Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chốc lát đã tới buổi biểu diễn chính thức hôm đó của YLQSL, lúc này bên ngoài đám đông đang chen chúc đi tới xem buổi biểu diễn này, các fan xếp thành hàng dài để đưa bảng tiếp ứng, nhận lấy đồ tiếp ứng, còn hậu trường bên này người đến người đi, cảnh tưởng toàn là mỗi mỗi một nhân viên công tác vội vàng.

Mấy người bọn họ đều đang ở trong một phòng trang điểm để tạo hình, “Dư Quang Vũ” của Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân là màn then chốt của buổi biểu diễn này, còn năm người bọn họ đều có những tiết mục khác ở phía trước, vì thế chỉ có một mình Tô Tinh Dã hoàn thành trước tạo hình của bài “98K”.

Tóc dài buộc gọn thành một cái đuôi ngựa, có vài sợi tóc được lấy ra để bện lại, trang điểm cũng không thanh đạm như trước, nơi khóe mắt dán một ít vụn phát sáng bling bling, sáu người đồng đều mặc áo sơ mi tối màu, áo sơmi được sơ-vin trong quần túi hộp màu xanh lục, vòng eo mảnh khảnh thon gọn chỉ một tay có thể ôm hết, dưới chân đi đôi bốt Martin màu đen.

Tô Tinh Dã là lần đầu tiên tạo hình thành như thế, cô nhỏ giọng hỏi: “Trông ổn chứ?”

Lương Đẳng nhìn không chớp mắt, “Chị, chị thật là… quá đẹp trai!”

“Quá soái! Sẽ soái đến mức khiến chân người ta run!” Lục Kỷ Tiềm nói.

Tần Dị Tây giơ một ngón tay cái với cô.

“Ai, thầy Thẩm, còn đang kẻ mắt đấy, đừng run đừng run.” Bên này chuyên viên trang điểm đang kẻ mắt cho Thẩm Vọng Tân nhanh chóng kêu lên, lại cười trêu chọc, “Đừng nóng vội đừng nóng vội, cô Tiểu Tô sẽ không chạy mất, vẽ xong rồi nhìn xem nhé.”

Chuyên viên trang điểm vừa nói như thế, mọi người trong phòng trang điểm đều nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, nhìn anh xong lại nhìn Tô Tinh Dã, sau đó đều không thể không cười ra tiếng, ý định trong mắt quá rõ ràng chỉ là, đến cùng thầy Thẩm vội vã muốn mở mắt lên để nhìn cái gì, ở đây làm gì có ai không hiểu rõ chứ?

Tô Tinh Dã bị bọn họ cười có hơi ngượng ngùng, cô mím mím môi, gò má và vành tai hơi đỏ lên.

Lương Đẳng cười không ngừng được, “Chị, chị có biết chị mặc như thế rồi sau đó ngượng ngùng, quả thực là manh* ngược đấy!” (*) manh: dễ thương, cute

Tô Tinh Dã lại càng thêm xấu hổ, cô cảm thấy gò má của mình thật sự sắp cháy rồi.

Bên kia Thẩm Vọng Tân nhắm mắt lại ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Không được bắt nạt cô ấy.”

“Ui~” Mọi người ở đây ồn ào.

“Thầy Thẩm bênh vực người nhà mình nhất, bảo vệ vợ online~”

Lần này Tô Tinh Dã thẹn thùng lập tức duỗi tay che mặt lại, chuyên viên trang điểm cho cô vội vàng cười nói: “Cô Tiểu Tô đừng che mặt, cẩn thận làm lem lớp trang điểm.”

Tô Tinh Dã nghe vậy lại không dám che mặt.

Mọi người đã trêu chọc một hồi nên không tiếp tục trêu chọc nữa, bởi vì còn không đến nửa tiếng nữa, buổi biểu diễn của bọn họ sẽ chính thức bắt đầu.

Thẩm Vọng Tân trang điểm xong, mở to mắt nhìn thoáng qua Tô Tinh Dã, hai người đối diện nhau yên lặng cười, sau đó anh đứng dậy đi tới phòng bên cạnh thay quần áo, vội vàng làm xong, rất nhanh đã tới lúc lên sân khấu. Mở màn là vũ đạo của năm người bọn họ, cô tiễn anh tới bục lên xuống của sân khấu, đứng ở chỗ này bọn họ có thể nghe thấy rõ tiếng hô nhiệt tình của các fans ở giữa sân.

“Các fan thật sự quá nhiệt tình, lát nữa cố lên.” Cô tạo một thủ thế cố lên với anh.

Thẩm Vọng Tân cười bao lấy nắm đấm của cô vào lòng bàn tay, vừa định hôn môi, Tô Tinh Dã đã nhanh chóng giãy giụa, nhắc nhở nói: “Đừng, hôn môi sẽ làm lem lớp trang điểm đó.”

Thẩm Vọng Tân ngập tràn dịu dàng nhìn cô, “Anh phải lên sân khấu bây giờ, không cho anh một chút khí thế sao?”

“Ố ồ~” Đám Lương Đẳng lại bắt đầu ồn ào.

Mặt Tô Tinh Dã nóng lên, cô nhón mũi chân, duỗi tay ôm lấy cổ anh, môi kề sát lên vành tai anh, “Phải cố lên nhé.”

Thẩm Vọng Tân ôm chặt lấy cô, “Tuân mệnh.”

“Cứu mạng với, ngược cẩu.”

“Có còn để cho người ta sống không.”

“Không có người yêu như chúng ta thật sự quá đáng thương.”

“Người ta có người yêu lên tiếp sức cổ vũ, haizz, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.”

Mấy người khác sôi nổi tự mình trêu chọc, mắt không thấy tâm không phiền!

Nhân viên công tác ở xung quanh cười không ngừng được, may mà có người phụ trách tới đây giải cứu bọn họ, “Các vị, lên sân khấu thôi.”

Thẩm Vọng Tân buông Tô Tinh Dã ra, đứng lên bục, cô phất phất tay với anh, nhìn anh từ từ đi lên, khi bọn họ đi lên, tiếng hoan hô ở bên ngoài lập tức vang lớn hơn nữa, tựa như là đinh tai nhức óc.

Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn nhân viên công tác nói, “Tôi có thể đi vòng qua xem không?”

Nhân viên công tác hơi khó xử, bởi vì cô đã tạo hình xong, nếu như đi ra ngoài khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhìn thấy, nhưng thấy vẻ mặt cô khát vọng bộ dáng lại chờ mong, không tự chủ được mà bị đâm thủng, cô ấy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: “Như này nhé, chị, chị bọc một cái thảm lông rồi đội mũ vào lén đi xem.”

Tô Tinh Dã lập tức mặt mày hớn hở nói, “Được, tôi chắc chắn sẽ bọc kín mít!”

Nói xong cô đã chạy nhanh đi tìm Tiểu Thuần lấy thảm lông.

***

Tô Tinh Dã quấn cái thảm lông lớn Tiểu Thuần đưa cho cô, trên đầu đội mũ rơm nhỏ có vành ép xuống trộm từ sau sân khấu, lúc này đèn lớn ở giữa sân đã được tắt hết, chỉ để lại ánh đèn trên sân khấu, cô chạy tới vị trí hàng đầu tiên, ngồi xổm ở một bên.

Giai điệu vang lên, toàn trường thét chói tai, Tô Tinh Dã nhìn chằm chằm không hề chớp mắt người trên sân khấu, băng khô trên sân khấu tỏa ra tứ tung, vị trí thay đổi cực nhanh, nhưng Tô Tinh Dã chỉ liếc mắt một cái đã có thể tìm được Thẩm Vọng Tân, hơn nữa ánh mắt còn chăm chú đuổi theo anh.

Mấy người Hoắc Tương thông qua Tô Tinh Dã ở hậu trường lấy được vé vào cửa ở hàng thứ nhất, thật sự là tan nát cõi lòng, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua đúng lúc lại phát hiện một bóng hình có hơi quen thuộc, cô ấy cúi người đi qua nhìn mấy cái, sau đó duỗi tay kéo Chung Đình ở bên người, “Ui, Tiểu Đình, chị nhìn xem người ngồi xổm ở đó trông có giống Tinh Dã không?”

Hoắc Tương vừa hỏi như vậy, mấy người các cô đồng loạt nhìn qua, tuy nói đã che kín mít, thật sự không thể nhìn thấy chính diện, nhưng thật sự rất giống, nghĩ rồi lại nghĩ, Hoắc Tương khom lưng chạy chậm tới, duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc cô, gọi thử: “Tinh Dã?”

Tô Tinh Dã thật ra không nghe được giọng nói của Hoắc Tương, nhưng đột ngột bị người khác động vào như thế, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang.

Hoắc Tương “úi” một tiếng, tuy rằng cô chỉ để lộ ra một đôi mắt, nhưng cô ấy vẫn nhận ra cô, đây không phải Tô Tinh Dã thì còn có thể là ai nữa?

“Sao cậu lại núp ở chỗ này?” Cô ấy ngồi xổm người xuống.

“Tớ chuồn êm ra xem Thẩm Vọng Tân.”

Hoắc Tương bị sự đáng yêu của cô chọc phải, nhỏ giọng mà nói: “Thật ra bên kia còn có mấy chỗ không có ai ngồi, cậu muốn qua đó ngồi không?”

“Có chỗ trống sao?”

“Có có.”

Vì thế Tô Tinh Dã bèn đi theo Hoắc Tương khom lưng chạy tới, quả nhiên vẫn là có vài chỗ ngồi thoải mái.

Khương Nghệ liếc mắt đánh giá cô một cái, “Sao cậu lại bọc thành như thế?” Một cái thảm lông đen bọc tới kín mít.

Tô Tinh Dã cười cười với cô ấy, “Bảo vệ tạo hình nha.”

“Cậu làm được lắm, nhưng mà nhìn vẫn rất đẹp.” Quả nhiên là chỉ cần lớn lên đẹp, thì dù có bọc một cái thảm lông đen thui như thế trông vẫn giống tiên nữ!

“Mắt vẽ cũng đẹp lắm, bling bling.”

“Tớ mong đợi quá.”

“Tớ cũng thế.”

Bài “98K” của Tô Tinh Dã với bọn họ đứng thứ mười hai, mãi đến lúc bọn họ tới tiết mục thứ mười một, lúc này cô mới cùng với cổ họng gần như khản đặc lén lút chạy về hậu trường chuẩn bị.

Sau khi trở lại hậu trường, cô nhanh chóng chạy tới đưa mũ và thảm lông cho Tiểu Thuần, mấy người Thẩm Vọng Tân xuống dưới xong lại vội vàng đổi trang phục luôn, quần túi hộp màu xanh lục với áo sơ mi tối màu và bốt Martin giống nhau như đúc, hai người đối diện nhau, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không kịp nói đã vội vã chạy tới chỗ bục lên xuống.

Ánh đèn sân khấu chiếu lên sáu người bọn họ xong, tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc dưới sân khấu vang lên.

Giai điệu của “98K” nổi lên, sáu người vừa động trong nháy mắt đã đốt cháy toàn bộ sân khấu.

“Cmn!!! Tô Tinh Dã!! Tô Tinh Dã!!!”

“A a a a a a!! Tô Tinh Dã!!”

“Tô Tinh Dã cưới em!! Cưới em!!”

“…”

Toàn trường tiếp ứng đều gọi vang tên Tô Tinh Dã, rất nhiều người xem rõ ràng không phải là fans của Tô Tinh Dã, nhưng sau khi nhìn thấy cô trên sân khấu thì trong nháy mắt đã bị gom fan, tại sao một cô gái như Tô Tinh Dã có thể bùng nổ như thế chứ! Sức lực mạnh mẽ bùng cháy này quá điên rồi! Móa! Quá men quá công rồi!!

Sau khi kết thúc, sáu người đều hơi thở d0c, tiếng hoan hô fans thiếu chút nữa lật tung hội trường.

Kế tiếp còn có ba tiết mục riêng của Vưu Nhất Thừa và Lục Kỷ Tiềm là những ca khúc đơn mới, cuối cùng chỉ còn lại màn then chốt là “Dư Quang Vũ”, sau khi giao lại sân khấu cho Vưu Nhất Thừa xong, năm người bọn họ cùng nhau xuống đài, sau khi xuống đài Lục Kỷ Tiềm bèn ở lại giàn giáo chuẩn bị, còn Thẩm Vọng Tân thì kéo Tô Tinh Dã chạy nhanh về hậu trường đổi trang phục và trang điểm lại, mấy người còn lại nhìn hai người phía trước chạy đuổi theo thời gian, chậm rì rì đi về, dù sao lúc sau bọn họ đã không có tiết mục nữa.

Chuyên viên trang điểm lấy tốc độ nhanh nhất tẩy trang cho hai người họ, Tô Tinh Dã bỏ tóc xuống, hai ba lần ép đã thẳng lại, bện một búi tóc đơn giản, trang điểm một khuôn mặt thật thanh đạm, sau đó hai người thay áo dài cho “Du Quang Vũ”, một loạt thao tác hoàn thành chỉ trong mười mut, lúc trở lại giàn giáo, Lục Kỷ Tiềm gần như đã hát tới khúc cuối.

Lúc Lục Kỷ Tiềm bắt đầu đi xuống, giọng nói của người chủ trì trên đài vang lên, “Khán giả phía dưới xin hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã mang tới tiết mục cuối cùng của chúng ta ngày hôm nay - “Du Quang Vũ”!”

Hai người đứng lên giàn giáo xong, trong bóng tối, Thẩm Vọng Tân duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của cô, môi Tô Tinh Dã không tự chủ được cong lên, ngón út móc chặt lấy anh, mãi đến khi bọn họ bước lên sân khấu, lúc này hai người mới lén tách ra.

Giai điệu quen thuộc của “Du Quang Vũ” nhanh chóng vang lên, hai người đã nhảy qua điệu nhảy này vô số lần, lúc này đây điệu nhảy vẫn thành thạo như trước, hai người trên dài biến điệu nhảy hoàn mỹ nhất hiện ra trước mặt fans, mấy nhà fans only khác cùng với Bột Lọc cũng không hiểu sao lại điên cuồng kêu tên của bọn họ theo, lúc trước chỉ với một màn “98K” kia, Tô Tinh Dã đã gom được không ít fans từ các nhà khác ở trên hội trường, dường như là xé rách cổ họng.

“A a Tô Tinh Dã quá men!!!”

“Thẩm Vọng Tân!! Anh trai!!!”

“Thẩm Vọng Tân Tô Tinh Dã! Thẩm Vọng Tân Tô Tinh Dã!!!”

“……”

Kết thúc hoàn mỹ, bốn người khác cũng lên sân khấu, sáu người cùng nhau khom lưng.

***

Khi Tô Tinh Dã xoay người chuẩn bị xuống đài, mấy quả cầu lớn vốn treo trên đỉnh đầu chậm rãi nở bung ra, cánh hoa hồng xinh đẹp giống như một cơn mưa rực rỡ trút xuống, Tô Tinh Dã kinh ngạc dừng chân lại, ngẩng đầu không thể tin nổi nhìn cánh hoa hồng rơi xuống, cuối cùng còn có một đoạn như thế à, sao cô lại không biết nhỉ??

Lúc cô còn đang theo bản năng duỗi tay tới đón cánh hoa hồng, ánh đèn trên sân khấu “tinh” một tiếng chiếu lên người cô, cô hoàn toàn sửng sốt.

“Tinh Tinh.” Thẩm Vọng Tân bỗng nhiên gọi tên cô.

Tô Tinh Dã theo bản năng nghiêng người nhìn về phía anh, cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Vọng Tân lấy một vật từ trong tay Vưu Nhất Thừa tới, toàn bộ quá trình này đều cực kỳ yên tĩnh, hội trường chứa tới mấy vạn người nhưng không có một ai hé răng, dường như các cô gái cũng hiểu ra được cái gì đó, mà Tô Tinh Dã giống như cũng nhận ra được điều đó.

Thẩm Vọng Tân dưới sự chứng kiến của mấy vạn người, quỳ một gối xuống, lúc này trong nháy mắt, phía dưới đột nhiên vang lên một tràng tiếng thét chói tai không thể khống chế được.

Thẩm Vọng Tân mở bàn tay ra, lòng bàn tay anh là một cái hộp nhung gấm màu đỏ, chậm rãi mở ra, bên trong chứa một chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ, đôi mắt anh thâm thúy nghiêm túc nhưng lại cực kỳ dịu dàng nói, “Tiểu thư Tô Tinh Dã, xin hỏi em có nguyện ý gả cho tiên sinh Thẩm Vọng Tân, người sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời này không?”

Giọng nói của Thẩm Vọng Tân vừa vang lên, hàng vạn người trong hội trường đồng loạt sôi trào trong nháy mắt, lại một lần nữa toàn trường thét chói tai.

Tô Tinh Dã nhìn người đàn ông quỳ một gối ở trước mặt mình đưa lên chiếc nhẫn rực rỡ lấp lánh, hốc mắt nháy mắt ướt đẫm, cô giơ tay che miệng lại, có chút luống cuống nhìn về sân khấu mờ tối ở phía dưới.

Cô nhìn về phía dưới đài nhưng nước mắt mông lung như một tấm màn đã che lấp đi mọi thứ, tất cả mọi người dưới đài đều nhìn thấy rõ, các cô gái nhìn thấy nước mắt của cô, nhìn thấy cô cảm động, nhìn thấy cô khẩn trương, cùng lúc đó cũng thấy được sự lo lắng ẩn chứa trong đôi mắt của cô, trong nháy mắt fans ở phía dưới cũng hiểu rõ điều đó, im lặng vài giây, rất nhanh trong sự ồn ào huyên náo vang lên một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, ba tiếng… Đinh tai nhức óc hòa với khóc lóc nức nở vang lên cùng lúc.

“Gả cho anh ấy!”

“Gả cho anh ấy!”

“Gả cho anh ấy!!!”

Bả vai Tô Tinh Dã khẽ rụt lại, nước mắt trào dâng, đầu tiên là cô xoay người hơi khom lưng với phía dưới đài, vào lúc cô khom lưng, dưới sân khấu lại òa khóc lên trong nháy mắt, tan nát cõi lòng.

Thẩm Vọng Tân ngửa đầu nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn chứa ý cười dịu dàng, nhưng cũng không khó để nhìn ra sự hồi hộp của anh.

Tô Tinh Dã mỉm cười đối mặt với Thẩm Vọng Tân lần nữa, nín khóc mỉm cười.

Nếu như cuộc đời có một trăm bước, anh đã bước 99 tới gần cô rồi, vậy thì còn một bước cuối cùng, cô chắc chắn sẽ đón lấy anh, nước mắt che kín tầm mắt của cô, mà giữa một không gian mông lung tràn đầy nước mắt, cô kiên định đưa tay trái về phía anh.

“Em đồng ý.”

Thẩm Vọng Tân bật cười trong nháy mắt, dường như có nước mắt rơi xuống theo khóe mắt, anh run rẩy đeo chiếc nhẫn lên ngón tay của Tô Tinh, cuối cùng cúi đầu hôn lên nó một cách thành kính, ngửa đầu, nhẹ giọng nói một câu.

“Thẩm phu nhân, quãng đời còn lại mong chỉ giáo nhiều hơn.”

—— toàn văn hoàn