Biên Việt rút một xấp giấy ra rồi ngồi xổm trước mặt Phương Ninh Trí.

“Mở chân ra.”

Phương Ninh Trí hơi ngại. Biên Việt cười rồi đẩy chân cậu ra, dùng giấy lau từ đùi lên.

Sau khi lau khô, hắn đi giày vào cho cậu.

Phương Ninh Trí ngượng ngùng rụt rụt chân lại, nói nhỏ: “Tôi tự đi được mà.”

Biên Việt không thèm để ý, nắm lấy cổ chân gầy nhỏ. Phương Ninh Trí không giãy được, chỉ đành ngoan ngoãn để yên.

“Sao chân nhỏ thế hả Phương Ninh Trí?” Biên Việt chọc chọc lòng bàn chân cậu.

Phương Ninh Trí bị buồn, bật cười: “So với con gái thì không nhỏ đâu.”

Biên Việt nghe xong thì đăm chiêu, đi cả hai chiếc giày vào cho cậu, tiện thể bế người ta xuống giường.

Phương Ninh Trí nằm trên giường mãi, đứng dậy đi không vững. Biên Việt ôm vai cậu đỡ ra ngoài, cố tình đi chậm lại. Mặt Phương Ninh Trí tựa vào ngực Biên Việt, cậu nói nhỏ: “Quần áo cậu bẩn hết rồi.”

Biên Việt “Hừ” một tiếng: “Tại cậu đấy.”

“Xin lỗi nhé.” Phương Ninh Trí cúi đầu: “Tôi không cố ý đâu.”

Biên Việt bị ngữ điệu nghiêm trang của cậu làm bật cười. Hắn nhếch môi: “Đi bể bơi đi, chiều nay tôi có buổi tập, cậu đi theo giúp tôi.”

Phương Ninh Trí do dự hai giây rồi gật đầu.

Phương Ninh Trí xin nghỉ buổi chiều rồi đeo cặp đi theo Biên Việt đến bể bơi.

Một tay Biên Việt đút túi, nhìn Phương Ninh Trí đang đi đằng trước, tay còn lại với ra túm quai cặp cậu: “Đừng có đi nhanh thế.”

Phương Ninh Trí hơi bị ngả ra sau. Cậu quay đầu lại nhìn hắn, ấm ức nói: “Tôi đi chậm cậu nói, đi nhanh sao cậu cũng kêu.”

Biên Việt cười vô lại: “Cậu chỉ được đi cạnh tôi thôi, bên trái hay bên phải cũng được, tùy chọn.”

Phương Ninh Trí cạn lời, cuối cùng đi bên trái Biên Việt.

Hai người sóng vai đi qua dãy hành lang ồn ào, những ánh mắt kinh ngạc lần lượt dừng lại trên người bọn họ. Phương Ninh Trí vẫn cúi đầu đi, không dám ngẩng mặt lên, đột nhiên, giọng nói vang lên bên tai: “Phương Ninh Trí này, không biết chúng nó có tưởng cậu là bạn gái tôi không nhỉ?”

Phương Ninh Trí “A” một tiếng, hoảng sợ ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp: “Chắc… Chắc là không đâu.”

Chưa đến giờ tập nên bể không đông người lắm.

Biên Việt thay đồ, nhảy xuống nước mấy vòng. Phương Ninh Trí ngồi cạnh ao nhìn hắn một lúc. Có vài người của đội bơi đi qua, thấy Phương Ninh Trí thì ngớ người hỏi cậu ở đây làm gì. Phương Ninh Trí túm váy đứng dậy, chỉ Biên Việt đang dưới nước.

“Đây là bạn gái Biên Việt đấy.” Có cậu trai nói nhỏ.

Mọi người quanh đó nghe được thì giật mình. Người vừa hỏi Phương Ninh Trí lên tiếng: “Cậu đợi Biên Việt tập thì đừng ngồi đây, bên kia có chỗ kìa.”

Phương Ninh Trí “À à”, gật đầu rồi lon ton chạy đi.

Hôm nay phong độ Biên Việt không tồi, thành tích bơi tốt hơn hẳn.

Huấn luyện viên hưng phấn, Biên Việt vừa ra khỏi bể đã chạy đến vỗ vai, vừa đi vừa nói: “Cứ phát huy thế này chắc chắn là được Biên Việt ạ.”

Hắn tháo kính bơi, trên lông mi hắn còn dính vài giọt nước. Nheo mắt lại, giơ tay dụi nước trên mắt đi, Biên Việt gật đầu đại rồi đi ra ngoài.

Nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng hắn cũng thấy Phương Ninh Trí đang nhìn mình chằm chằm.

Người Biên Việt ướt nhẹp, không lại gần cậu nữa mà đứng cách hai, ba bước, hỏi: “Sao ngồi xa thế?”

“Mọi người bảo không được ngồi cạnh bể, ngồi chỗ này.”

Hắn tỏ vẻ khó chịu: “Ai bảo không được ngồi cạnh bể. Thảo nào nãy bơi mấy vòng không thấy cậu đâu.”

Phương Ninh Trí mím môi, chưa kịp nói gì đã thấy cậu trai vừa nói chuyện với mình đi sang bên này, vừa đi vừa nói: “Cậu đúng là càng ngày càng tự do đấy Biên Việt.”

Lời này không có ý khích lệ gì mà cực kỳ châm chọc.

Biên Việt nghe xong nhe răng cười: “Thì làm sao, thấy tao có bạn gái thì khó chịu hả?”

Đối phương im lặng, ánh mắt xẹt qua Phương Ninh Trí như bực tức rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Phương Ninh Trí hoang mang: “Hai người làm sao đấy hả Biên Việt?”

“Kệ nó đi, thằng hấp ý mà.” Biên Việt ra vẻ khinh thường xong lại nói với Phương Ninh Trí: “Tôi tập xong rồi, đi thay quần áo đã, cậu đợi tôi.”

Hắn đang định đi thì bị Phương Ninh Trí gọi lại hỏi: “Tôi khi nào thành bạn gái cậu hả Biên Việt?”