Xe dừng lại trước cửa khách sạn. Phương Ninh Trí hít một hơi thật sâu rồi giãy khỏi vòng tay của Biên Việt. Cậu loạng choạng rồi dùng tay áo quệt qua môi.

Biên Việt xách ba lô bên cạnh lên, nhìn cậu đầy mờ ám rồi mở cửa xe đi ra ngoài. Ra rồi hắn lại quay vào gọi: “Đi ra nào Phương Ninh Trí.”

Phương Ninh Trí nhấc mông dậy, từ từ nhảy ra khỏi hang thỏ của mình.

Biên Việt đặt cho Phương Ninh Trí phòng trong khách sạn mà đội bơi đang ở. Nhưng tầng thấp đã đầy khách nên hắn đành đặt phòng ở tầng mười một cho cậu, còn mình ở tầng chín.

Làm thủ tục, cầm thẻ phòng xong xuôi, Biên Việt dắt Phương Ninh Trí đi, đến cửa thang máy đang có mấy người đứng chờ. Thang vừa mở, tất cả lục tục đi vào, Biên Việt sợ Phương Ninh Trí bị chen nên kéo tay cậu cho đứng trước mặt mình.

Hai người bị đẩy vào trong góc, Phương Ninh Trí đứng tựa sát vào Biên Việt. Cậu ngẩng đầu, tựa mặt vào ngực Biên Việt, hỏi nhỏ: “Mình lên tầng mấy?”

“Tầng mười một.” Biên Việt giơ tay xoa đầu cậu rồi tiện đà tháo cái đuôi ngựa nhỏ đằng sau ra.

Phương Ninh Trí “Ưm” một tiếng, Biên Việt cười tủm tỉm: “Thế này mới xinh này.

Đa số người trong thang máy đều ra ở tầng bảy, tầng tám, đến cuối cùng còn mỗi hai người họ yên lặng tựa vào nhau: “Hai hôm nay làm gì nào?”

“Đọc sách, làm bài thôi.”

Biên Việt hừ một tiếng: “Chán chết.” Nói xong hắn lại thở dài. Phương Ninh Trí tựa đầu vào ngực hắn, nghe thấy tiếng thở dài: “Bên này cũng chán đời lắm, huấn luyện từ sáng sớm tới tối khuya.”

Phương Ninh Trí mặc cho hắn ôm, nghe hắn than thở mà thấy thoải mái, thích chí lắm. Cậu cứ như đang trốn phố về quê, thở hết khói bụi ra, vùi đầu vào thế giới thần tiên.

“Nhưng mà cậu đến rồi tôi lại có động lực.” Biên Việt nắm cằm Phương Ninh Trí, ngón trỏ vu.ốt ve.

Thang máy mở, hai người rẽ vào phòng thứ ba, Biên Việt vừa quẹt thẻ phòng đã nghiêng người làm động tác mời.

Phương Ninh Trí mới vào phòng đã nghe cửa đóng lại cái “Sầm”. Cậu quay đầu lại thì gáy bị đè lại. Phương Ninh Trí kêu lên. Biên Việt ôm eo cậu kéo vào trong. Phương Ninh Trí hiện giờ như chiếc kẹo đã bị mở giấy gói bị người ta nắm chặt.

Biên Việt ngậm bờ môi Phương Ninh Trí, ba lô rơi trên mặt đất bị đá văng. Trời đất xoay chuyển, hai người ngã xuống giường.

Không khí bị kẹt lại trong phổi Phương Ninh Trí, cổ họng cậu chỉ bật được ra những tiếng rên nhỏ. Tay Biên Việt vu.ốt ve eo Phương Ninh Trí, làn da trắng trẻo bị véo đỏ. Phương Ninh Trí không thở nổi, cậu nức nở, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Đừng… Đừng như vậy…” Phương Ninh Trí nói nhỏ, hai tay yếu ớt đặt trên vai Biên Việt dễ dàng bị gạt ra.

“Đừng như thế nào?” Đầu gối Biên Việt chen giữa ha.i chân cậu. Tay ghì chặt tay Phương Ninh Trí. Hắn cúi đầu cười: “Phương Ninh Trí này, trước khi đến đây không phải cậu đã nghĩ kỹ rằng giữa hai ta sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Phương Ninh Trí ngẩn người, chuyện gì?

Thật ra cậu cũng chẳng nghĩ nhiều lắm, chỉ đơn giản là nhớ Biên Việt, nhớ đến nụ cười của hắn, nhớ đến những hành động càn rỡ của hắn trên người mình, nhớ những buổi trốn học, đi nét và cả những nụ hôn là chẳng thể chịu đựng được nữa. Phương Ninh Trí không muốn bị gò bó ở nơi chật chội, làm những việc nhàm chán lặp đi lặp lại nữa..

Nói vài lời dối trá, ngồi máy bay ba tiếng tới đây, cậu nằm dưới thân Biên Việt, ngây thơ nhìn hắn, nói nhỏ: “Tôi nào có nghĩ nhiều đến thế, tôi chỉ muốn gặp cậu thôi.”

Biên Việt dừng lại, bàn tay đang ghì cổ tay Phương Ninh Trí từ từ thả lỏng, ngón tay v.uốt ve. Hắn chớp mắt, dịu dàng nói: “Tôi cũng muốn gặp Phương Ninh Trí.” Nói rồi hắn cong môi, ghé vào tai cậu thì thầm: “Nhưng còn muốn… làm tì,nh với cậu hơn.”

Phương Ninh Trí trợn tròn mắt, ngay lập tức chiếc cằm nhỏ đã bị cắn một cái, không đau nhưng cậu vẫn sợ, kêu lên định trốn thì bị Biên Việt ôm chặt.

Hắn vỗ mông cậu một cái: “Nằm im.”

Phương Ninh Trí bĩu môi, rụt cổ nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Biên Việt cười, cúi xuống hôn cái chóc lên bờ môi Phương Ninh Trí.

Hai người cách nhau thật gần. Phương Ninh Trí nhìn khóe mắt cười của Biên Việt, hỏi nhỏ: “Lúc trước cậu bảo là cất hành lý xong dẫn tôi đi ăn mà?”

Đường khóe mắt lại càng sâu thêm sau câu nói ấy của cậu, hắn đáp: “Trước khi đưa cậu đi ăn tôi phải ăn no cái đã.”

Phương Ninh Trí không đáp lời, Biên Việt bóp bóp mô.ng cậu, vừa bóp vừa nói: “Lúc trước nghiên cứu đến đâu rồi.”

“Hả? Cái gì?”

“Đừng có vờ vịt, chúng ta nghiên cứu cơ thể này của cậu đến bước nào rồi?” Nghe Biên Việt nói vậy, Phương Ninh Trí rùng mình rồi giơ tay lên che mặt, co người lại.

Biên Việt nhìn gáy cậu, thấy trêu người ta thật vui mới giơ tay chọc chọc lưng thì đối phương run lên, co người nhỏ hơn.

“Sao không nói gì?”

Phương Ninh Trí rầu rĩ: “Không muốn nói.”

Biên Việt lại cười, hơi đè lên người cậu, vươn lên cố mặt đối mặt: “Ôi trời sao mặt Phương Ninh Trí đỏ thế này, xấu hổ hả?”

Phương Ninh Trí bị xoay lại nhìn bóng đèn trên trần nhà, màu đỏ rực rỡ dần lan rộng trên làn da trắng ngần. Cậu há miệng thở. dốc, lắp ba lắp bắp đáp: “Không… Không hề.”

Biên Việt nhìn, giơ tay vuốt tóc nơi khóe mắt cậu ra, giọng nhẹ nhàng: “Phương Ninh Trí, cho tôi xem… cơ thể cậu nào.”

Ở trước mặt Biên Việt, bản lĩnh của Phương Ninh Trí chỉ duy trì được trong thời gian tính bằng giây.

Vài câu dụ dỗ dịu dàng rồi thêm mấy câu uy hiếp vô thưởng vô phạt cậu đã không giãy nữa.

Biên Việt nhìn, cầm tay cậu lên véo nhẹ: “Thả lỏng xem nào, cũng có ăn cậu đâu.”

“Tôi sợ mà.” Phương Ninh Trí mím môi, giơ tay kéo hắn vào lòng mình: “Cậu tắt đèn được không?”

Biên Việt đứng dậy, tắt đèn phòng, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường. Trong ánh sáng tù mù, bóng người cũng trở nên mờ ảo. Biên Việt nửa đè lên người Phương Ninh Trí, hỏi: “Thế này được chưa?”

Phương Ninh Trí gật đầu. Biên Việt ôm cậu vào lòng, hôn hai cái lên môi. Nụ hôn ướt sũng, âm vang trong căn phòng mờ tối. Phương Ninh Trí cảm nhận được từng đốt xương trên bàn tay Biên Việt, ngón tay thon dài vuố.t ve sau lưng cậu, xuống mông và cuối cùng… kẹt bên trong quần.

Biên Việt nghiến răng nghiến lợi: “Quần bò chật thế.”