Lông mi Biên Việt hạ xuống vẻ cô đơn. Gương mặt ôn hòa từ từ ngẩng lên, rõ là đang cười lại làm người khác cảm nhận được mình đang buồn.

Xắn lên hai gấu quần rồi hắn đứng dậy, bản năng muốn chạm tay Phương Ninh Trí nhưng khựng lại, huých nhẹ lên vai đối phương: “Anh cũng thích em… mặc đồ của anh, trông quần áo anh đẹp hơn hẳn.”

Cả hai thở dài, tựa như tên trộm có tật giật mình, ánh mắt tội lỗi nhìn sang chỗ khác.

Ra khỏi khách sạn, đi dọc theo đường lớn chưa tới mười phút đã đến chỗ Phương Ninh Trí ở. Đang lúc chuyển mùa từ đông sang xuân, gió lạnh thấu xương như thành một nhúm bông, vuốt ve mặt người, cả rét lạnh cũng dịu dàng vô cùng.

Phương Ninh Trí thở ra hơi nóng, đột nhiên dừng lại trước một quán mì. Biên Việt không để ý, bước lên mấy bước rồi mới nhận ra không thấy người bên cạnh đâu mới ngoái đầu nhìn.

Phương Ninh Trí chạy bước nhỏ lên nắm tay Biên Việt tựa chú cún con: “Em đói.”

Gọi hai bát mì bò, nước dùng thanh, Phương Ninh Trí bỏ thêm nhiều rau thơm với mấy thìa dấm. Lúc anh múc ớt vào, Biên Việt quấy quấy bát mì của mình, hỏi: “Ăn thế ngon à?”

“Anh muốn nếm thử không?”

“Được.” Dứt lời hắn đứng dậy, ngả người về phía trước.

Lông mi Phương Ninh Trí run run, kinh ngạc nhìn Biên Việt.

Đôi môi chạm vào nơi mề,m mại, mút nhẹ hai cái, hắn lùi về sau “chậc” một tiếng, nhíu mày: “Cay quá.”

Phương Ninh Trí bất giác liếm môi, há miệng thở nhưng vẫn chỉ đỏ mặt, muốn nói lại thôi.

Ra khỏi quán mì, có làn gió quét qua đống lá khô ven đường, bụi đường bay trong không khí, rơi vào mắt Phương Ninh Trí. Anh dùng tay dụi mấy cái, mắt đã đỏ lên.

Biên Việt để ý, nắm lấy tay anh: “Đừng dụi, làm sao thế?”

“Có bụi rơi vào mắt em.”

“Anh xem nào.”

Không mang giấy nên Biên Việt dùng tay áo thấm đi nước mắt Phương Ninh Trí chảy ra rồi hơi vạch mắt anh ra, mặt dựa sát lại.

Kể cũng lạ, rõ ràng đã ăn nằm với nhau rồi nhưng khi ở gần nhau trái tim Phương Ninh Trí vẫn gia tốc đập như nai con hoảng loạn.

Biên Việt thổi giúp, Phương Ninh Trí chớp mắt mấy cái, nghe đối phương hỏi còn khó chịu không thì thất thần không phản ứng lại.

Biên Việt dùng tay, nhẹ nhàng gẩy gẩy lông mi Phương Ninh Trí. Anh thấy ngứa, mí mắt run rẩy nhưng vẫn không nói gì, nhìn Biên Việt như bị choáng.

Biên Việt mỉm cười, chắc là thấy đáng yêu quá, véo má còn chưa đủ, thơm thêm một cái lên mí mắt, cười nói: “Sao như bé ngốc thế này.” Rồi buông tay.

Phương Ninh Trí giật mình, hoàn hồn lại, ngẩn người nhìn Biên Việt cười, khóe miệng cũng cong theo, trong đầu nghĩ, mình đúng là một đứa ngốc nhát gan không hơn không kém.

Đến khu nhà, diện tích cũng chẳng lớn lắm, vừa đi vào, chẳng mấy chốc đã đến tòa Phương Ninh Trí ở. Bước vào bên trong, Biên Việt vừa định ấn thang máy thì vừa lúc có người vừa đi xuống, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông mặc đồ của thợ sửa chữa xuất hiện. Bọn họ nhìn nhau, Biên Việt nghiêng đầu khoác tay Phương Ninh Trí, dừng lại trước cửa thang máy, cười nói với anh: “Lúc nãy ăn nhiều, còn hơi no, mình đi thang bộ nhé.”

Phương Ninh Trí hoang mang nhưng cũng chỉ ngây ra chút rồi lại nghe lời.

Nụ cười trên gương mặt Biên Việt tươi hơn hẳn. Nhưng ngay khi hắn vừa quay người, tên thợ đứng trong thang máy đột nhiên cầm tua vít, xông lên đâm về hướng Phương Ninh Trí.

Biên Việt liếc nhìn thấy, đẩy Phương Ninh Trí ra, xoay người siết cổ tay đối phương, ném chiếc tua vít sang một bên.

Tiếng “Rầm” vang lên. Biên Việt nâng chân đá một phát vào giữa bụng tên thợ sửa chữa. Đối phương kêu lên, ngã xuống.

Phương Ninh Trí còn chưa hiểu chuyện gì, nghe thấy tiếng động thì mới giật mình, run sợ. Anh thấy Biên Việt cầm chiếc tua vít dưới đất, đi vào thang máy, nắm tóc tên kia, lôi ra ngoài, ấn lên tường, giơ chiếc tua vít lên đâm mạnh xuống. Dụng cụ không hề sắc bén đâm lên đùi khiến tên thợ gào lên. Mặt Biên Việt bị bóng tối bao phủ, hắn u ám hỏi: “Ai phái mày đến?”

Tên đó hẳn là không ngờ rằng mọi chuyện sẽ như vậy, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn, ánh mắt sợ hãi. Chần chờ vài giây, đau đớn trên đùi tăng lên gã mới bừng tỉnh, vội vàng đáp: “Bên… bên Thiệu Cảnh bảo tôi đi dạy dỗ tên họ Phương.”

Biên Việt quay đầu lại, thấy được sự kinh hoàng, hoảng sợ trong mắt Phương Ninh Trí thì nhíu mày, rút cái tua vít lên rồi đâm mạnh xuống. Đối phương hét chói tai nhưng thứ kia cũng không đâm lên người gã mà chỉ găm lên tường.

Hắn ngồi xổm xuống, cúi đầu. Ở góc độ mà Phương Ninh Trí không nhìn thấy, vẻ mặt Biên Việt lộ rõ sự hung ác, nham hiểm. Hắn nói, giọng nhẹ bẫng: “Về nói với chủ mày, lúc dạy dỗ người khác thì phải điều con chó tốt tốt một tí đến, như vậy đánh chết mới đã.”

Tên kia khiếp sợ, cho rằng mình gặp phải ma quỷ, dại ra nhìn Biên Việt. Tua vít kề sát mặt, gã hít sâu, lắp bắp trả lời: “Tôi… Tôi biết rồi.”

“Cút.” Biên Việt buông tay ra, ném cái tua vít lên người gã. Đối phương giật mình, nghiêng ngả chạy ra ngoài.

Biên Việt quay lại, nhìn Phương Ninh Trí đang co rúm người thì cúi đầu, hai giây sau mới nhìn lên, đứng nói từ xa, nói thật khẽ: “Xin lỗi em, làm em sợ.”

Phương Ninh Trí không nhúc nhích, Biên Việt bước về phía anh, ôm siết vào lòng. Hắn nghẹn ngào như sắp khóc: “Anh sợ quá… Anh sợ em lại bị tổn thương.”