dã bỗng dưng ngây dại, bởi vì câu vợ anh kia của anh. Bọn họ ở bên nhau lâu như thế, anh không nói bạn học nhỏ nhà anh thì sẽ nói là bạn gái của anh, chưa từng gọi cô như thế, sau khi hoàn hồn lại cô không khỏi mặt đỏ tai hồng, giọng nói nho nhỏ, “Ai, ai là vợ anh chứ?”

Thẩm Vọng Tân cười ôm chặt lấy cô, “Là em, chính là em.”

“Không biết xấu hổ.”

Thẩm Vọng Tân thấy cô thẹn thùng tới mức vành tai đã đỏ rực, không khỏi cúi gần hôn xuống, “Sớm muộn thì cũng phải thôi.”

Tô Tinh Dã bị anh hôn một cái như thế, chân mềm ngay lập tức.

Thẩm Vọng Tân thấy thế, khom lưng, hai tay xuyên qua sau chân cô, vững vàng ôm cả người cô lên, Tô Tinh Dã đã theo phản xạ có điều kiện duỗi tay vòng qua bả vai của anh, lại căng thẳng nhìn xung quanh, “Sẽ bị người ta nhìn thấy mất!”

“Nhìn thấy thì thế nào?” Thẩm Vọng Tân hỏi.

Tô Tinh Dã mím môi.

“Anh muốn ôm em như vậy đi lên sao?”

“Không thể à?”

“Anh không mệt ư?”

“Em chỉ nặng từng này, anh ôm mấy cái cũng không có vấn đề gì?”

Tô Tinh Dã cười cực kỳ sung sướng, tựa đầu trên vai anh, “Đúng rồi, khách quý của buổi biểu diễn này cần em phải làm cái gì thế?”

“Nhảy mấy điệu là được rồi.”

“Khiêu vũ hả, vậy em không sao rồi.” Là một sinh viên ngành múa, khiêu vũ là thứ cô thành thạo nhất.



Sau khi Tô Tinh Dã đồng ý làm khách quý cho buổi biểu diễn, Đặng Khôn nhanh chóng công bố tin tức này ra bên ngoài. Sau khi tin tức được truyền ra, không ít nhóm Mãn Thiên Tinh khóc tới mức sụp đổ rồi! Để mua được vé vào cửa buổi biểu diễn của YLQSL gần như đều là fans của năm người bọn họ và Bột Lọc, thiếu nhóm Mãn Thiên Tinh và fan CP Vọng Tinh, không phải không muốn mua, mà cơ bản là không thể mua nổi, cho dù là fan only hay là Bột Lọc của YLQSL thì đều siêu cấp khủng b0, dù sao đây là buổi biểu diễn qua bốn năm mới có mà!

Một vài Mãn Thiên Tinh và Vọng Tinh đã mua được vé từ lúc trước sau khi biết được tin tức này, thật sự là nửa đêm đang ngủ cũng có thể cười tỉnh được! Móa! Đúng là quá đáng giá! Quá sảng khoái! Thật ra các cô gái cũng có thể đoán được buổi biểu diễn lần này của bọn họ Tô Tinh Dã chắc chắn sẽ đi xem, nhưng mà cô sẽ giấu mình trong hàng vạn người ở hội trường, căn bản là không thể nhìn thấy được?! Bây giờ cô thành khách quý của buổi biểu diễn, vậy cũng tương đương với việc cùng đi tới tổ chức buổi biểu diễn này! Thực sự là lãi chết người ta rồi! Các cô ấy có thể thấy được một tiết mục đồng diễn của đôi tình nhân ư! Giống như lúc trước bọn họ cùng nhau nhảy “Du Quang Vũ” ở lễ qua năm mới! Thật sự quá tuyệt mỹ!

Bởi vì Tô Tinh Dã đột ngột tham gia, vé vào cửa của bọn họ dường như là cứ bán thì hết, có không ít fans không mua được vé vào cửa không thể không dùng một số tiền lớn đi mua phiếu từ những người đầu cơ, trong lúc nhất thời, từ siêu thoại Weibo tới nền tảng Xian Yu*, chỗ nào cũng có các loại cầu phiếu.

Lần này buổi biểu diễn của YLQSL tổng cộng có mười lăm tiết mục. Vưu Nhất Thừa và Lục Kỷ Tiềm bây giờ có hướng phát triển trên con đường ca sĩ, vì thế bọn họ sẽ có riêng hai bài hát đơn, tổng cộng bốn bài hát đều do bọn họ độc diễn.

Còn những cái khác cơ bản là lấy hát nhảy làm chủ, bởi vì có thêm Tô Tinh Dã làm khách quý, tổng cộng có hai bài nhảy, một bài là nhảy cùng với năm người bọn họ, còn có một bài mà Đặng Khôn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người sắp xếp cho đôi tình nhân một điệu nhảy riêng, không nhảy cái nào khác, mà chính là điệu “Du Quang Vũ” mà bọn họ đã biểu diễn trong lễ qua năm mới kia, dù sao hai người nhảy điệu “Du Quang Vũ” kia ở lễ mừng năm mới khiến không biết bao nhiêu người xem phải kinh diễm, nếu như hai người có thể lại nhảy lần nữa, không biết có thể làm điên đảo bao nhiêu fans!

“Du Quang Vũ” đối với Tô Tinh Dã hay Thẩm Vọng Tân thì đều đã cực kỳ thuần thục, bài nhảy của hai người họ có thể tự mình luyện ở nhà, cho nên lúc cả nhà ở bên nhau, bọn họ càng có thiên hướng tập luyện bài nhảy của nhóm!

Tô Tinh Dã theo chân bọn họ cùng nhảy vũ đạo lần này đó là bài “98K” cực kỳ hot khoảng thời gian trước. Tô Tinh Dã học múa cổ điển, ngay từ đầu bọn họ còn hơi lo lắng cô sẽ không thích ứng kịp với loại vũ đạo bùng cháy như thế, nhưng vào lúc tập luyện, bọn họ hoàn toàn bị chinh phục rồi, áo T-shirt rộng với quần thể thao, trên đầu đội mũ lưỡi trai, quả thực soái đến bùng cháy!

“Chị, mẹ nó chị quá soái rồi!” Lương Đẳng một kích động liền nói th0 tục.

Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Tinh Dã còn chưa mở lời, cậu đã bị Thẩm Vọng Tân đập mạnh một cái, “Nói lời th0 tục với ai thế?”

Lương Đẳng sờ sờ cái trán toàn mồ hôi của mình nói, “Không phải là do em quá kích động à? Quá kích động đấy!” Cậu lại nhìn về phía Tô Tinh Dã, “Chị, vừa rồi chị quá soái! Thật sự!”

Vưu Nhất Thừa cũng gật đầu, “Thật sự rất soái, sức bật rất mạnh.”

“Cảm ơn anh Thừa.”

Thẩm Vọng Tân cầm lấy nước suối ném tới cho bọn họ, “Nhận lấy.”

Đưa nước cho anh em thì ném thẳng, còn đưa nước cho bạn gái thì vặn ra đưa tới trước mắt, “Tới đây, uống nước.”

(*) nền tảng Xian Yu 咸鱼平台: hay còn được gọi là “Cá nhàn hạ”, là một app trên nền tảng giao dịch của Alibaba, được thành lập thứ 3 sau Taobao và Tmall.

(hình ảnh minh họa cho Xian Yu)

- -----oOo------