“Pặc” một tiếng, cúc áo bị văng ra.

Phương Ninh Trí căng thẳng thần kinh, mây đỏ trên mặt lan ra tận gáy. Cậu nghiêng đầu, không dám nhìn Biên Việt, chỉ thấy tay hắn sao mà nóng quá, đầu ngón tay như đốt lửa trên bụng cậu, làn da nơi ấy bỗng trở nên nóng bỏng, yếu ớt. Có cảm giác kỳ dị chảy qua tứ chi khiến Phương Ninh Trí bất giác muốn khép chân lại. Thế nhưng chỉ mới vừa động đậy thôi Biên Việt như bắt luôn được nhược điểm của cậu. Nụ hôn của hắn dừng lại bên tai người bên dưới. Chất giọng khàn khàn như bao vây lấy khiến da đầu đối phương run lên.

“Nhìn này Phương Ninh Trí, cậu cũng cương rồi.”

Phương Ninh Trí xấu hổ, xoay người định trốn.

Biên Việt nhìn cậu như trêu tức, kéo vào lòng như kéo con thỏ con.

Hắn quỳ trên giường, đầu gối chen vào giữa h,ai chân cậu, giơ tay cách quần bò mà bóp, Phương Ninh Trí không chịu nổi, cắn môi kêu lên.

Biên Việt nghiêng đầu nhìn: “Nâng eo lên, tôi cởi qu.ần cho.”

Phương Ninh Trí không lên tiếng, nhìn xuống, hai ba giây sau vẫn ngoan ngoãn nâng eo lên.

Quần bò bị kéo xuống, cặp đùi trắng trẻo đến phát sáng của Phương Ninh Trí lộ ra. Biên Việt bất giác nhìn chăm chú. Cậu xấu hổ, mặt cúi gằm, Biên Việt kéo lên, cho ngồi vào lòng mình.

Hai người đối diện nhau, hôn nhau. Lông mi Phương Ninh Trí run run.

Biên Việt gác cằm lên vai Phương Ninh Trí rồi lại hôn mấy cái, vừa hôn vừa nói: “Bắ.n ra thôi nhé, tôi giúp cậu.”

Phương Ninh Trí rầm rì rên khẽ. Tay Biên Việt đặt giữa h,ai chân cậu, cặp đùi trắng trẻo hơi tách ra. Cách qu.ần lót, hắn vu,ốt ve dươ.ng vật nhỏ nhắn hơn so với bình thường khiến nó dần dựng thẳng. Bàn tay hắn từ cán vuốt lên rồi lại tập trung ma sát một chỗ.

Phương Ninh Trí không chịu nổi, hai đùi vô thức khép lại, kẹp lấy tay Biên Việt.

Động tác của hắn tạm dừng, phì cười: “Đừng nóng, Phương Ninh Trí.”

Phương Ninh Trí nức nở: “Đâu… Tôi đâu có.” Cậu lắp bắp, giọng như sắp tắt luôn.

Biên Việt thấy cậu như vậy thì nhẹ nhàng ôm lấy, đong đưa: “Đùa thôi mà, giận hả?”

Ngực Phương Ninh Trí phập phồng, đúng là giận thật, buồn bực, xấu hổ không nói nên lời, cậu quay đầu vùi mặt vào trong ngực Biên Việt.

Cậu thấy tim Biên Việt đập “Thình thịch thình thịch” còn nhanh hơn mình.

Phương Ninh Trí cố gắng thở chậm lại. Đột nhiên, Phương Ninh Trí giật mình một cái, kêu đau.

Biên Việt xoa xoa dươn.g vật nhỏ nhắn đã mềm xuống kia, ngón tay di chuyển xuống cánh cửa khép chặt phía dưới.

“Sao khít vậy?”

Biên Việt nhíu mày, ngón tay chỉ mới vào được một đốt đã có cảm giác bịt mút chặt.

Phương Ninh Trí không dám động đậy, cuộn mình trong lòng Biên Việt, hơi thở rối loạn. Cậu cố chịu cảm giác sợ hãi khi có dị vật tiến vào, hắng giọng nói: “Cậu đừng vào nữa, tôi đau…”

“Đau lắm hả?” Biên Việt cúi đầu nhìn.

Mặt Phương Ninh Trí trắng bệch, có lẽ là sợ lắm, hơi gật đầu, khóe mắt đẫm lệ.

Biên Việt nhíu mày, ngón tay lui ra ngoài rồi lại vòng ra phía trước xo,a nắn vật nhỏ uể oải phía trước kia.

“Thôi.” Biên Việt thở dài sau đó nghiêm túc hầu hạ thứ kia của Phương Ninh Trí.

“Phương Ninh Trí này, cậu mềm nhanh mà cương cũng nhanh quá ha.” Biên Việt nhìn đỉnh đầu của mèo con đỏ ửng trong lòng, nói nhỏ vào tai Phương Ninh Trí, giọng mang ý cười.

Phương Ninh Trí vẫn còn đang trong nỗi sợ có thứ gì muốn đi vào cơ thể mình đã bị Biên Việt kéo lại, tìn,h dục, lo âu, các loại cảm xúc lần lượt thay đổi. Cậu căng cứng người, giây tiếp theo đã run lên, bắ.n ra trong tay Biên Việt.

Hắn buông lỏng cậu ra, giơ bàn tay dính đầy tin.h dịch lên trên trước mắt cậu mà quơ: “Xem bẩn chưa này.”

Phương Ninh Trí ngước lên nhìn chằm chằm tay hắn.

Biên Việt đổi tư thế, dựa lưng vào đầu giường, hất hất hàm: “Tới phiên cậu giúp tôi.”

Ánh đèn đầu giường tỏa ra tia sáng nhờ nhờ. Cậu nhìn chằm chằm bóng người trên tường, ý thức vẫn như dòng hải lưu trôi trên mặt biển mênh mông.

Cậu nhìn Biên Việt, trái tim càng lúc càng đập nhanh, ánh mắt khóa trên đôi môi đang khép mở. Tiếng ầm vang vang lên bên tai Phương Ninh Trí, khiến cậu ù tai như lúc máy bay cất cánh.

Biên Việt nói gì cơ?

Cậu muốn nghe rõ.

Cậu ngồi quỳ, vươn về phía trước, ngã nhào vào lòng Biên Việt.

Mặt ghé sát vào bên miệng Biên Việt, cậu nghe thấy nhịp thở, tiếng tim đập và cả yêu cầu của hắn.

“Sờ nó đi Phương Ninh Trí.” Giọng Biên Vie bất giác chậm lại.

Phương Ninh Trí thẳng lưng, hơi mở gối ra, ngồi sụp xuống trên giường. Cậu cúi người, không đưa tay ra mà ghé mặt lại.

Biên Việt trợn tròn mắt, trong đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh Phương Ninh Trí lúc này.

Lần đầu tiên Biên Việt cảm thấy luống cuống trước Phương Ninh Trí, hắn hít một hơi thật sâu. Tiếp theo, quần Biên Việt bị kéo lên, dươ.ng vật bán cương bị ngậm vào trong miệng, bị một nơi ẩm ướt bao vây lấy.