Biên Việt dừng bước, quay lại nhìn Phương Ninh Trí.

Dường như Phương Ninh Trí không hiểu gì cả, vẻ mặt ngơ ngác ấy khiến lòng hắn nóng nảy, nghẹn giọng: “Tôi nói bừa thôi, không cần phải quan tâm.” Rồi bước đi.

Phương Ninh Trí nhìn bóng lưng Biên Việt, chớp mắt, cúi đầu.

Biên Việt thay quần áo xong, đeo quai cặp trên tay. Hắn vội ra quá không cả sấy tóc mà buộc lại, để lộ cái trán trơn bóng.

Đi đến trước mặt Phương Ninh Trí, hắn tiện tay cầm luôn chiếc cặp của cậu: “Vẫn nặng thế à.”

Hai người đi ra khỏi bể bơi. Đã quá giờ tan học hơn nửa tiếng, bọn Triệu Huy đứng dưới tán cây, thấy hai người đi ra thì vẫy tay.

Biên Việt gật đầu chào, định đi về phía đó thì bị túm lại.

Hắn quay đầu lại, thấy Phương Ninh Trí đang cầm góc áo mình. Cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc ngược sáng, cậu nheo mắt hỏi: “Hôm nay cậu đi với mọi người à?”

“Bọn này định đi net.”

Phương Ninh Trí gật đầu, lùi về sau: “Thế tôi đi đường kia về phòng học lấy sách vở.”

“Đi, tôi đi với cậu.”

“Thôi, cậu… các bạn đang chờ kìa.”

“Cứ để chúng nó chờ đi.” Biên Việt đi lùi mấy bước, khoác vai Phương Ninh Trí, hỏi: “Cậu muốn đi cùng không?”

“Được.”

Tiếng “được” này được thốt ra nhanh quá khiến ngay cả bản thân người nói cũng giật mình. Biên Việt nghe xong thì cười cong cả mắt, run cả người.

Triệu Huy thấy Biên Việt đi hướng ngược lại thì gọi với theo: “Sao thế? Hai người đi đâu đấy?”

Biên Việt chỉ Phương Ninh Trí, vui vẻ cười nói: “Đi lấy sách với bạn này.”

Triệu Huy nhìn Biên Việt lắc la lắc lư, nam sinh đối diện nói: “Đúng là có bồ có khác, lần đầu tiên thấy Biên Việt tích cực đi phòng học như thế.”

Đến phòng học, Phương Ninh Trí vào lấy sách vở, Biên Việt dựa vào tường hành lang, cúi đầu lướt điện thoại. Thấy cậu đi ra, hắn thẳng lưng bước tới, cúi đầu nhìn sách trong tay Phương Ninh Trí, thở dài hỏi: “Cầm sách gì đấy?”

“Luyện tập khẩu ngữ tiếng Anh.” Phương Ninh Trí giơ bìa cho Biên Việt xem: “Tôi nói kém lắm.”

Biên Việt tiện tay cầm luôn quyển sách, liếc hai cái rồi vội gấp lại cất vào cặp.

Lên phòng học rồi lại quay lại mất khá nhiều thời gian. Triệu Huy vừa thấy Biên Việt thì kêu: “Đi có đoạn đường mà lâu thế?”

“Xin lỗi, tại tớ đi chậm quá.” Phương Ninh Trí áy náy, nói nhỏ.

“Không liên quan đến cậu.” Biên Việt xoa đầu cậu như xoa đầu mèo con.

Triệu Huy với mấy cậu bạn đứng bên cạnh nhìn mà nhịn, không dám cười.

Quán net hơi xa trường học, tổng cộng năm người đi nên Triệu Huy gọi xe, vốn chỉ cần một chiếc là đủ nhưng hiện tại lại thêm Phương Ninh Trí nên ngồi hơi chật. Cũng may Phương Ninh Trí gầy, cậu ngồi sát cửa, Biên Việt ngồi bên cạnh, hơi chen nhau nên bên cạnh vẫn còn nhiều chỗ.

Đi từ trường đến quán net hết tầm mười lăm phút, Phương Ninh Trí hơi tựa vào Biên Việt, cứng ngắc, cúi đầu thấp, cơ vai gồng lên.

Biên Việt cúi đầu mũi đã chạm vào gáy Phương Ninh Trí. Hắn cười hỏi, hơi thở ấm nóng phả lên da Phương Ninh Trí, hạ giọng hỏi: “Ngồi thế thoải mái không? Muốn ngồi lên đùi tôi không?”

Mấy nam sinh ngồi cùng trong xe đang bàn bạc về trò chơi bỗng chốc im lặng, ra sức liếc nhìn hai người bên kia rồi lấy điện thoại ra nhắn tin trên nhóm.

“Mất dạy mày…”

“Phương Ninh Trí cặp kè với nó thiệt thòi vô vàn.”

Phương Ninh Trí trợn mắt, cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh chiều tà xẹt qua bóng cây, cậu nheo mắt lại, nôn nóng không biết phải trả lời thế nào thì hai bên eo đã bị nắm lấy, bế lên. Trong xe chật chội, động tác của Biên Việt cũng nhẹ nhàng, Phương Ninh Trí chỉ hơi ngẩn người một cái rồi thỏa hiệp, thuận đà ngồi lên đùi hắn.

Bọn họ ngồi càng gần nhau hơn, Biên Việt gác cằm lên vai phải Phương Ninh Trí, nghiêng đầu thơm nhanh lên góc mặt phải của cậu một cái, cười tủm tỉm: “Ngoan ghê.”

Điện thoại Biên Việt rung không ngừng, trong mấy người trong nhóm chat liên tục tag hắn, hai chữ “súc sinh” chạy dọc màn hình.

Đến quán net, mấy cậu trai chửi thầm Biên Việt, Phương Ninh Trí đi phía sau bọn họ, loáng thoáng nghe được mấy câu kiểu “Đéo phải người”, “Láo toét”, “Có bạn gái chắc giỏi”.

Biên Việt đi ở giữa, mặc kệ bạn đang chửi cũng không phản bác, bước mấy bước đã quay đầu lại nói với Phương Ninh Trí đang đi đằng sau: “Lên đây.”

Phương Ninh Trí chợt dừng bước, chưa kịp phản ứng lại Biên Việt đã tự lùi bước, sóng vai cùng cậu. Bắt gặp ánh mắt của mấy bạn con trai phía trước làm cậu thấy chột dạ, kéo nhẹ tay áo Biên Việt. Hắn hơi cúi người xuống, Phương Ninh Trí thoáng ngửa đầu lên thì thầm bên tai hắn: “Cậu không cần cố tình đi chậm lại đi cạnh tôi đâu.”

Biên Việt nhướng mày, lắc đầu, vẻ mặc kệ: “Nhưng tôi thích đi cạnh cậu đấy.”